Hai tháng sau liên quân của Trình Quân đánh thẳng vào lãnh thổ Nguyệt Quốc, chiếm được không ít thành trì ở phía bắc, thương vong vô kể, quân lực của triều đình tổn thất nặng nề.
Hoàng Đế Nguyệt Quốc vì muốn ngăn chặn chiến tranh khốc liệt tiếp tục diễn ra đã cử sứ giả đến Thiên Hoang Điện đàm phán, hứa sẽ cắt đất phong Vương một cõi cho Hoắc Tôn Vũ.
Há nào tham vọng của ông ta chỉ dừng ở đấy mà phải đánh đổi năm dài tháng rộng, xương máu để chờ đợi thời cơ? Hoắc Tôn Vũ chẳng mảy may nhượng bộ.
Tháng mười hai, Hoàng Đế Nguyệt Quốc gửi thư mời cho tất cả các nước lân cận trong đó có cả Thiên Hoang Điện, nhằm thông qua cuộc gặp gỡ này để tìm cách thỏa hiệp với phe liên quân.
Thiên Hoang Điện không từ chối, cử người đại diện tiến vào Nguyệt Thành.
…Hoàng Cung…
- Các vị, Trẫm mời các vị một chung rượu.
Hoàng Đế Nguyệt Quốc trong hoàng bào đạo mạo ở vị trí trung tâm, khách sáo nâng cao chung ngọc hậu đãi những kẻ bên dưới.
An Vương sau khi uống xong chung rượu trong tay mình, quan sát quanh một thể rồi lớn giọng:
- Buổi tiệc đã bắt đầu nhưng người của Thiên Hoang Điện lại không đến, xem ra phía Thiên Hoang không có ý muốn thỏa hiệp.
Hoàng Đế nghiêm mặt, bên dưới không ngớt tiếng xì xầm.
Đại diện của Tương Giao Quốc nhếch mép khinh khỉnh:
- Chuyện này có gì mà khó hiểu, thái độ của Hoắc Tôn Vũ đã rõ ràng, Hoàng Đế Nguyệt Quốc phí không ít tâm tư rồi.
Long bào trên cao ôn tồn nói:
- Các vị, ta biết trong số các nước đang kết giao với Thiên Hoang Điện đều có lý do riêng của mình, nhưng Nguyệt Quốc xưa nay chưa từng mang ý niệm xấu với láng giềng, chiến tranh loạn lạc cuốn những bá tánh vào chốn lầm than, màn trời chiếu đất cao xanh chẳng thể thấu.
Ắt hẳn các vị cũng không muốn nhìn thấy con dân mình phải chịu khổ, cho nên mới bước một chân vào cánh cửa liên quân kia, nhưng người dân chỉ muốn có cuộc sống bình dị yên ổn, mong các vị suy nghĩ cặn kẽ.
Tương Giao Quốc giễu:
- Không phải Nguyệt Quốc các người thấy khó mà hạ giọng sao? Trắng ra là đang năn nỉ bọn ta ngừng chiến.
- Tương Giao sứ giả, Hoàng Thượng của chúng tôi đã có ý nhượng bộ, sao ngài lại ăn nói châm chọc như vậy? Không chút nể mặt.
- Là vị nào đây?
Tương Giao sứ giả tay trái cầm chung rượu, chưa say nhưng thân trên đã ngả nghiêng vào người bên cạnh, tay phải ôm ấp một mỹ nhân, gương mặt đến dáng dấp tựa thiên nga lộng lẫy, vận trên người y phục ngọc bích cầu kỳ, phóng túng.
Trước lời nói thẳng thừng của quan đại thần Nguyệt Quốc, ông ta vênh váo hỏi lại.
Bình Lộc đại nhân quan phục trang nghiêm, nghiền cái vẻ hợm hĩnh của đối phương trong đôi đồng tử đen sâu của mình.
Tránh tình hình căng thẳng, Hoàng Đế Nguyệt Quốc điềm đạm chặn lại.
- Bình đại nhân, không sao.
Tương Giao sứ giả nói cũng chẳng có gì quá đáng, quả thật là ta đang đề nghị các vị rút khỏi liên quân, ủng hộ Nguyệt Quốc.
Bình Lộc đại nhân hậm hực thở mạnh, ngồi lại vào bàn hắc mộc uống nhanh chung rượu để hạ hỏa.
