Hứa Mạt bị đẩy đến ghế phụ, vừa muốn đẩy trở lại, vừa xoay đầu phát hiện Tống Đình không biết lúc nào đã nhảy lên xe rồi, ngồi ở sau xe nhìn cô cười, ngồi ở bên cạnh Trần Thanh Huy.
"Lên đi nha Tiểu Mạt, để Thẩm tổng của chúng tôi đưa cô đoạn đường." Tống Đình nói xong còn vứt cho cô cái mị nhãn.
Thẩm Thận từ kính chiếu hậu liếc anh ta một cái, "Gọi ai Tiểu Mạt hử?"
Không đợi Tống Đình trả lời, anh làm động tác duỗi tay ra muốn kéo Hứa Mạt, "Có phải không dễ lên không? Em túm lấy anh là được."
Xe việt dã của Thẩm Thận sàn xe cao, mỗi khi anh lái xe này, Hứa Mạt đều phải phí một chút sức, nắm chặt lấy tay vịn trên đỉnh xe mới có thể trèo lên.
Nghe anh nói vậy, Hứa Mạt theo bản năng lắc đầu, giống như trước kia tự lực cánh sinh, tự mình nghẹn lấy, dùng sức ngồi lên.
Lúc này, mặt nhỏ của cô nghẹn đến phình lên, ánh đèn đường bên ngoài cửa xe chiếu vào, tạo nên một chiếc bóng dịu dàng, lông tơ nhỏ bé trên mặt cô có thể thấy rõ ràng.
Thẩm Thận đột nhiên nhớ tới tình cảnh lúc trước cô lên chiếc xe này, trái tim trong đêm khuya này căng phồng nóng lên.
Ngữ khí của anh hoàn toàn không có chút lạnh lùng giống trước đó khi nói chuyện với Tống Đình, giọng nói muốn có bao nhiêu mềm mại có bao nhiêu mềm mại, "Thắt chặt dây an toàn."
Tống Đình ngồi ở phía sau đột nhiên cảm thấy công lực của Thẩm Thận tăng nhanh vượt bậc, vui mừng đồng thời lại cảm thấy có chút chua xót.
Thế nhưng phần chua xót này liên quan đến người ngồi ở bên cạnh thoạt nhìn cũng giống như một đôi này, nổ lớn hóa thành ấm ức.
Một khuôn mặt than như vậy của Trần Thanh Huy cũng được hoan nghênh hơn anh ta!
Chiếc xe chậm rãi lái đi, Thẩm Thận theo bản năng muốn mạnh mẽ đạp chân ga, nhưng ánh mắt liếc thấy thân ảnh của Hứa Mạt, cuối cùng vẫn là chậm lại.
Anh tùy ý liếc nhìn thời gian, đã rất khuya rồi.
Thẩm Thận nhanh chóng xoay vô lăng, hỏi cô, "Em chuẩn bị đi đâu?"
Ký túc xá của trường học bây giờ chắc là không thể đi vào, căn bản không thể đưa Ưng Thư Nguyệt trở về.
Ưng Thư Nguyệt không thuê phòng ở bên ngoài, nhà cô ấy là của thành phố này, nhiều lúc không phải ở trong đoàn phim nghỉ ngơi liền về nhà nghỉ ngơi.
Thế nhưng bây giờ cô ấy đã thành cái dạng này, sợ là cũng không liên lạc được người nhà.
Thẩm Thận thấy cô im lặng suy nghĩ, lời đến bên miệng xoay mấy vòng mới không nhanh không chậm nói ra, "Đến chỗ anh?"
Hứa Mạt nghe thấy anh nói vậy, quái dị liếc anh một cái.
Thẩm Thận vội vàng giải thích, "Em ở cạnh cô ấy, có thể chăm sóc cô ấy, chỗ kia của anh nhiều phòng."
Anh thế nhưng khụ một tiếng, giống như thuận miệng nói, "Đồ của em anh đều để bác Tần để trở về rồi, em đi qua ngủ cũng thuận tiện."
Lời này nói trái lại rất có đạo lý.
Tống Đình vốn đang chơi điện thoại ở phía sau, nghe thấy đề nghị này của Thẩm Thận liền trợn mắt há mồm.
Ngay cả người lạnh nhạt như Trần Thanh Huy cũng liếc qua.
Hai giọng nói đồng thời vang lên, "Không được."
Giọng hơi nhỏ là của Hứa Mạt, cô nghĩ cũng không nghĩ liền cự tuyệt. Không nói quan hệ bây giờ của cô với Thẩm Thận, hai cô gái độc thân ở trong nhà của đàn ông, không thể không tránh đi.
Giọng hơi trầm lại là của Trần Thanh Huy, nói xong anh ta thu mắt nhìn cô gái đang dựa vào mình, thần sắc u tối không rõ.
Phòng thuê của Hứa Mạt kỳ thật là nơi tốt nhất, chính là chỗ cô là giường một người, hai người thì có chút chật, nhưng hiện nay cũng không có cách.
Nghĩ đến đó, cô lại mở miệng, "Đưa tới chỗ em ở đi, Thư Nguyệt ngủ với em."
Ngón tay Thẩm Thận gõ lên vành vô lăng, qua một hồi mới đáp một tiếng, "Ừm."
Trần Thanh Huy cũng không có dị nghị, đối với sự sắp xếp của Hứa Mạt chắc là vừa ý.
Trong xe đột nhiên yên tĩnh, mọi người nhất thời không nói chuyện.
