Trên đại sảnh của tòa cao ốc lớn (thật ra là cực kỳ lớn), một người đàn ông khoảng t, mặc một bộ vest đen, khuôn mặt chữ điền, ngũ quan hài hòa có nét hiền hậu, thế nhưng giữa hàng lông mày lại lộ ra khí chất cương nghị khiến người khác không thể xem nhẹ. Những khu vực ông đi qua đều có người cuối đầu chào hỏi, trên mặt mỗi người đều có thần sắc tôn trọng và một chút sợ hãi. Ông từng bước từng bước tiến dần đến cửa thang máy…
“… ……..ting”
Cửa thang máy mở ra, những nhân viên bên trong thấy ông liền lo lắng, không khỏi nép vào bên, chừa khoảng rộng giữa thang máy, còn số người vội bước ra khỏi thang máy, trước khi đi cũng không quên cúi chào ông.
Thu tất cả những hành động này vào mắt, người đàn ông cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài..: Aizz, quả thật cái chức tổng giám đốc này của hắn thật rắc rối a~ Ngày ngày đều phải đối mặt với thái độ kính sợ quả thật nhiều năm rồi cũng có chút không quen. Chỉ là…
“……… ……..ting” mất khoảng phút, ông bước ra khỏi thang máy, tất nhiên giờ phút này thì không còn bóng dáng ai trong thang máy nữa, bởi vì tầng cao nhất cũng chính là nơi chỉ có vài người có thể bước vào, gồm Tổng giám đốc, Chủ tịch và người nhà của Chủ tịch
Chú thích: (Goldin Finance , Thiên Tân, Trung Quốc. Chiều cao: .ft. Hoàn thành: . Tòa nhà có tầng. Sau khi hoàn thành đây sẽ là tòa nhà cao thứ thế giới trong tương lai. – Ta sẽ lấy hình mẫu này cho trụ sở tập đoàn Thiên Lam của Băng tỷ X khửa khửa)
Ông bước đến trước cửa một văn phòng trang trọng, trực tiếp đẩy cửa vào mà không hề gõ cửa hay báo trước. Thật ra dù ông có gõ cửa thì “người nào đó” cũng sẽ không nghe thấy đâu~
Bước vào phòng, đập vào mắt ông chính là khung cảnh thiếu nữ mi mục như họa đang ngồi trên ghế chủ tịch, lấy trăng làm thần, lấy ngọc làm cốt, lấy tuyết làm da, mái tóc màu bạch kim xinh đẹp buông xõa, đôi mắt đang nhắm nghiền, hai hàng lông mày mỏng cong cong đen như mực vẽ, lông mi dài như cánh bướm nhè nhẹ rung động, dù đang nhắm mắt nhưng cũng có thể tưởng tượng khi mở ra, đôi mắt ấy sẽ lấp lánh, rực rỡ đến nhường nào, cái mũi cao nho nhỏ, dưới mũi là đôi môi đỏ mọng như cánh hoa anh đào mọng nước chọc người muốn cắn. nàng mặc một chiếc áo sơmi trắng cổ trụ kết hợp với chân váy xòe đen trên gối, phong cách này có chút đơn giản nhưng khi nàng mặc nó lại toát lên vẻ thanh lịch, hồn nhiên, ẩn ẩn trong đó còn toát lên chút quyến rũ… Thật ra thì bình thường đây nhất định là cảnh đẹp ý vui, thế nhưng có một việc, không biết do vô tình hay cố ý mà nhân vật chính của bức tranh bây giờ chính là bộ dáng tay dựa lên thành ghế chống cằm, mông ngồi trên ghế, chân thì hồn nhiên gác lên bàn chủ tịch, bộ dạng rất chi là thoải mái Người đàn ông ban nãy chính là chảy xuống vạch hắc tuyến, bất khả tư nghị (không có gì để nói – miễn bình luận a~) nhìn màn này…
“Khụ…” – ho khan tiếng, ông lặng lẽ đứng chờ “người nào đó” tỉnh dậy.
