Cao Quý Phi đột nhiên choáng váng, ngồi bệch xuống ghế gỗ, nửa ánh mắt che trong khăn lụa, nửa phần trừng nhìn cung nữ dưới kia như ngầm đe doạ.
Trên khuôn miệng của Trình Quân phảng phất nụ cười khinh mạn, hắn lạnh lùng nói:
- Trước thì ngươi nói ngươi không đi qua Ngự Hoa Viên, sau thì lại nói mỗi sáng đều ra đấy hứng sương sớm cho Cao Quý Phi pha trà, xem ra hầu hạ vị chủ tử này khiến ngươi phải lao tâm khổ tứ rồi, đầu óc mệt mỏi nên cũng thành ra câu trước câu sau bất nhất.
- ....
- Phụ hoàng, nhi thần thấy nên kiểm tra tay của cung nữ này, xạ hương có mùi không nồng nhưng nếu đã chạm qua nhất định còn để lại dấu tích.
Nghe đến đây cung nữ bên dưới liều mạng dập đầu:
- Hoàng Thượng tha mạng, xin Hoàng Thượng tha mạng.
Tất cả là do Cao Quý Phi căn dặn nô tỳ làm, nô tỳ vô tội.
Cao Quý Phi mặt mày biến sắc, gấp gáp chặn lời:
- Ngươi nói bậy, bổn cung ra lệnh cho ngươi khi nào.
Đứng trước thánh thượng ngươi đừng dại ăn nói xằng bậy, vu khống bổn cung.
Cẩn thận cái đầu trên cổ của mình và cả gia đình ngươi đó.
Hoạ Y chen lời:
- Quý Phi, người đừng vội uy hiếp một cung nữ nhỏ bé, lá gan của cô ta không lớn là bao đâu.
- Ngươi...Tam Vương Phi, ngươi năm lần bảy lượt dồn ép bổn cung vào oan khuất, ngươi rốt cuộc là có ý đồ gì?
- Quý Phi quá nặng lời rồi, thật oan uổng cho ta, ta là đang tìm chân tướng, nếu không tính mạng của Hoàng Tổ Mẫu, nỗi ưu phiền trong lòng của Mẫu Hậu, ta thật cảm thấy rất hổ thẹn.
- Ngươi...
Bà ta lập tức quỳ xuống, níu lấy hoàng bào:
- Hoàng Thượng, thần thiếp bị oan.
Hoàng thượng đạo mạo hỏi cung nữ kia:
- Ngươi nói Quý Phi căn dặn ngươi làm, vậy làm như thế nào? Nói cho đúng sự thật, nếu không thì cái lưỡi của ngươi không cứng hơn kiếm giáo bằng sắt đâu.
Cung nữ len lén ngẩng đầu, chạm tới ánh mắt bức áp kinh thiên của Hoàng Thượng thì sợ mất mật, rồi chậm chạp nhìn sang Cao Quý Phi, lạnh lẽo, u ám làm cho một cô nương hoảng loạn.
- Hồi bẩm Hoàng Thượng, Cao Quý Phi xúi giục nô tỳ bắt chuyện thân thiết với các cung nữ trong Thọ An Cung phụ trách đến Nội Vụ nhận lương thực mỗi tháng, nhân lúc họ không để ý trộn lẫn nấm dại vào nấm ăn của Thái Hậu.
- Còn gì nữa?
- Xạ hương có tính làm đẹp rất hiệu quả, Quý Phi nắm chắc Hoàng Hậu vì muốn níu kéo tuổi xuân trẻ đẹp, khi dùng qua một lần nhất định sẽ yêu thích mà tiếp tục tìm mua loại phấn này, nên đã sai nô tỳ đến cửa tiệm lớn nhất ở trong Nguyệt Thành mua chuộc ông chủ, âm thầm trộn xạ hương vào số phấn thơm mà Hoàng Hậu đã đặt mua.
Cao Quý Phi sống chết không thừa nhận:
- Nô tỳ to gan, là ai xúi giục ngươi hãm hại bổn cung.
Hoàng thượng, xin người suy xét, thần thiếp không dám làm như vậy, xin người suy xét.
- Còn xét nữa sao? Cao Quý Phi, nếu phải xét tiếp có cần cho người truy tìm chủ cửa tiệm đã bị Quý Phi mua chuộc không? Ắt hẳn giờ này ông chủ đó đã cao chạy xa bay, bỏ của giữ lấy mạng rồi.
Cung nữ kia lại nói:
- Hoàng Thượng, việc tráo đổi gian dối trong phấn son của Hoàng Hậu là vô cùng mạo hiểm, một khi bị phát hiện nhất định sẽ bị chém đầu, liên lụy cả nhà, chủ cửa tiệm không có gan lớn như vậy.
Quý Phi đã đưa cho nô tỳ một vòng mã não đỏ quý làm tin với ông chủ, trên mã não có khắc chữ Phù, chính là trang sức mà Hoàng thượng ban tặng cho Cao Quý Phi trong dịp tết nguyên tiêu.
