Nhiều ngày sau đó cô luôn tìm cách tránh mặt Trình Tranh, khi thì lặng lẽ ngồi trong thư phòng đọc sách, khi thì tưới hoa ở hậu viện rộng lớn, lại khi thì ngồi bên hồ sen thất thần.
Hắn nhiều lần muốn tiếp cận cô, nhưng đều chậm hơn bước chân của cô một nhịp.
Vầng dương chưa đi qua hết đỉnh đầu, bên ngoài sân lớn phủ một màu vàng rực.
Hoạ Y ngồi bên cửa sổ, ngước mặt nhìn lên vòm cây Lưu Tô đong đưa theo gió nhẹ, mặc cho cái nắng vàng ươm phơi trên mái tóc loà xoà.
Cô thầm suy nghĩ, Trình Tranh hắn hiện đang làm gì? Đã nhiều ngày như vậy rồi cô tránh mặt hắn, thâm tâm cũng không vơi đi được chút phiền não nào.
Lúc này bên song cửa một bàn tay khớp ngón thon dài nắm tới, Trình Tranh trong cẩm sam xuất hiện, hắn nhìn cô cẩn trọng, chăm chăm.
Hoạ Y ngây người, cô vội vàng đứng dậy muốn khép lại cửa sổ, Trình Tranh đỡ lấy cánh cửa xếp, hắn nói:
- Y nhi, nàng có thể nghe ta nói một lời không?
- Chàng định nói gì ta đều không muốn nghe.
Hắn sẽ nói hắn phải cưới người con gái khác, hay hắn sẽ nói cô nên chấp nhận và bao dung, những lời này tuyệt nhiên cô không muốn nghe.
Cô thừa nhận bản thân mình ích kỷ, bởi thời thế mà cô đang ở làm gì có chuyện chuyên sủng một thê, có chăng chỉ là đoạn nhân duyên trong tiểu thuyết ngôn tình.
Nhưng vốn cô không thuộc về thế giới này, triều đại này, những thứ đã đi sâu vào tiềm thức tại một thời không khác bình quyền hơn, hiện đại hơn khiến Hoạ Y không tài nào chấp nhận.
Mà đáng hận thay nam nhân trước mặt từng trải qua trùng trùng hiểm nguy cùng cô, từng bên cô thề non hẹn biển, chứng kiến những tháng ngày đẹp đẽ nhất chỉ có hai người.
Cô không muốn chia sẻ cho kẻ khác, càng không muốn nhìn thấy hắn ôm ấp nữ nhân nào, hắn là của cô, mãi mãi cũng vẫn là của cô.
Tại sao Trình Tranh hắn không thẳng thắn khước từ, không lập tức đến trước mặt hoàng thượng thể hiện rõ ràng lập trường của mình, mà lại cưỡng ép bắt cô phải chấp nhận.
Hắn có thật lòng với cô không? Có yêu cô không? Có suy nghĩ đến cảm giác của cô không?
Hoạ Y đứng cách biệt hắn một song cửa, không buồn nhìn tướng mạo của nam nhân trước mặt, cũng không muốn biết hắn sẽ định nói gì, chỉ lạnh nhạt nói:
- Chàng đi đi, ta không muốn nhìn thấy chàng.
Trình Tranh như gấp gáp, hắn ghé sát thân trên bên song cửa gỗ, như thể muốn một lúc xông thẳng vào trong.
- Y nhi, ta sẽ nói với phụ hoàng ta không lấy nàng ta.
Nếu nhất định phải đổ máu, ta nguyện vì Nguyệt Quốc mà xông pha chiến trận, ta chỉ cần một mình nàng là đủ, chỉ một mình nàng.
Cô sững lại nhìn hắn, bị hút sâu vào đôi mắt kiên định của Trình Tranh, từng nhịp thở dường như bị nung nóng, đầu mũi nghẹn đến mức không hít thở được bình thường.