Nghe tiếng ho, thiếu nữ lẳng lặng mở mắt. tất nhiên không phụ lòng mọi người, mở ra là một đôi tử đồng tuyệt đẹp, trong suốt như nước hồ mùa thu, sáng ngời như tinh tú, có thể thấy được chủ nhân đôi mắt này là người thông minh, sắc bén đến nhường nào…
Dùng s để hoàn toàn tỉnh táo, thiếu nữ thấy hiện giờ tư thế của mình có vẻ thất lễ, nhưng… mặc kệ đi, dù sao nơi này chỉ có mỗi mình nàng và một số người khác, mà những người đó đã quá quen thuộc với nàng đến mức nàng có thể tự do thể hiện tính cách của mình trước mặt họ thì cần gì lễ tiết với thục nữ gì ở đây nữa chứ ??. (Min: Ngượng ngùng-_-|| nữ chính bị ta làm mất giá rồi). Nàng liền nhẹ nhàng đặt chân xuống đất, đứng dậy, xoay người liền thấy người đàn ông đang đứng bên cạnh không khỏi giật mình một chút:
“A~ Lạc thúc, thúc đến rồi a! Sao thúc lại đứng đó, mau ngồi mau ngồi a~” – Giọng nói trong trẻo, tuyệt đẹp như tiếng chim hót cất lên, mang theo chút thân thiết.
“Tiểu thư, người tìm ta có viêc?” – đúng! người đàn ông được gọi là Lạc thúc vừa gọi thiếu nữ khoảng t này là tiểu thư, hơn nữa còn là thái độ tôn kính.
Thật dễ nhận ra, thiếu nữ thanh lệ thoát tục này chính là cô tiểu thư Thiên Băng – con gái cưng của “ông trùm” tập đoàn Thiên Lam. Ông nghĩ: Chỉ là người thật sự đáng kính sợ của cả tập đoàn này chính là vị tiểu thư xinh đẹp trước mắt ông đây…
Mà tất nhiên giờ này “ông trùm” Thiên Hàn đã dắt tay ” bà trùm phu nhân” Lam Ngọc đi đâu mất rồi.
“Lạc thúc! thúc đừng gọi con là tiểu thư này tiểu thư nọ nữa a~ thúc đã giúp bố con nâng đỡ tập đoàn này bao nhiêu năm rồi, thúc bây giờ vốn đã chính là người một nhà, sao cứ khách khí mãi như vậy chứ a?” – Thiên Băng giọng điệu thập phần đáng yêu, lại pha chút làm nũng khiến Lạc thúc có chút ấm áp lại có chút buồn cười: Cô cháu nhỏ của hắn a~, tính tình của nàng nếu muốn thấy được cảnh này quả thật vô cùng khó, nàng thường ngày vốn lạnh nhạt không quan tâm, nhưng khi bên cạnh người nàng tin tưởng thì sẽ lộ ra tính cách thật sự của mình… nghĩ tới đây, Lạc thúc không khỏi cảm thấy dòng nước ấm chảy qua tim hắn.
“Không nói đến vấn đề này nữa!” – giọng điệu Thiên Băng bỗng chốc thay đổi, chính là trở nên nghiêm túc – ‘Lạc thúc, hiện tại con có chút chuyện muốn nói với người… Tuần sau, con sẽ tạm thời nghỉ phép, bao lâu thì con không nói trước được, chính là con báo với thúc trước, tập đoàn khoảng thời gian này con nhờ thúc phải quản lý toàn bộ rồi!”
Lạc thúc có chút bất ngờ với lời thông báo của nàng, nhưng rất nhanh liền bình ổn trở lại: tiểu thư nàng từ nhỏ đã vùi đầu vào đống sách vở, sau đó lại điên cuồng luyện tập võ thuật (Min: thật ra thúc ấy sai rồi, nàng chỉ nhấc tay mà thôi a~), bỏ qua nhiều thời gian vô tư của đứa trẻ như vậy, giờ lại phải gánh vác công việc nặng nề của một tập đoàn lớn gần năm trời thì nghỉ phép để nàng thư giãn là ý kiến không tồi. – “Được, con cứ từ từ tận hưởng thời gian nghỉ của mình mà thư giản, mấy năm qua khổ cực con nhiều rồi. Con cứ yên tâm, ta sẽ quản lý tốt tập đoàn của Thiên thị (tập đoàn của nhà họ Thiên á)”.
