Từ lúc đưa về ở cánh rừng Ưng Lĩnh, Trình Cảnh ngây ngây dại dại luôn tỏ ra hoảng sợ cực điểm, Cao Quý Phi lo lắng ngày đêm không thể ngủ yên, Hoàng Thượng đã sai các thái y giỏi nhất trong Thái Y Viện theo dõi, nhưng vẫn không tìm ra được kết quả.
Vì không muốn để người khác biết chuyện này Hoàng Thượng đành ban lệnh Thái Tử Điện Hạ mắc bệnh nặng, cần được an dưỡng điều trị, tạm thời không thể rời khỏi Đông Cung, gấp gáp tiến hành hôn lễ với nhị tiểu thư nhà họ Chu, nhằm tạo thế cờ ván đã đóng thuyền để kìm hãm thế lực của Chu Lương trước khi tình trạng của Trình Cảnh bị lan truyền.
Trước cửa Chu Phủ, Chu Tố Cầm một thân hỷ phục lộng lẫy bước vào kiệu hoa, phía sau đoàn tùy tùng đông đúc đi theo bồi giá, của hồi môn cũng không hề ít, kèn trống tưng bừng người người ngưỡng mộ không thôi.
Ngồi trong kiệu hoa tâm can cô ta thầm nhảy múa, vì không lâu nữa sẽ trở thành Thái Tử Phi đường hoàng, những kẻ vốn không nên tồn tại trong mắt sẽ dễ dàng bị bàn tay cô ta bóp nát, nghĩ đến thôi cũng đủ làm khoé miệng cười không thể khép lại rồi.
Chu Hoạ Y, tỷ chờ mà xem, ngày tháng tươi đẹp của tỷ không còn lại bao nhiêu nữa đâu .
Kiệu hoa dừng lại trước cổng Đông Cung, rèm cửa vén cao lên chỉ mỗi bà mai đỡ lấy tay Tố Cầm, trong lớp khăn trùm đầu lông mày lá liễu nhíu lại khó hiểu.
Vì sao Thái Tử lại không ra đón ta?
Tiến vào trong còn chưa thấy Trình Cảnh thì người chủ trì đã hô vang tam bái.
Chu Tố Cầm lòng đầy nghi hoặc kéo vội lớp khăn trùm xuống nhìn quanh.
" To gan, tân nương chưa qua động phòng lại tự ý tháo khăn che mặt ".
Bà mai lập tức trùm lại khăn cho cô, cảnh tượng chớp nhoáng chỉ còn hiện vài nét trong đáy mắt, cao đường không có người ngồi, bên cạnh không phải Trình Cảnh mà chỉ mỗi mình cô ta hành lễ.
Xung quanh tứ phía thị vệ, cũng nữ đều đứng canh giữ, con ngươi sáng trong của Tố Cầm lúc này chao đảo, tận sâu bên trong hỗn loạn không thôi.
Tân nương được đưa đến phòng tân hôn chờ đợi, ngồi đợi rất lâu nhưng Trình Cảnh nửa bước cũng chưa đến tìm.
Phía ngoài một cung nữ đi vào nói với cô ta:
" Trắc phi nương nương, người có thể thay y phục nghỉ ngơi rồi ".
Nghỉ ngơi là thế nào?
Không phải là đang chờ động phòng hay sao?
Còn chưa vén khăn, uống rượu giao bôi mà?
Thấy bước chân cung nữ kia vội quay đi cô ta không còn kiên nhẫn mà kéo khăn trùm xuống.
" Khoan đã ".
" Trắc phi nương nương có gì dặn dò ".
" Ngươi gọi ta là gì?"
" Trắc phi nương nương ".
" Cái gì chứ?
Trắc phi sao?"
Tố Cầm đôi mắt trợn to, có phải mệt mỏi đã khiến tai nghe nhầm, hoặc là cung nữ đó đã gọi nhầm.
" Không đúng, ta là Thái Tử Phi ".
" Trắc phi nương nương, Hoàng Thượng có chỉ nạp người làm Trắc phi cho Thái Tử Điện Hạ.
Thánh chỉ còn nằm ở thư phòng của Thái Tử ".
" Ngươi nói láo, thánh chỉ sao ta lại không nhận được ".
Tố Cầm tựa phát điên túm lấy cổ áo cung nữ kia gào lớn, trong đáy mắt ửng đỏ lên tơ máu.
" Nương nương, nô tỳ nói thật, nếu người không tin có thể đến thư phòng xem thử ".
" Thái Tử đâu?"
" Ngài ấy hiện giờ tinh thần rất xấu, không thể tự mình cử hành hôn lễ được ".
Bên ngoài mưa trút đột ngột, tia sấm xẹt ngang khung cửa sổ chiếu sáng nửa gương mặt đang trừng con ngươi âm u vào cung nữ nhỏ bé.
" Không thể tự thành thân.
Nghĩa là sao?"
" Nô tỳ không dám nhiều chuyện, xin nương nương tha mạng".
" Ngài ấy đang ở đâu?
Nói ".
Chu Tố Cầm phát dại gào lớn vào cung nữ.
" Thái Tử Điện Hạ đang ở phòng riêng phía nam Đông Cung".
Tố Cầm chạy một mạch đến viện phía nam, nước mắt không ngừng rơi, trong thâm tâm vẫn không ngừng hy vọng những lời vừa nghe chỉ là một trò đùa, nhưng cơ hồ có thể cảm nhận rõ ràng từng thứ chạm vào lòng bàn chân đều rất chân thật, cô ta vừa chạy lao về phía trước, tay vừa véo lấy hai gò má, ngắt thật mạnh da thịt trên người đến nỗi làn da trắng bị ửng lên đốm bầm đỏ, chỉ cầu xin đây quả thực là một giấc mộng mà nhanh chóng tỉnh lại.
