Mạc Tử Ân cầm bút và giấy vẽ lên, cố gắng coi như mình chỉ trải qua một lớp học vẽ tạo hình với người. Ở trong giới hội hoạ nhìn thấy cơ thể trần truồng của người mẫu không phải là chuyện quá đỗi kì lạ.
Đúng, phải giữ cho tâm lí vững vàng, không thể chỉ vì một hai cái chạm nhẹ mà đánh mất bản thân.
Bên ngoài mưa to hơn, hơi khoan khoái của thiên nhiên lọt vào bên trong, toàn bộ cảnh vật đều được gột rửa sạch sẽ.
Anh chặn tờ giấy vẽ mới lên kệ, cố gắng đánh lạc hướng đầu óc bằng việc vẽ tranh.
" Ngài Andrew, tôi có nên bật một bản nhạc nhẹ cho ngài không?" Andy lên tiếng.
" Bật đi."
Dứt lời, tiếng nhạc dịu dàng vang lên khắp căn phòng, âm thanh của những phím đàn dương cầm bay bổng theo bản nhạc, ngân một quãng thật dài. Mạc Tử Ân cố gắng ôn định nhịp thở, đặt bản thân vào trạng thái thư giãn, không để cho trái tim đập muốn chạy khỏi lồng ngực.
Anh dùng cọ vẽ chấm ít dầu trong lọ, đưa bút vẽ từng đường trên giấy.
Bên ngoài là cảnh mưa tuôn xối xả, ầm ì, bên trong lại hết sức vắng lặng, âm lượng bản nhạc không quá to, đủ để con người tập trung làm việc, xoa dịu đầu óc.
...
Hơn bốn tiếng trôi qua, bức vẽ của Mạc Tử Ân sắp hoàn thành.
Bức tranh vẽ cảnh biển ngập nắng, đám mây trắng lơ lửng giống cây kẹo bông khổng lồ ngọt ngào, che khuất đi vầng mặt trời chói chang. Mặt biển xanh mướt, im lặng không có sóng, khoác lên mình vẻ bình yên khiến tâm hồn con người chỉ muốn tự do, không bị ràng buộc bởi bất kì quy củ nào. Bãi cát trắng nhuộm màu vàng nhạt dưới nắng đan vào với nước biển, chôn vùi thứ gì đó kì diệu xuống sâu trong lòng đất.
Bức tranh phong cảnh bằng sơn dầu, không có gì có thể thay thế được sự đẹp đẽ và thơ mộng của nó.
Anh bỏ cọ vẽ xuống, nhặt miếng tem dấu bằng gỗ vứt loạn trên bàn, thấm qua ít mực đen rồi đóng lên góc trái của tờ giấy. Xong việc, anh lấy cây bút nước đầu nhỏ, tỉ mỉ viết lên ngay cạnh dấu ấn, nét chứ sạch đẹp liền sát nhau.
Thuỷ
_ Andrew Mac.
Anh gỡ tranh ra khỏi giá đỡ, mang nó đến đặt ở bên cạnh tường cùng những bức vẽ khác.
" Chúc mừng ngài đã hoàn thiện bức tranh thứ một trăm hai mươi lăm, không biết ngài có định trưng bày nó trong một buổi triển lãm tranh không?"
Mạc Tử Ân thu dọn cọ vẽ: " Không biết nữa, nếu không sẽ gửi tặng nó sang bên Italy cho giáo sư."
" Giáo sư Amblo sẽ rất thích, đã hai năm ngài chưa quay trở về gặp giáo sư, không biết ngài có nhớ ông ấy không?"
Giáo sư Amblo là người dạy anh khi anh đi du học bên Italy, phải nói ông ấy rất tốt tính, như người cha thứ hai của anh vậy. Nếu có buổi triển lãm nào bên Ý, ông ấy đều kiên trì đi quan sát từng bức tranh một, sau đó trở về chỉ cho anh những cái mới, kể đến các sai sót thường gặp khi vẽ tranh.