Dường như cô đã đợi câu nói này của hắn rất lâu, rất lâu rồi.
Không kìm được Họa Y bật khóc nức nở.
Trình Tranh từ cửa sổ cuống cuồng chạy sang phá cửa chính, hắn lao vút đến ôm lấy nữ nhân của mình vào lòng, hơi ấm của hắn, mùi hương tràm nhè nhẹ riêng biệt của hắn lan khắp cơ thể Họa Y, hơi thở của Trình Tranh cũng truyền thân nhiệt ấm nóng đi qua lớp y phục, thấm vào da thịt của cô.
Đến nhịp tim của hắn cô cũng nghe rất rõ, nhanh chậm bất thường, mỗi lần cô nấc lên lồng hắn lại xao động.
Vẫn là âm thanh từ tính khiến người ta mê hoặc đó vang lên:
- Y nhi, ta ở đây, nàng đừng khóc, ta đau lắm.
Cô vòng đôi tay mảnh khảnh ôm chặt thân người cao lớn, mặc cho ngoài kia mưa phùn lất phất rơi trên mái ngói, mặc cho ánh dương chói chang đã bị mây đen phủ mất.
- ---------------
Trình Tranh đến trước mặt hoàng thượng bày tỏ thái độ kiên quyết không chấp nhận hôn sự với quận chúa Kha Nguyệt.
Hoàng đế may thay cũng không ép uổng hắn, nhưng chiến sự Bắc Ải mỗi lúc càng căng thẳng nhiều hơn, đứng trước khí thế lớn mạnh của liên minh các nước đối địch, lại thêm vây cánh của Nguyệt Quốc không nhiều, nếu chiến tranh thật sự nổ ra e là Nguyệt Quốc chỉ có thể chống trả một cách yếu ớt, lòng quân đã sớm lung lay, để bình ổn lòng tin của tướng sĩ, hoàng thượng lệnh cho Trình Tranh dẫn theo binh mã Bắc tiến.
Một ngày trong tiết tháng tư, gió lạnh thổi qua trên những nhành cây xanh biên biếc, nội trạch Tam Vương Phủ chìm trong một màn sương giá.
Từ cửa chính, Họa Y nhìn thấy một thân thanh y lả lướt đi tới, bóng dáng phiêu dật như mây, hắn thắt đai hình vân bạc, ánh mắt mang một vẻ hắt hiu.
Trình Quân mang theo tùy tùng, chậm rãi tiến gần Họa Y thi lễ:
- Tam Vương Phi an.
Cô sững sờ một lúc mới choàng tỉnh, vội vàng đáp lễ:
- Tham kiến Nhị Vương Gia.
- Tam Vương Phi khách sáo rồi.
Đáng lẽ cô nên là người phải nghênh đón khách quý ghé thăm, nhưng lần nào gặp mặt cũng đều là hắn thi lễ trước, quả thực cô đã thất lễ, vậy mà hắn chưa từng câu nệ.
Người ta thường truyền tai nhau Nhị Vương Gia Trình Quân có đời tư kín kẽ, trước nay ẩn dật ở Miên Trúc, phủ đệ của riêng mình, không màng thế sự, tranh đấu tiền triều, nhưng dạo gần đây hắn rất hay xuất hiện trong nội cung, lại không ít lần ghé qua Tam Vương Phủ, khiến Họa Y không khỏi hoài nghi.
Nhưng suy cho cùng thì Trình Quân hắn có thể sinh ra ý đồ gì, hắn và Trình Tranh đều không ham vương vị, càng không có mâu thuẫn gì, có thể những lo nghĩ của Họa Y đều là dư thừa.
Cô thận trọng hỏi:
- Không biết Nhị Vương Gia đến không kịp nghênh đón từ xa, mong hoàng huynh thứ lỗi.
- Phải là ta tạ lỗi trước với hoàng đệ muội, đã đường đột ghé qua quý phủ.