Trong trận mưa lớn cả người Chu Tố Cầm ướt sũng, bước đến gian phòng Trình Cảnh đang ngồi co ro ở góc bàn không ngừng phẩy tay sợ hãi.
" Đừng...đừng qua đây.
Ngươi là ma quỷ, đừng lại gần ta ".
Dáng vẻ kỳ quặc của hắn khiến Tố Cầm như muốn điên loạn, mọi suy nghĩ tự lừa gạt bản thân đều vỡ vụn.
Cô ta tức giận lao đến nắm lấy hai vai của hắn, Trình Cảnh bị chạm vào càng thêm hoảng loạn vung tay loạn xạ khóc la.
" Thái Tử Điện Hạ, là ta đây, Chu Tố Cầm đây".
" Không, ma quỷ, đừng chạm vào ta.
Đừng giết ta, đi ra đi ".
Một kẻ ngạo nghễ tự cho bản thân mình uy dũng, hành sự muôn phần tuyệt tình nhẫn tâm trước kia, nay trước mặt cô lại thành ra điên dại, Tố Cầm ngã ra phía sau trong tư thế quỳ ngớ người nhìn hắn.
" Chuyện gì đã xảy ra.
Tại sao lại như vậy?
Ta hao tâm tổn sức, không ngừng tranh giành đấu đá, làm ra những chuyện mà cả ta cũng không thể tưởng tượng để có thể trèo lên vị trí Thái Tử Phi này.
Nhưng rốt cuộc lại chỉ có thể làm trắc phi cho một kẻ điên.
"
Chu Tố Cầm đau hận đan xen, chỉ có thể ngồi tại đó khóc lớn trong tiếng gào thét xin tha mạng của Trình Cảnh.
Trong lúc này ở một nơi khác.
Tam Vương Phủ.
" Y nhi ".
Trình Tranh mang theo dĩa bánh chạy vào gọi Hoạ Y, cô tay châm ngọn đèn, tay cầm túi ấm còn đang may dỡ, không thèm đếm xỉa tới hắn.
" Y nhi, nàng còn giận ta sao?"
Thấy cô vẫn không chịu trả lời, tay mãi miết khâu chiếc túi chườm ấm, hắn giật lấy mũi khâu muốn cô dừng lại, vô tình khiến bản thân bị thương.
" Chàng có sao không?"
Trình Tranh cười dịu dàng nhìn vào gương mặt Hoạ Y lo lắng đang nắm lấy ngón tay hắn bị kim đâm trúng.
" Chàng còn có thể cười được sao?"
" Được rồi, nàng đừng giận ta nữa ".
" Không giận?
Chàng có biết Đông Sơn là nơi thế nào không, thời tiết đối nghịch, nơi thì quanh năm lạnh giá, nơi thì đầm lầy bao phủ, địa hình nguy hiểm trùng trùng, không tự lượng sức đã vội vàng nhận lấy gánh nặng này, chàng còn bảo ta đừng giận?"
" Không phải lần này nàng đi chung với ta sao?"
" Ta thì có thể làm được gì cho chàng chứ, nhỡ như gặp nguy hiểm ta làm sao đánh lại bọn chúng?
Chẳng lẽ chàng bảo ta giáo huấn hướng thiện cho bọn người hiếu chiến đó hay sao?"
" Y nhi, nàng nghe ta nói.
Trước đây ta luôn e dè nhút nhát, không dám tranh giành, mới khiến bản thân bị khinh thường, đến cả một người hầu nhỏ bé cũng hiếp đáp được ta.
Nhưng từ bây giờ ta đã có nàng, để có thể bảo vệ nàng ta nhất định phải trở nên mạnh mẽ, được Phụ Hoàng công nhận thì ta mới có được hậu thuẫn to lớn, đây cũng chính là cơ hội quyết định buộc ta phải đưa ra sự lựa chọn cho bản thân ".
Hoạ Y làm sao lại không hiểu điều này, chỉ là giận hắn không thèm quan tâm đến ý kiến của cô mà đã vội vàng đồng ý, cách hành sự háo thắng như vậy khiến Hoạ Y cảm thấy lo lắng cho hắn nhiều hơn.
" Vương Gia, ta biết chàng nóng lòng muốn chứng tỏ bản thân, nhưng không thể không suy nghĩ mà quyết định bừa như vậy."
" Ta biết, đừng giận nữa, một ngày nàng không cười gương mặt liền không có sinh khí ".
" Chỗ nào chứ?"
" Ta đùa nàng thôi ".
" Vương Gia, chàng có thể hứa với ta, dù sau này xảy ra bất cứ chuyện gì phải thật thận trọng mà suy nghĩ, rồi mới đưa ra quyết định, có được không?"
" Được, ta hứa với nàng.
Nào nếm thử bánh do tự tay ta làm xem có ngon không ".
" Sao hôm nay lại tự dưng xuống bếp?"
" Ta muốn tự tay làm gì đó cho nàng ".
" Tranh nhi thật ngoan ".
" Y nhi, nàng vừa gọi ta là gì ".
" Tranh nhi ".
" Nàng có thể gọi lại lần nữa không, ta muốn nghe".
" Tranh nhi, Tranh nhi ".
Hắn khoá lấy môi Hoạ Y còn thơm mùi bánh ngọt, hôn lấy đôi môi vươn tư vị khó cưỡng, nụ hôn của hắn tựa như dục chiếm hữu, muốn có thêm, có thêm nữa, không sao là đủ..