Tài năng là một, người rèn dũa tài năng ấy là hai, điều đó mang anh đến thành công của ngày hôm nay. Có lẽ nếu không có ông ấy, anh sẽ không gây được ấn tượng mạnh với mọi người trong ngành hội hoạ được lâu dài.
" Có dịp sẽ tới thăm giáo sư, khả năng cao là sau buổi triển lãm cuối năm."
Andy gửi anh hình mặt cười: " Vậy còn hơn năm tháng nữa, anh có định trưng bày tranh của tiểu thư không?"
Nhắc đến Lâm Hinh, động tác của anh dừng lại...
Tranh của cô...tranh của Lâm Hinh...Lâm Hinh...
Nghĩ tới cô, người anh lại bắt đầu nhộn nhạo. Anh bỏ mặc Lâm Hinh để lên đây vẽ tranh, không biết cô đã đỡ hơn chưa? Nếu cô mà ốm sẽ không hay chút nào...
Mạc Tử Ân nhìn tay mình không để ý bị lem ít màu ra tay lúc thu dọn cọ vẽ, không có ý định định đi rửa tay. Nên xuống xem tình trạng cô đã ra sao rồi, việc anh bỏ đi mà không thèm chăm sóc Lâm Hinh chẳng đáng mặt đàn ông chút nào!
...
Bên ngoài chưa ngớt mưa, Lâm Hinh vẫn đang trong cơn mê man, nằm im không có động tĩnh.
Bức rèm khép chặt, thỉnh thoảng lại đung đưa theo gió, căn phòng tối tăm. Mạc Tử Ân đứng bên cạnh cô, đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán.
Cô không còn lạnh mà đang chuyển sang trạng thái sốt, người nóng hơn, mồ hôi chảy ròng hai bên tóc mai.
Anh cầm khăn lau mặt Lâm Hinh, bấm điện thoại gọi cho Đường Hạo.
Tên lười đó sau khi đi Đức về chỉ có quanh quẩn ở nhà ngủ, nhận được điện thoại của Mạc Tử Ân mới lơ mơ tỉnh dậy, mắt nhắm mắt cầm điện thoại lên, " Cậu muốn gì?"
" Anh biết nấu cháo không? Qua nhà tôi đi."
Đường Hạo "hớ" một tiếng, lăn xuống giường dung nạp thông tin vào não. Tên điên này tự dưng đòi ăn cháo là thế nào?
" Tử Ân à, nếu cậu muốn ăn cháo thì xách mông ra ngoài nhà hàng mà ăn, mưa gió bão bùng bắt tôi mò đến nhà cậu, mà chắc gì tôi nấu cháo đã ngon."
Mạc Tử Ân: " Không phải thế, người mẫu của tôi ốm rồi."
"..."
Đường Hạo gãi đầu: " Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi?"
" Tôi không biết cách chăm sóc người ốm..."
Mạc Tử Ân nói thêm: ""Nếu anh qua giúp tôi, tôi sẽ đưa anh / số tiền thu được từ lần đầu giá vừa qua..."
...
Bắc Đồng lái con xe Ferrari tới nhà Lâm Mạnh tuỳ tiện đỗ trước cửa, lấn sang làn của xe khác. Vì đây là khu nhà hạng sang nên bảo vệ đi ra vỗ vai hắn: " Cậu không thể đỗ ở đó, chắn hết lối đi của nhà người ta!"
Hắn hạ gọng kính râm xuống, mở túi áo lấy ra một cọc tiền đưa cho bảo vệ: " Đừng quản nhiều việc quá, được không?"
Bác bảo vệ già nhìn cọc tiền trong tay mình, lửa giận bốc khói ngùn ngụt. Cái tên công tử đó! Nhắc không biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn tự cao tự đại vậy! Không hiểu sao con gái nhà kia có thể yêu nổi người này nữa!
Bác nhét cọc tiền vào túi, bỏ về trạm trực.