Tại sân bay quốc tế Royal
Một bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp đang đứng trong đại sảnh sân bay trông vô cùng nóng ruột, thiếu nữ cứ ngóng tới ngóng lui, nhìn trái nhìn phải như tìm kím gì đó, mà thiếu nữ này đang thu hút ánh mắt của không biết bao nhiêu chàng trai, những cô gái xung quanh dù có ghen tỵ như thế nào thì cũng không nhịn được mà quay lại nhìn thêm vài lần. Nhìn kĩ, thiếu nữ quả thật vô cùng xinh đẹp, mái tóc đen óng mượt hơi uốn ở phần đuôi được buộc cao bằng một sợi ruy băng màu đen, làn da trắng nõn mịn màng như da em bé, đôi mắt màu tím trong trẻo, long lanh, cái mũi nho nhỏ, đôi môi anh đào đỏ mọng, đáng người như ẩn như hiện dưới chiếc váy liền màu xanh lam, quả thật chính là mĩ nữ khó gặp nha~
Thiếu nữ nhìn về một phía, bất ngờ cười tươi khiến các chàng xung quanh xịt máu mũi (Min: hắc hắc, các nàng đoán được mĩ nữ này là ai hôn X), nàng bổ nhào về phía một bóng dáng thon dài, xinh đẹp khác, hô to: “Chị!!”
Nghe lời của thiếu nữ nói, vô số ánh mắt liền bắn về phía bóng dáng kia, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền trực tiếp ngất xỉu vì mất máu quá nhiều: Bóng dáng thon thả, nhẹ nhàng, uyển chuyển (Min: cho ta bổ sung, Băng Băng nhà ta vòng nào ra vòng nấy nha, cần lồi có lồi, cần lõm liền lõm, là dáng người mẫu hẳn, mái tóc bạch kim tùy ý buông xõa, đôi mắt màu tím xinh đẹp ẩn sau chiếc kính mát màu đen, cái môi đỏ mọng khẽ nhếch, làn da bạch ngọc giống như trong suốt, chiếc váy cúp trắng tinh khiết dài ngang gối, dù bị chiếc kính râm che gần nữa khuôn mặt nhưng ai cũng có thể nhìn ra người thiếu nữ váy trắng này còn xinh đẹp hơn thiếu nữ váy xanh vài phần (Min: tất nhiên a~ n.vật chính của ta mà lị)
Thiếu nữ váy trắng bị thiếu nữ váy xanh nhào vào ôm mình thì không khỏi hắc tuyến: con nhóc này có cần thái hóa như vậy không a? – “Tiểu Hân, mau buông chị ra a~”- nàng nhẹ nhàng nói. Thiếu nữ váy xanh được gọi là tiểu Hân đang chìm trong vui sướng vì lâu ngày mới gặp được cô chị họ mà mình thần tượng nghe vậy liền không khỏi giật mình, vội tách người ra: Aaaaa~ quả thật nàng vô cùng kích động nha, chị của nàng thực sự đã đến rồi nha
“Hắc hắc! Sorry chị nga… em hơi hưng phấn” – nói xong vội kéo tay Thiên Băng – “Chị! mau về, em có rật nhiều chuyện muốn kể cho chị nghe nha…”- sau đó hướng cửa ra một mạch chạy thẳng. Thiên Băng chỉ biết trân trối nhìn tay mình bị kéo đi nhanh đến hoa mắt, bỗng nhiên Lam Hân đột ngột thắng gấp khiến nàng trọng tâm có chút không vững xém chút ngã nhào. Nàng nội tâm không khỏi bực bội nghĩ: Nếu thiên tài của tập đoàn Thiên Lam bị lên trang bìa báo quốc tế vào ngày mai vì bị ngã nhào ở sân bay thì không biết sẽ có tư vị gì a?
