Còn chưa về đến doanh trại, một binh sĩ dưới trướng Dương Hạo đã tìm đến chặn đầu xe ngựa của Trình Tranh.
- Tam Vương Gia, xin người cứu mạng.
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Hồi bẩm Vương Gia, Kỳ thống lĩnh của Thiếc Quốc ở cửa biên giới không ngừng đòi người, nói rằng chúng ta cố tình giam lỏng La Vân, nếu không đòi được người sẽ công thành đánh vào Đông Sơn.
Dương tướng quân bất chấp mệnh lệnh của Doãn tướng quân, truy theo Kỳ Anh đến tận rìa biên giới phía Đông, tuyết dày mù mịt, quân ta bị Thiếc quân đánh cho thảm hại, Dương tướng quân không rõ tung tích, Doãn tướng quân lệnh cho thuộc hạ cấp báo đến Tam Vương Gia.
- Sao lại như vậy?
- Y nhi, nàng trở về trước, ta ra đó xem thử.
- Không được, Thiếc quân hiếu chiến, chàng ra đó chỉ một mình lỡ như...
- Y nhi, nàng yên tâm, tuyết rơi dày như thế này chúng sẽ không dại gì ở lại chờ quân chi viện của Dương Hạo trả đũa, ta đi nhanh về nhanh.
- Vương Gia.
- Hai ngươi hộ tống Vương Phi an toàn về doanh, nàng ấy mà mất một sợi tóc bổn Vương sẽ lấy mạng các ngươi nối lại.
- Tuân lệnh.
Trình Tranh không chút do dự cưỡi lên hắc mã mà binh sĩ kia mang tới đi một mạch ra phía rìa biên ải, mặc cho Hoạ Y khuyên ngăn.
Tâm tư hắn chất đầy ký ức, hắn cơ hồ không thể quên được một nam nhân thuở nhỏ đã từng là huynh đệ thân thiết thế nào, hai người bọn họ như tri âm, tri kỷ, nhưng kể từ ngày rơi xuống vách núi cao nghìn trượng kia, hắn buộc mình phải ngây ngây, dại dại.
Chỉ là không hiểu được vì sao đến cả nam nhân kia cũng thay đổi, một chút vết tích của bằng hữu năm nào cũng không để lại phần cho hắn, bọn họ cứ vậy rời nhau ra, như hai thái cực vĩnh viễn không chung đường.
Tâm trạng lúc này của Dương Hạo hắn cơ hồ có thể hiểu, nỗi mất mát thứ tình cảm tri kỷ kia đau đớn thế nào, huống hồ lại là người mà Dương Hạo ngày đêm mong nhớ chẳng còn có thể trông thấy, kẻ thù cướp mất người trong lòng đứng trước mặt, nỗi đau lẫn căm hận một lượt dâng cao không tránh khỏi người lỗ như Dương Hạo làm càn.
Con đường giăng trắng xoá, lớp tuyết dày đến nổi cao hơn cả bàn chân người, hắn bị một màn trắng làm cho mất phương hướng, gió thổi mạnh cứa rát da thịt, mênh mông là tuyết biết Dương Hạo ở đâu mà tìm.
" Có người ".
Một làn khí tức âm lãnh tràn đến từ phía sau, cơ hồ là hung bạo, cơ hồ là oán khí.
" Kẻ này vốn không phải người thường ".
Trực giác Trình Tranh có thể phân định, nhưng đối thủ vẫn không hề lộ diện, hắn nhíu mày căng tầm nhìn kỹ lưỡng, đối phương lợi dụng màn tuyết giăng giăng mà ẩn hiện như thể trêu đùa.
- Là vị nào? Xin mời lộ diện.
- Ha...ha...
Âm thanh ngạo nghễ vang dội một vùng trời, từ trên không trung một đốm khói đen sùng sục lao xuống như hòn thiên thạch, đến đỉnh đầu của Trình Tranh liền rẽ hướng, nhanh như tốc độ ánh sáng, kịp lóe lên một màu lửa tím xanh kỳ dị, rồi dần dần phả ra không chút nặng nề, từ đốm khói ấy xuất hiện một nam nhân đeo mặt nạ, ánh mắt hút hồn người như phượng hoàng, y phục đen nhánh thêu chỉ vàng sang trọng, hắn đứng đối diện Trình Tranh một khoảng cách.
- Ngươi là ai?
Trình Tranh ba phần có thể nhìn ra thân phận của kẻ lạ mặt kia, bốn phần ý vị không tin vào kết quả mà bản thân đã sớm có, nhưng tất thảy không muốn nói rõ, cư nhiên đứng đó chờ đợi câu trả lời.
- Ngươi không cần biết quá nhiều đâu, Trình Tranh, chuyện giữa Thiếc Quốc và Nguyệt Quốc ngươi không nên xen vào thì hơn, tránh bản thân tự rước lấy tai họa.
Người đối diện thanh giọng trầm bổng, có phần ẻo lả không giống người hắn nghĩ chút nào.
- Tại sao?
- Ta đã nói ngươi không nên biết quá nhiều, làm một Vương Gia tầm thường bình bình an an sống hết đời còn lại không tốt hay sao.
" Vì sao kẻ đó lại biết thân phận của ta?"
Trình Tranh híp mi tự nghĩ, bản thân không chắc người đó có phải người mà hắn đang nghĩ tới nữa không, phong thái lẫn khí chất mồn một rõ ràng, chỉ có giọng nói tựa như chẳng phải giả vờ.