Nếu có thể bắt được chủ cửa tiệm đó nhất định hắn vẫn còn giữ chiếc vòng có giá trị ấy.
- Cao Quý Phi, nàng còn gì để giải thích?
- Hoàng Thượng, người phải tin thần thiếp, thần thiếp không có làm ra chuyện như vậy.
Bà ta đi bằng đầu gối, một mực níu giữ hoàng bào nhưng bị Hoàng Thượng tuyệt tình vung ra.
Hoàng Hậu đẫm lệ, ngắt quãng từng lời:
- Im miệng, chuyện đã rõ ràng, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, vậy mà ngươi vẫn cứng hàm, không chịu thừa nhận.
Ngươi xem pháp luật của Nguyệt Quốc là gì, lại mưu tính bổn cung, hãm hại Thái Hậu.
Rốt cuộc bổn cung đã làm gì ngươi, Thái Hậu có chỗ nào không đúng với ngươi, mà ngươi lại ra tay độc ác như vậy?
- Không, thần thiếp không có...
Cao Quý Phi ngước nhìn đôi mắt câm hận giương giương của Hoàng Hậu, dốc hết sức kêu oan, nhưng đối diện với bà ta là khí sắc lạnh tựa hầm băng của Hoàng Thượng.
Người tại vị trên ghế cao, đến chéo áo, gót chân cũng không muốn để bà ta chạm vào, vì sợ bàn tay nhuộm máu của bà ta làm bẩn.
Cao Quý Phi như hiểu rõ thâm ý trong ánh mắt đỏ au của Hoàng Thượng, lẳng lặng dời người ra xa, cười lớn như điên như dại:
- Haaa...Haaaaaaa
- Cao Quý Phi, nàng cười cái gì?
Bà ta ngồi trên nền sàn lạnh lẽo, không nguôi oán trách nói với ngữ giọng yêu mị:
- Haaaaa...Hoàng Thượng, thần thiếp là cười người mụ mị, cười người ngây dại...Haaaaaaa
- Hỗn xược, Cao Quý Phi vô pháp vô thiên, dám châm chọc cả thánh thượng.
Hoàng thượng nghiêm nghị đưa bàn tay lên chặn lại lời nói của Hoàng Hậu, híp mí mắt ghé người gần bà ta, không phải ôn hoà, không phải điềm tĩnh, mà tựa hồ nộ khí đã âm ỉ gần như bộc phát, cơn sóng lớn tiếp theo cảnh báo có thể nhấn chìm người đối diện vào tận cùng của thống khổ:
- Cười hay lắm.
Ngươi nói xem trẫm đáng cười như thế nào nữa?
- Hoàng Thượng, người nhìn xem, đôi mắt của các cung tần mỹ nữ chốn hậu cung, có kẻ nào lại không nhìn người bằng tất thảy dục , tham vọng.
Chỉ có Hoàng Hậu, chỉ có Niên Phi, chỉ có ánh mắt của hai người bọn họ ngu si nhìn người bằng cả trái tim của mình.
Đổi lại thì sao, kẻ mất mạng, kẻ dùng cả đời sống trong day dứt.
Thiên tử như người trên cao ngoảnh mặt, mang tấm chân tình san sẻ cho hơn ba nghìn giai lệ, đối với ai cũng đều chẳng thật lòng.
Ta cười họ ngu ngốc, cười người bạc tình.
- Niên Phi? Vì sao ngươi lại nhắc đến nàng ấy?
- Haaaaa, không phải năm xưa người rất sủng ái nàng ta sao? Tình cảm của người, sự sủng ái của người là thanh kiếm vô tình xuyên thủng tính mạng của nàng ta, nhưng người nhìn kỹ mà xem, sự sủng ái đó không phải xuất phát từ tình yêu, mà là từ dục .
Không phải một mình Cao Quý Phi ta căm ghét thôi đâu, tất cả cung tần mỹ nữ chốn hậu cung đều gai mắt, mà Hoàng Hậu, người cho dù là Quốc Mẫu Trung Cung cũng chỉ là một nữ nhân tầm thường, giữa thiên hạ này cũng không giấu được lòng ghen tức chốn phòng the.
- To gan, Cao Quý Phi ăn nói hàm hồ.
- Hoàng Hậu, sao phải kích động như vậy chứ? Ta còn chưa nói hết mà.
Đừng thở gấp, trái tim bé nhỏ của cô sắp xé thịt phá da nhảy bổ ra ngoài rồi.
- ....
- Hoàng Hậu nương nương cao cao tại thượng, xạ hương không nhiều chỉ đủ khiến cô mãi mãi không thể hoài thai, ít ra không thê thảm bằng Niên Phi năm đó, suýt nữa thì mãi mãi mất đi hài tử chưa tròn tháng của mình, may thay Tam Vương Gia mệnh số rất tốt, bình an vô sự chào đời, chỉ có thân thể của Niên Phi bị tàn phá, không chịu được mà đã rời khỏi thế nhân.