Loại bỏ mấy suy nghĩ có chút vô vị trong đầu, Thiên Băng liền nhanh chóng tập trung tinh thần nhìn chuyện gì đang xảy ra trước mắt, không nhìn thì thôi, đã nhìn liền trợn tròn mắt: Trước cổng chính sân bay, chính giữa là hai chàng trai có vẻ soái (Min: thật sự là quá soái luôn ấy chứ, chỉ là Băng Băng không thèm nghĩ nhiều thôi nga), mà xung quanh có khoảng tên bảo vệ có biểu hiện vô cùng bối rối đang vây quanh chàng trai, ngăn anh chàng với bầy… à không, rừng thiếu nữ xuân sắc, trong miệng mỗi người không ngừng gầm rú
“Anh ơi, cho em chụp hình chung với…”
“Anh đẹp trai, mau nhìn em đi…”
“Anh ơi, em yêu anh…”
“Kyaaaaa, anh ơi…”
“…..”
anh chàng trước tình hình trước mắt chính là người lạnh lùng không quan tâm, người chỉ biết cười khổ… Aizz, ai kêu ông trời lại sinh ra người bọn họ quá xuất sắc làm chi? (Min: tự kỉ thấy ớn -.-)
Thiên Băng nhìn một màn “động vật cái tới thời kỳ sinh sản đang tranh giành động vật đực” trước mắt chỉ nhíu mày, còn Lam Hân nhìn màn này liền tức tối không chịu nổi, nhỏ giọng: “Hừ! tên thích làm mất trật tự công cộng và đám mê trai!”. Thiên Băng là ai? võ thuật tinh mẫn tới mức chỉ cần nốt nhạc liền đo ván võ sư quốc tế, câu nhỏ giọng này sao lọt khỏi giác quan tinh nhạy của nàng, nàng liền quay sang hỏi: “Em biết bọn họ??”
“Hừ! Làm sao không biết? tên này chính là hoàng tử đứng nhất nhì được đám mê trai ở học viện bầu chọn mà! Đẹp thì sao? chỉ biết gây rối an ninh trật tự mà thôi!! Em cũng là công chúa đứng nhất học viện đây này, có gây chú ý như họ đâu chứ??”
Thiên Băng nghe cô em gái nói nội tâm không khỏi khinh bỉ: Con nhóc nào vừa làm mấy tên con trai lúc nãy chảy máu mũi mà bất tỉnh nhân sự chứ?? Tất nhiên nàng đã lượt bớt đoạn chính mình xuất hiện…
Quay sang cái rừng oanh yến trước cổng sân bay, quả thật hơi khó giải quyết nha~ tên đó thì cứ bị đám hoa cỏ chen chúc làm không thể di chuyển được, mà đám hoa cỏ này lại vì mê trai bất chấp không chịu rời đi…
Nàng nhìn đám bảo vệ đang bối rối bên đó, lại nhìn tổ bảo vệ khác đang chạy tới, tình hình càng lúc càng rối loạn, mà nàng càng lúc càng bực bội: Hừ! Cũng không phải động vật quý hiếm bị tuyệt chủng?!!
Nàng lấy từ trong ví tấm thẻ màu vàng có hoa văn hoa hướng dương, bước đến đám bảo vệ vừa mới đến đang chật vật chen chúc vào bên trong. Ban đầu bảo vệ nhìn thấy nàng đi tới liền cảm thấy tức giận: chẳng lẽ con nhóc này muốn tấn công bọn họ để chen vào sao? Sau khi nhìn rõ ràng người trước mắt liền thất thần, nhưng rất nhanh sau đó liền tỉnh táo lại, dù sao họ cũng là bảo vệ được đào tạo, hơn nữa ở đây cũng từng gặp không ít nhân vật xuất sắc nên sức miễn dịch khá cao.