Lại nghe:
- Các vị, trẫm có thể đảm bảo chỉ cần các vị đứng về phía Nguyệt Quốc, rời khỏi liên quân, sau khi trận chiến kết thúc sẽ trực tiếp ký hiệp ước có lợi cho cả đôi bên, kết giao hữu nghị lâu dài.
Một nam nhân cường giáp ánh bạc, khí phách hiên ngang đứng dậy, mặc dù diện mạo có chút hung dữ, nhưng điệu dáng trông rất ý tứ và kiêng nể:
- Dám hỏi Hoàng Đế Nguyệt Quốc, dựa vào cái gì mà người có thể khẳng định nếu chúng tôi chịu rút khỏi liên quân thì trận phân tranh này Đại Nguyệt sẽ giành phần thắng?
Hoàng Thượng chậm lại vài nhịp, mỉm cười, đưa ánh mắt vào người Trình Tranh, hắn như hiểu ý nghiêm nghị đứng lên, đan tay trước ngực nhẹ gật đầu tôn trọng, đáp:
- Có sự ủng hộ của các nước chắc chắn binh lực của Nguyệt Quốc sẽ thêm hùng mạnh.
Ý đồ của Thiên Hoang Điện nói cho cùng là lợi dụng quân lực của các nước để khôi phục lại Thiên Hoang Quốc, các vị lẽ nào lại không nhìn ra? Không, mà là nhìn ra nhưng cố chấp nhúng chân vào.
Các vị ai cũng rõ, một khi phần thắng thuộc về liên quân thì Âu Dương Tôn Vũ sẽ lập tức phục hưng triều đại cũ của mình, họ sẽ để lại bao nhiêu lợi lộc cho các vị? Một người dã tâm như vậy, thà nhìn thấy máu thịt bá tánh, binh sĩ chảy thành sông cũng không nguôi ý định riêng của mình, người như vậy các vị có mù quáng đặt vận mệnh quốc gia vào lời hứa của ông ta hay không? Huống hồ, Thiên Hoang Quốc cai trị bá bánh như nô lệ, dưới thời Thiên Hoang nạn đói, cướp bóc khắp nơi, có xứng để các vị đầu rơi máu chảy trợ giúp hay không?
Tất cả những người có mặt trong điện lớn im phặc, nam nhân cường giáp lặng người ngồi xuống.
Họa Y bên dưới khẽ cười, không phủ nhận lời của Trình Tranh nói trong lòng ai cũng sớm thấu rõ, chỉ là bọn họ cố chấp không chịu đứng ra lên tiếng, mặc cho ý niệm lợi ích chiếm hữu quyết định của mình, quên đi mục đích tốt đẹp mà bản thân muốn giành lấy cho bá tánh.
- Sứ giả Thiên Hoang Điện tới.
Âm giọng lảnh lói của công công thông báo vang lên, ánh dương chiếu ngập tràn tại cửa chính xuất hiện một bóng người.
Nam nhân xích y sang trọng, khí tức lẫm liệt bước vào, trong tay cầm theo quạt thư pháp họa lê hoa, mắt phượng hung dữ đi qua từng gương mặt trong điện lớn, hai bên dẫn theo Mạn Nhu và nam nhân vác trên lưng thanh cự kiếm.
Dù là trông có vẻ rất khác với hình tượng của một Nhị Vương Gia nho nhã lúc trước, nhưng vẻ thâm trầm và thanh tao nội liễm vẫn ẩn giấu ít nhiều trong sắc băng lãnh đó.
Chợt dừng lại hồi lâu trên gương mặt kiều diễm của Họa Y.
Kha Nguyệt bên phải Trình Tranh nín lặng nhìn theo, con ngươi xám màu của Trình Quân không run chuyển, nhàn nhạt thu lại rồi hiên ngang ngồi vào vị trí đã được an bày.
- To gan, nhìn thấy Hoàng Thượng lại không hành lễ.
Chung công công vừa dứt tiếng, một mũi ám khí xẹt ngay mặt, mái tóc hoa râm rơi là đà đáp trên sàn thảm đỏ, ám khí cắm sâu vào cột lớn giữa điện.
Chung Diệu có hơi run rẩy, tròn mắt đề phòng đám người của Trình Quân.