Đằng sau Trình Tranh đi đến niềm nở đón tiếp Trình Quân.
- Hoàng huynh, huynh đến rồi.
Hắn lại quay sang nói với Hoạ Y.
- Y nhi, những ngày sắp tới Nhị hoàng huynh có vài chuyện cần xử lý, để tiện bề nên ta đã đồng ý để huynh ấy ở lại Vương Phủ một thời gian.
Hoạ Y không nói gì, chỉ khách sáo chủ động chuẩn bị phòng riêng đón khách theo như lẽ thường.
Đến khi Trình Quân đã dời tạm vào Thôi Hoán Viện mới tỏ rõ với Trình Tranh.
- Vương Gia, không đầy một ngày nữa là chàng phải đi Bắc Ải, trong Vương Phủ chỉ còn lại một mình ta, vì sao chàng lại đồng ý để ngài ấy ở lại, người ngoài nhìn thấy sẽ nói ra nói vào.
- Y nhi, nàng đừng lo lắng, Nhị hoàng huynh cũng chỉ đang làm một số chuyện quan trọng, sau khi hoàn thành sẽ lập tức rời đi.
Chúng ta trong sạch sao phải để tâm đến những lời đàm luận của người ngoài.
Huống hồ việc này ta đã nói lại với phụ hoàng, nàng đừng lo nghĩ quá nhiều.
Nghe hắn nói thế xem ra lần lưu lại này của Trình Quân ắt hẳn liên quan đến việc quân, Hoạ Y cũng yên tâm hơn đôi chút.
Sáng hôm sau.
Trước cổng thành, Trình Tranh đứng đối diện với Hoạ Y, cô chăm chú nhìn vào ánh mắt kiên định của hắn, lòng tựa hồ có vô vàn điều muốn nói nhưng hiện tại lại không biết nói gì, bàn tay to lớn của hắn nắm gọn tay cô, lưu luyến không nỡ.
- Vương Gia, chiến trường sương gió lạnh lẽo, chàng phải tự biết chăm sóc cho bản thân mình, lần này không có ta theo cùng chàng nhất định phải thận trọng, nhất định phải bình an trở về.
Khoé môi mỏng bạc cong lên, ánh mắt hắn dịu dàng và ấm áp, nghe thấy những lời nhắn nhủ của Hoạ Y, tâm can hắn như được truyền thêm lửa.
- Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ cẩn trọng, bình an trở về.
Bầu trời hôm ấy giăng giăng mây xám, hai người bọn họ bịnh rịn rất lâu.
Nhìn vào con ngươi chẳng có điểm của cô, tất thảy đều là lo lắng.
Trình Tranh quay sang nói với Trình Quân đang đứng gần đó:
- Nhị hoàng huynh, huynh đã hứa gì với ta, huynh có còn nhớ không?
- Tam hoàng đệ yên tâm đi, việc mà Trình Quân ta đã hứa tuyệt không hai lời.
Trình Tranh khe khẽ gật đầu, thâm trầm nói:
- Thời gian này huynh ở lại Tam Vương Phủ, nếu có thể hãy giúp ta bảo hộ Y nhi.
Trình Quân liếc nhìn sang nữ nhân bên cạnh, không do dự trả lời:
- Việc này tất nhiên ta sẽ làm, Tam hoàng đệ không cần phải nhờ vả.
Nghìn vạn binh mã dưới chân tuấn mã của Trình Tranh, hắn ngồi trên yên ngựa khí thế hừng hừng mỗi lúc càng xa dần, trong gió bụi chỉ còn lại khoảng không sáo rỗng, Hoạ Y đứng trước cổng thành cao lớn nhìn theo cho đến khi nhân ảnh của hắn biến mất không còn để lại chút vết tích gì.
Lặng lẽ đợi cô phía sau, Trình Quân cất giọng:
- Tam đệ muội, chúng ta nên về thôi..