Nhìn những bảo vệ chỉ hơi ngẩn ra s liền tỉnh lại, Thiên Băng trong lòng tán thưởng: Không hổ là người của Thiên Lam (Min: cái sân bay này là của tập đoàn nhà Băng Băng đó nha X)
Những bảo vệ thấy nàng vẫn tiếp tục tiến lại gần nội tâm liền bắt đầu gào thét: Tiểu cô nương xinh đẹp a~ đừng có vì mấy tên này mà đến “góp vui” chứ!!!
Thiên Băng bình thản tiến đến trước mặt người bảo vệ, sau đó đưa tấm thẻ lên trước mặt hắn. Bảo vệ ban đầu chính là nghi hoặc, sau khi thấy hoa văn hoa hướng dương liền ngẩn ra, sau đó lắp bắp kinh hãi rồi chí biết ngậm miệng nhìn thiếu nữ trước mắt, trong mắt chính là không tin nổi. Thiên Băng mặc kệ phản ứng của hắn, chụp lấy chiếc loa mini trên hông bảo vệ rồi đưa cho Lam Hân, sau đó kề tai cô nhóc nói nhỏ gì đó, chỉ thấy ban đầu Lam Hân kinh ngạc, nhưng sau đó liền trưng ra bộ mặt gian xảo. Thiên Băng dặn dò xong thì đứng sang bên, bộ dáng xem kịch vui. Sãu đó tiếng hét lớn vang lên: “CÓ BOM A~~!!!” – quả thật giọng Lam Hân rất tốt, hơn nữa còn có loa phụ trợ khiến thanh âm thêm vang vọng khắp đại sảnh.
Im lặng…
“Xôn xao xôn xao…” – đám đông bắt đầu hoảng loạn, nhanh chóng chạy loạn khắp nơi, Thiên Băng hừ lạnh, giật lấy loa, chỉnh volume cao nhất, lạnh nhạt nói:” Đùa thôi…”
Hai chữ đơn giản, thế nhưng làm cả đại sảnh đang hỗn loạn bỗng im bặt. Bảo vệ ngẩn ra, sau đó đám liền muốn vây bắt “người được cho là đang quấy rối” thì bị tên bảo vệ khác cản lại: A~ hắn quả thật không thể chọc nổi đến nhân vật lớn cỡ này nha, hắn còn chưa muốn mất việc đâu.
Thiên Băng bình tĩnh nhìn vòng, sau đó vứt chiếc loa mini xuống đất, lạnh lùng nói với đám bảo vệ:” Không để tình hình này xảy ra nữa!” rồi dắt tay lam Hân bỏ đi.
“Dạ!” – tên bảo vệ ban nãy hô lớn, những tên khác dù không hiểu vì sao nhưng vẫn đồng thanh theo, giọng điệu của nàng như có sức ép vô hình với họ vậy. Những con ong bướm vừa bị dọa mất hồn, vừa định tức giận chửi rủa nhưng vừa thấy màn ra lệnh cho bảo vệ liền lo sợ: họ không phải đã chọc đến nhân vật lớn nào rồi chứ??
Ở bên này, tên lúc đầu là tâm điểm của sự chú ý thì bây giờ không ai còn chú ý tới bọn hắn nữa mà chỉ chú ý đến bóng dáng xinh đẹp đang dắt tay nhau ra khỏi cổng sân bay. Bây giờ nhìn kĩ, tên này thu hút sự chú ý của người khác đúng thật khỏi bàn cãi.