Tất cả thị vệ lập tức hộ giá, rút kiếm vay quanh thiên tử, kẻ nào cũng cẩn trọng đề phòng.
Trình Quân điềm nhiên rót chung rượu, bình thản đưa lên vành môi cảm nhận Thạch Lựu Tửu đi vào khoang miệng đến những nơi cơ quan bí bách trong cơ thể.
Hoàng Thượng phẩy tay cho các thị vệ lùi lại, bọn họ thu kiếm, nhưng cẩn mật đề phòng bên cạnh thánh thể.
Trình Quân hướng ánh mắt say đắm nhìn Họa Y, chạm vào con ngươi xanh ngắt như dòng nước của hắn, Họa Y khó xử rút về.
Hắn cất giọng:
- Trắc Phi đã lâu không gặp, bệnh cũ đã khỏi hay chưa?
Cô nhớ lại ở Đào Hoa Viên, Trình Quân luôn tự mình pha lấy cho cô một ấm trà thanh mát, chỉ cần uống nó sẽ rất nhanh đi vào giấc ngủ, chứng khó ngủ cũng thuyên giảm đi nhiều, mặc dù vậy vẫn không tránh được cơn mộng mị của nguyên chủ, cô hữu lễ đáp:
- Đa tạ Âu Dương thiếu chủ đã quan tâm, bệnh cũ của ta đã giảm đi nhiều.
Âu Dương thiếu chủ, cách xưng hô này đối với hắn thêm mấy tầng xa cách, hắn lúc trước mong cô có thể gọi mình bằng một tiếng Quân Quân, nhưng cô cứ luôn miệng gọi hắn bằng Nhị Vương Gia, thế vậy mà lại không lạnh nhạt như lúc này.
Trình Quân khe khẽ gật gù, nhấp thêm một chung rượu rồi hiên ngang nói:
- Hoàng Đế Nguyệt Quốc, ta không thích dài dòng, Thiên Hoang Điện vẫn là không thỏa hiệp.
Bằng tâm tư của một người cha, Hoàng Thượng ôn tồn đáp:
- Quân nhi, ta biết con trong lòng chứa nghìn điều oán hận, nhưng sự tình năm xưa không giống với những gì con nghĩ, …
Trình Quân trực tiếp không kiêng nể cắt ngang lời của thiên tử:
- Hoàng Đế Nguyệt Quốc, ta bây giờ không dùng danh phận của một phế tử dưới gót chân người để nói chuyện, mong người cẩn trọng lời nói.
Trên cao ngậm ngùi, mấy phần tức giận đều bị sắt khí lạnh lẽo của Trình Quân ngấu nghiến.
- Được, vậy Thiên Hoang các người muốn thế nào mới chịu dừng chiến tranh?
Hắn thở rất đều, ngước mặt chăm chăm vào nữ nhân ngồi đối diện chỉ cách một lối đi nói:
- Ta muốn nàng ấy.
Mọi người sững sờ, bao nhiêu chú ý đổ dồn về Họa Y, ai cũng nhìn ra yêu cầu này là cố ý làm khó, nửa châm chọc nửa khinh thường Nguyệt Quốc.
Nhưng chỉ có những kẻ trong cuộc mới hiểu lời nói kia hết sáu phần là thật tâm mong muốn, còn lại bốn phần là dã ý diệt trừ Đại Nguyệt, Trình Tranh đanh mắt đứng bật dậy.
- Hỗn xược, Nguyệt Quốc đã có ý nhượng bộ, vậy mà các người vẫn cứ luôn khiêu khích.
Môi mỏng nhếch cong hình bán nguyệt:
- Nhượng bộ? Liên quân Thiên Hoang cần các người nhượng bộ sao? Chúng ta là đang đến đây để xem các người làm trò thôi.
Không chỉ Hoàng Thượng chấn động, mà Kha Nguyệt cũng bất ngờ.
Nàng ta thừa hiểu tâm tình của Trình Quân bao rộng dành cho Họa Y, nhưng lại không nghĩ được hắn ở trước nhiều con người, đứng giữa binh đao muốn trao đổi bằng một nữ nhân yếu đuối.
Lòng nàng ta bất giác đau râm ran, khẽ đưa ánh ngưỡng mộ có mấy phần ganh tị sang Họa Y, rồi nhanh chóng tan đi biểu cảm đó, không để người khác nhận ra..