- Im đi, ngươi nói xằng bậy.
- Haaaaaa.
Xằng bậy? Hoàng Thượng, thần thiếp biết dù hiện giờ thần thiếp có nói gì người cũng đều không tin nổi nữa, hơn nữa chuyện của Niên Phi đã trải qua rất nhiều năm, có tra xét lại cũng khó tìm ra sự thật.
Nhưng người nhớ kỹ thử xem, năm Niên Phi mang thai Tam Vương Gia không chỉ mỗi thần thiếp thường xuyên qua lại, mà cả Hoàng Hậu cũng tỏ ra ân cần quá mức.
Hoàng Hậu nương nương, người lo nghĩ toàn mỹ vô cùng, lấy danh nghĩa trung cung thăm nom phi tần đang mang long chủng, qua lại chăm sóc để che đậy ác tâm.
Lợi dụng mối quan hệ của thần thiếp với Niên Phi để ai ai nhìn vào cũng hiểu lầm là do chính ta hạ thủ với nàng ấy.
Nhưng nội tình bên trong chỉ có ta mới hiểu.
- Người đâu, mau giải Cao Quý Phi xuống...
- Hoàng Hậu, trẫm vẫn còn ở đây, nàng định lộng quyền sao?
Sự căng thẳng trên gương mặt đẹp đẽ kia đều lộ rõ, Hoàng Thượng lẫn tất cả những kẻ đứng tại tẩm cung của Thái Hậu đều trông thấy, thâm tâm ai cũng đều có đáp án cho những câu hỏi của Cao Quý Phi.
Bà ta nói:
- Còn về Thái Hậu? Vì bà ta không biết giữ mình, luôn có ý chống đối bổn cung.
Bổn cung là sinh mẫu của Trình Cảnh, là sinh mẫu của Thái Tử Điện Hạ tôn quý, vậy mà đến chút thể diện bà ta cũng không nhúng nhường cho ta, lúc nào cũng đứng phía sau hậu thuẫn cho tên Vương Gia ngu ngốc đó, ngáng đường vinh quang của Cảnh nhi.
Nay Cảnh nhi đã không nguyên vẹn nữa, ta muốn bà ta cũng không được yên thân.
- Cao Quý Phi, cô điên rồi.
- Chung Diệu.
- Có nô tài.
- Truyền lệnh của trẫm, Cao Quý Phi Cao Thị hạ độc Thái Hậu, hãm hại Hoàng Hậu, vô đức, vô tài, không xứng với danh vị Quý Phi, tước bỏ mọi phong hiệu, phế làm thường dân, giam cầm vào lãnh cung đến chết không được ra ngoài, hằng ngày cho người nấu các món ăn có nấm dại mang đến, bắt ả ăn cho hết chỗ nấm đó, nói với Thái Y Viện điều chỉnh lượng nấm dại trong khẩu phần của ả ta, khiến cho ả đau đớn, giày vò, không được để ả mất mạng, phải để cho cô ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
- Nô tài tuân chỉ.
Khi Chung công công quay lưng, Hoàng Thượng có ý gọi lại:
- Truyền khẩu dụ của trẫm, Hoàng Hậu vì sức khỏe của Thái Hậu mà lao tâm lao lực, buồn phiền quá độ dẫn tới tinh thần suy nhược, cần được tĩnh dưỡng.
Tạm thời nghỉ ngơi, lui về Lệ Hoa Cung dưỡng bệnh.
Mọi việc trong hậu cung giao lại cho tứ phi tương trợ lẫn nhau quán xuyến.
Tất cả người bên dưới hễ những ai liên quan đến việc phụ trách thiện dùng cho Thái Hậu đều bị xử tử vì tội tắc trách.
- Nô tài tuân chỉ.
Hai thị vệ nghiêm chỉnh tiến vào sau cái phẩy ngón tay của Hoàng Thượng, kéo Cao Thị rời khỏi Thọ An Cung, trước lúc khuất mất nhân dạng bà ta không quên nở nụ cười châm chọc, tiếng cười chất đầy ai oán, ánh mắt vô thần đờ đẫn nhìn Hoàng Thượng.
Hoàng Hậu giọt ngắn giọt dài trông mong sự thấu hiểu của nam nhân đã đầu ấp tay gối nhiều năm, nhưng trong đôi mắt của người đến một tia hy vọng cũng không còn sót lại.
Chỉ lẳng lặng căn dặn Thái Y nhanh chóng điều chế thuốc giải cho Thái Hậu, sau khi có kết quả lập tức bẩm báo, rồi dời chân về thư phòng.
Trước khi đi căn dặn Hoạ Y sau khi lo liệu phía Thái Hậu ổn thỏa thì nhanh sang thư phòng của người bàn chuyện quan trọng..