người đều cao khoảng m, người khuôn mặt tuyệt soái, ngủ quan anh tuấn, đôi mắt màu xám tro, mái tóc nâu nhạt kết hợp với nụ cười như gió xuân, hẳn đã khiến bao cô gái mê mệt rồi đây. người khuôn mặt phải nói soái hơn cả soái, mái tóc đen kết hợp với đôi lục đồng trong trẻo, thần sắc lạnh lùng khiến cho người khác cảm thấy như cách xa ngàn dặm, nhưng dù vậy thì chắc chắn cũng không ít cô nàng cứng rắn theo đuổi. (Min: các nàng đừng hỏi vì sao, ta không thích tả nam nhân, chỉ thích tả nữ mà thôi, chỉ cần các nàng biết anh nam này chính là hàng tuyệt phẩm: nam phụ ấm áp, nam chính lạnh lùng là OK rùi :)
Lúc này, thiếu niên có nụ cười ấm áp nhìn theo bóng lưng của thiếu nữ lúc nãy, nghi hoặc quay sang hỏi người bên cạnh:” Thần, cậu có thấy bóng lưng màu lam kia có phải hơi quen? Hình như chính là Lam Hân lớp chúng ta nha?” – Thiếu niên nhìn có vẻ lạnh nhạt gọi là Thần này chỉ hơi nhíu mày, không nói gì, tầm mắt hắn từ đầu đến giờ chính là luôn đặt trên bóng dáng màu trắng xinh đẹp đó, khóe miệng khẽ nhếch: Quả thật rất thú vị!
Sau khi bóng dáng đó hoàn toàn biến mất, hắn lười biếng nói:” Nam, mau đi thôi!”
người lặng lẽ rời đi, đến khi đám oanh oanh yến yến đó kịp nhận ra thì người đã mất hút từ lúc nào, chỉ còn biết tiếc nuối. (Min: nam chính lẫn phụ đều xuất hiện rồi đó)
Trên đường cao tốc, chiếc xe Lamborghini Veneno (Min: hắc hắc, chiếc xe , triệu USD lận đóa) đang phóng nhanh đến mức chỉ để lại tàn ảnh, bên trong chính là bóng dáng xinh đẹp.
“Chị! Ban nãy chị ngầu thật nha, làm sao em có thể quên sân bay Royal này cũng là tài sản tập đoàn Thiên Lam của Hàn bá chứ? Còn có, khuôn mặt của đám mê trai kia, ban nãy quả thật tức cười lắm nha. Còn có tên bảo vệ, chị chỉ cần lấy tấm thẻ đưa trước mặt hắn liền chỉ biết câm nín… Còn có…” – Lam Hân vừa bước lên xe liền hưng phấn líu ríu. (Min: Thiên Hàn là tên bố của Băng Băng đó, ta có giới thiệu trong văn án)
“Được rồi, em không cần lãi nhãi mãi như vậy, chị đang mệt muốn xỉu rồi a!” – Thiên Băng lười biếng đánh gãy “Bây giờ em cứ về nhà dì Châu trước, chị sẽ đến công ty xem xét chút, ngày mai chị sẽ tìm em.” (Min: mẹ của Lam Hân sẽ tên Hoa Châu nhé! bố của Lam Hân tên Lam Mộc Ngôn, là em trai của mẹ Thiên Băng (dù không biết ổng có xuất hiện hay không XD)
Lam Hân xụ mặt:” Chị! hôm nay chính là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ rồi, ngày mai em phải trở lại ký túc xá, học viện không cho người ngoài tự ý vào đâu.” Ý chính là: Chị a! hôm nay chị phải ở lại với em nha, ngày mai chính là không gặp nhau được.
Thiên Băng không trả lời, cười bí ẩn. Cuối cùng, Lam Hân dù có lải nhải cở nào, Thiên Băng cũng không thèm trả lời. Liếc mắt thấy đã đến nhà của Lam Hân (Min: thật ra là cái biệt thự rộng như cái khách sạn ý), Thiên Băng tùy ý đá Lam Hân xuống xe, cười thần bí:” Hắc, ngày mai chị em ta chắc chắn sẽ gặp được nhau thôi, đến lúc đó chắc chắn em sẽ ngạc nhiên đến chết.” – để lại một câu, Thiên Băng nhanh chóng lái xe đi mất, để lại Lam Hân một mình nghi hoặc.