- Nếu bổn Vương không đồng ý thì sẽ thế nào?
Tên trước mặt cười khẩy châm chọc, hắn bất ngờ phóng ra một loại khí tức tựa như xung điện, trói lấy chân của Trình Tranh giống với dây leo, quấn quanh tỳ xiết.
Trình Tranh rất muốn thăm dò bản lĩnh của hắn, liền mang nội lực trong người phóng thích ra, thân dây leo dưới chân bị nhiệt độ nóng tựa dung nham tỏa ra của Trình Tranh làm cho tan chảy, đồng tử đổi màu, Trình Tranh vung tay hiện ra một loại binh khí sát vực, điềm nhiên ấn lấy hoả lực bên trong thiêu đốt ánh sáng mà đối phương chưởng đến, người đối diện trợn to mắt kinh ngạc.
- Ngươi cũng là người luyện pháp thuật.
Trình Tranh không trả lời, lạnh lẽo ửng hồng khóe mi lườm kẻ địch.
Người trước mặt mấy phần tiếc nuối khó hiểu khẽ lắc nhẹ đầu.
- Ngươi là có ý gì?
Tên đó cười lạnh, lao thẳng đến vung đòn vào eo Trình Tranh, hắn tạo một lớp bảo vệ màu vàng, che lấy vùng bị nhắm đến, đạp chân lùi ra sau tránh đòn.
- Không tệ.
Kẻ địch đắc ý khiêu khích, sau đó hóa ra thành một luồng ánh sáng nhanh như cắt tấn công dồn dập, Trình Tranh không mảy may né tránh, hắn đứng điềm nhiên nhắm mắt nghe và cảm thụ từng chuyển động của kẻ địch, xác định vị trí mà người đó lao đến, quyết đoán đỡ chính xác từng chiêu.
Giữa không trung thân thể bất phàm hiện ra đánh lạc hướng tầm nhìn Trình Tranh, một đài sen lạ lẫm được phóng đến ngang tầm mắt, cánh hoa phảng phất mùi hương nhè nhẹ, lấp lánh màu sắc như bong bóng nước, Trình Tranh cư nhiên nghiền lấy ánh nhìn vào vật lạ.
truyện tiên hiệp hay
" Trúng kế rồi ".
Đợi đến lúc phát giác ra thì đài sen đó đã phóng hàng vạn trâm sắt, ám khí này thật quá khó lường, vai của hắn, má của hắn đều bị ám trâm cắt qua tứa máu.
Trình Tranh trụ lấy chân sau nhảy bổ lên ra đòn, binh khí trong tay phát ra tia lửa, con ngươi sát khí ghìm lấy đối phương không do dự truy thẳng mũi thương vào kẻ địch hòng chém nứt mặt nạ của hắn, người đó nhìn ra hướng đi của Trình Tranh kịp thời né tránh, hắn hóa nhục thân to lớn vô cùng, hào quang vàng ánh chói mắt, đất trời như bị bóp méo mà giăng mây đen kịt, Trình Tranh vung tay đưa một dãy núi tuyết ồ ạt treo giữa không trung, đất trời nghiêng ngả.
Đối phương mấy phần kinh hãi, mấy phần bất ngờ, nhưng thoặt nhiên không hề run sợ, hắn luồn lách qua thân thể to lớn của Trình Tranh, truyền vào bên trong hai luồn khí tức trái ngược nhau như thể muốn nghiền nát cơ da, bắp thịt của Trình Tranh mà vây hãm, Trình Tranh xoay tư thế giẫm mạnh một chân xuống nền tuyết dày, tuyết trắng vung vãi tung tóe, dùng sức mạnh bên trong hất văng đối thủ và nộ hỏa đã được truyền vào, gió tuyết ngày một lớn, hai người họ đứng trong bão tuyết mắt đối mắt nhìn đối phương.
Một trận chiến ác liệt diễn ra hai bên đều nhuốm máu, Trình Tranh không ngừng giương con ngươi dò xét nhìn người kia, sau đó thì bị độc trâm làm cho kiệt sức mà gục ngã trên nền tuyết lạnh, đối phương chậm rãi từng bước, từng bước một tiến lại gần nơi Trình Tranh ngã xuống, hắn đưa bàn tay trắng mịn thon dài của mình ve vầng trán cao của Trình Tranh, ba phần dịu dàng, ba phần lưu luyến, ánh mắt đượm một màu buồn bã, rồi đưa một loại năng lượng chữa lành vào thân thể Trình Tranh, lặng lẽ rời đi, tan biến theo làn gió đông rét đậm không chút do dự.
Hắn nằm lại nơi ấy rất lâu, Họa Y không kìm được lo lắng mà lao vào bão tuyết tìm hắn, Dương Hạo cũng đã bình an trở về từ sớm, cuộc gặp gỡ này như một định mệnh, thông qua lần đối đầu này, hắn cơ hồ hiểu rõ dù cho có mấy điểm bất thường cũng chắc chắn được hôm nay, người mà hắn thấy chính là người đó, hắn ngầm biết được ai đó đã thật sự thay đổi, không còn là vị huynh đệ mà hắn thầm tôn sùng, ngưỡng mộ, một kẻ lỗi lạc như vậy, từng đĩnh đạc như vậy nay bỗng chốc hóa thành kẻ thù, Trình Tranh tự khướt, bản thân phải không ngừng mạnh hơn nữa, có như vậy hắn mới ngăn được sự điên dại của một kẻ mang hận thù kia..