Bắc Đồng gõ cửa nhà, trong lúc chờ thì chỉn chu lại quần áo. Người mở cửa là giúp việc mới đến nhà Lâm Mạnh, cô gái trẻ không biết Bắc Đồng là khách quen của ông chủ thế nên hiếu kì hỏi: " Cho hỏi anh là ai ạ?"
Hắn thấy trước mắt mình là nữ giúp việc trông khá xinh xắn, tuy kiểu cách hơi lỗi thời nhưng vẫn được coi là mỹ nữ. Mắt sói già sáng bừng, cầm tay cô bé hôn lên, tạo dáng một người đàn ông lịch lãm: " Anh là Bắc Đồng, nói với ông chủ của em thế là được."
Cô bé bất ngờ khi bị Bắc Đồng hôn vào tay, cẩn trọng rụt tay lại giữ khoảng cách với anh, nụ cười cứng nhắc: " Dạ...để em đi nói với ông chủ."
Hắn ta gật đầu, cười với cô bé rồi rảo bước đi vào nhà.
Lâm phu nhân đang ngồi uóng trà trong phòng khách, thấy cô giúp việc nói Bắc Đồng đến, bà vội bỏ tách trà xuống, đi ra bên ngoài đón hắn: " Bắc Đồng! Không biết hôm hay cháu đến đây vì lí do gì?"
Bắc Đồng ôm xã giao với Lâm phu nhân, đưa mắt liếc cô bé đi ngang qua rồi cười: " Cháu đến thăm hai bác thôi, hình như cháu nghe tin Lâm Hinh lại làm hai bác phiền lòng?"
Lâm phu nhân kéo Bắc Đồng ngồi xuống ghế, vẻ mặt thất vọng hiện rõ. Bà rót cho hắn tách trà, lắc đầu buồn rầu.
" Con bé đó ngang lắm! Lâm Mạnh đã mắng nó vì tội doạ dẫm cháu, nó còn liên mồm cãi lại ông ấy, có hỗn láo không?! Nó cứ một mực khẳng định mình đúng, đổ hết tội lên đầu mọi người, bác thật sai sót trong việc nuoi dạy nó, để nó lớn lên thế này đây!"
Bắc Đồng thương cảm vỗ vai Lâm phu nhân, tỏ vẻ thấu hiểu: " Bác đừng như vậy, Lâm Hinh lớn lên theo cách của em ấy, bác không có sai gì hết. Bao nhiêu năm qua là bác khổ cực nuôi dạy em ấy, cuối cùng em ấy không những không báo đáp hai bác mà còn coi trời bằng vung, đạp đổ người xung quanh, đều là lỗi của em ấy. Bác không có lí gì mà phải nhận lỗi về mình, Lâm Hinh đã là người trưởng thành, phải biết mình sai."
Lâm phu nhân gật gù, dùng khăn lau nước mắt sụt sùi.
" Bác biết chứ, chỉ là bác không ngờ con bé có thể nói vậy với bố nó. Bác cũng có lỗi với cháu nữa, để cháu bị thất thiệt sau vụ kết hôn. Cũng vì cháu là người có tình nghĩa, không tính toán gì với nà bác, đúng là đứa trẻ ngoan."
Hắn ta lắc đầu nguầy nguậy, cười phủ nhận: " Bác đừng nói thế, cũng là cháu thương hai bác thôi, nuôi lớn Lâm Hinh là điều không dễ dàng, hai bác đã cực kì vất vả rồi."
" Cảm ơn cháu, chả biết con bé Lâm Hinh đó được ai chống lưng mà dám lớn mật vậy, Lâm Mạnh đã cắt ruột phải đuổi nó khỏi nhà, nó còn không biết lỗi! Càng ngày càng hư đốn."
Lâm phu nhân vừa nói hết lời cũng là lúc Lâm Mạnh từ trên nhà bước xuống, trông ông như già đi mấy năm chỉ sau vài ngày. Bắc Đồng đứng lên tốt bụng đỡ ông vào ghế, Lâm Mạnh ra hiệu cho Bắc Đồng ngồi xuống.
" Bắc Đồng, ta có chuyện muốn nói với cháu đây."