Học viện Thánh, nơi chỉ dành riêng cho con cái của những nhân vật quyền lực, tuy vậy nhưng không phải chỉ cần có gia thế đồ sộ là có thể vào đây mà còn trải qua kì khảo hạch cực kỳ gay gắt, là nơi tập hợp những nhân tài trong cả nước lẫn quốc tế. Ở đây gồm khu vực, khu năm nhất, khu năm hai và khu năm ba. Mỗi khu gồm dãy riêng biệt, học sinh được xếp theo trình độ để phân dãy, cao nhất là S, sau đó chính là A, B, C, D. Mỗi dãy sẽ có cách dạy khác nhau phù hợp với tốc độ tiêu hóa kiến thức lẫn thái độ học tập của từng người.
Trong lớp S. – lớp đứng đầu của dãy S – nơi tập trung tất cả những thành viên xuất sắc nhất học viện năm nhất.
“Ồn ào… xôn xao…”
“Trật tự!!!” – tiếng của bà cô được cả trường đặt biệt danh là “Hell vocals”, đơn giản là dù cho cô ấy dạy có hay đến thế nào thì giọng hát của cô vẫn khiến người ta cảm thấy rợn sống lưng. Các học viên dù nghe tiếng cô nhưng vẫn chuyện ai nấy làm khiến cô phải giận dữ hét: “CÁC EM IM LẶNG NGAY CHO TÔI!!!!!”
Lam Hân đang cải vả việc gì đó với Triều Nam, ngồi bên cạnh không thèm quan tâm chính là Long Ngạo Thần, anh chàng làm “tắt nghẽn giao thông” hôm trước ở đại sảnh sân bay, nghe tiếng thét của giảng viên nàng không khỏi giật mình, hậm hực trở về chỗ của mình ngồi xuống, trong miệng không ngừng lầm bầm gì đó. Mà Triều Nam bên này chính là bất đắc dĩ ngồi xuống, tất nhiên hắn biết nàng lầm bầm chính là đang mắng hắn vì vụ ở sân bay rồi.
“Được rồi, các em mau ổn định chỗ ngồi!” – nhìn lớp bắt đầu trật tự, cô hài lòng gật đầu – “Hôm nay lớp chúng ta sẽ có thành viên mới, tất nhiên là em ấy đã qua kì kiểm tra đầu vào của trường ta cách xuất sắc nên em ấy được xếp vào lớp chúng ta, em mau vào đi!”
Cửa phòng mở rá, bước vào lớp chính là một chàng trai, cao khoảng m, khuôn mặt sáng như trăng rằm, đôi mắt phượng màu tím như câu hồn người, cái mũi cao nhỏ, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp khẽ nhếch, mái tóc màu xám tro, dáng người thon dài, khí chất hiền hòa dễ gần. Tuy vậy không hề có cảm giác thư sinh nhu nhược mà lại có cảm giác khó nắm bắt. Chàng trai cười khẽ lộ ra má lún đồng tiền khiến cho các nữ sinh trong lớp sôi trào hét toáng lên, cả dãy S đang im lặng bỗng bị phá vỡ, âm thanh thét chói tai vang vọng đến những lớp học khác khiến họ nghi hoăc không thôi.
Lam Hân từ đầu đến cuối chính là tiếp tục “công việc chửi thầm” của mình, tự nhiên lời đang lầm bầm bị đánh gãy bởi những tiếng thét, nàng buồn bực nâng mắt lên, không nhìn thì thôi, đã nhìn liền kinh ngạc đến rớt hàm: Ai? Ai đây? Chẳng phải…
Bỗng Lam Hân đập tay lên bàn tạo ra tiếng động thật lớn, cả người bật mạnh dậy thiếu chút liền ngã ngửa, miệng lắp bắp la to:” Băng Băng!!??”
Sau tiếng la của Lam Hân, cả lớp bỗng im bặt. Chàng trai trong mắt hiện ra chút kinh ngạc, còn có pha lẫn chút vui vẻ, không trả lời nàng, chàng trai cất lên giọng nói trong trẻo say hồn người:” Xin chào! Tôi tên Thiên Băng, từ hôm nay sẽ bắt đầu học ở đây, xin mọi người giúp đỡ!”.