Đôi móc khóa đó theo xe chạy mà chậm rãi lay động, Hứa Mạt nhiều lúc cũng thích thẫn thờ, cô liền nhìn vào đôi móc khóa như vậy, suy nghĩ bay đi rất xa.
Kỳ thật đây chỉ là điểm dừng tầm mắt khi cô thẫn thờ, thế nhưng Thẩm Thận lại hiểu lầm.
Anh gẩy đôi thỏ nhỏ ấy, "Luôn nhìn nó làm gì, em muốn lấy lại?"
Hứa Mạt bỗng nhiên bị kéo về hiện thực, theo bản năng nói, "Hả...?"
Thẩm Thận câu lên một nụ cười, ngữ khí thong thả, "Nghĩ cũng đừng nghĩ, anh sẽ không trả lại."
Hứa Mạt: "...."
Tống Đình: "...."
Trần Thanh Huy: "...."
Xe ổn định dừng ở dưới lầu, Hứa Mạt nhảy xuống xe muốn đi vớt Ưng Thư Nguyệt, liền bị Trần Thanh Huy ngăn lại, "Tôi đến."
Thẩm Thận thấy vậy xuống xe, nhanh chóng đi lên, giống như bảo vệ gà con mà đi bảo vệ Hứa Mạt, ngữ khí không vui, "Hung dữ cái gì?"
Trần Thanh Huy ôm lấy Ưng Thư Nguyệt, không mặn không nhạt liếc anh một cái, trong ánh mắt đó ẩn chứa rất nhiều thứ, Thẩm Thận nhất thời không hiểu rõ.
Trần Thanh Huy không quản nhiều như vậy, sau đó nhìn thẳng về phía Hứa Mạt, "Cô dẫn đường."
Thẩm Thận mí mắt nửa nâng, còn muốn nói gì đó, góc áo sơ mi liền bị người nhẹ nhàng kéo.
Anh cúi đầu, liền thấy tay Hứa Mạt nhanh chóng thu về, sau đó anh nghe thấy cô nhẹ giọng nói, "Anh ta không hung dữ, anh đừng nghĩ nhiều."
Thẩm Thận nhướng mày, trong lòng anh, tính tình của anh là có bao nhiêu tệ, tính cách là có bao nhiêu độc tài.
"Vậy cậu ta có wechat của em, anh cũng muốn có." Thẩm Thận nhanh chóng nói một câu này, tà tâm không dứt.
Hứa Mạt trừng đôi mắt ướt sũng, đang muốn làm sao cự tuyệt, liền nghe thấy giọng hổn hển của Tống Đình, "Hai người ngơ ngác làm gì vậy, nhanh chóng đưa lên xong tôi còn về nhà nha, tôi thật con mẹ nó quá buồn ngủ rồi."
Anh ta nói xong, cái đầu thò ra bên ngoài cửa xe, "Ôn chuyện sau này lại ôn, đèn đường nơi này lại hư rồi, mấy người đứng ở đó làm người ta sợ hãi được không?"
Thẩm Thận ghét bỏ anh ta phiền, cầm lấy chìa khóa điều khiển từ xa, cửa xe lập tức đóng lại, cửa sổ xe cũng chậm rãi di chuyển đi lên.
Thẩm Thận còn đứng đó, Trần Thanh Huy nửa ôm lấy Ưng Thư Nguyệt thấy vậy nhẹ ho vài tiếng, ánh mắt ẩn chứa thúc giục.
Thế nhưng Thẩm Thận giống như không nghe thấy, bám riết không tha chờ Hứa Mạt đáp ứng.
Hứa Mạt kẹt ở chính giữa cảm thấy dày vò, cô tùy ý gật đầu, "Sau này nói đi..."
Thẩm Thận thấy cô buông lỏng, tiếp tục chắn lấy cô, "Sau này? Hay là đêm nay?"
Ưng Thư Nguyệt ngủ rất sâu, lúc này đột nhiên vùng vẫy một phen, ở trong lòng của Trần Thanh Huy bắt đầu lộn xộn.
Hứa Mạt thấy vậy nhanh chóng đẩy đẩy Thẩm Thận, bị anh làm cho không còn cách nào, "Trong hai ngày này, anh tránh ra đi, chúng ta đỡ Thư Nguyệt lên trước đã."
Thẩm Thận lấy được đáp án cụ thể, di chuyển thân mình, sảng khoái đáp một tiếng, "Được."
Nói là cùng nhau đưa lên, toàn bộ quá trình đều là Trần Thanh Huy một người trợ lực. Ưng Thư Nguyệt quen biết anh ta, Hứa Mạt muốn đến giúp đỡ cũng đều bị đẩy ra.
Hứa Mạt bị cự tuyệt vài lần đột nhiên dở khóc dở cười, đây tính là thấy sắc quên bạn sao.
Chờ đến khi Hứa Mạt mở cửa, cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Thận ở bên cạnh, anh chân dài thẳng như ngọc, cách cô rất gần, đứng ở dưới hai nấc bậc thang.
Đường viền khuôn mặt anh tuấn sâu sắc ẩn trong ánh đèn hành lang tối mờ.
Hứa Mạt có chút hoảng thần, hỏi anh," Anh theo lên làm gì?"
Thẩm Thận cười, "Không phải nói cùng nhau đỡ? Cho nên anh lên rồi."
Hứa Mạt ngẩn người, cô...có nói qua sao?
Không kịp nghĩ nhiều như vậy, Trần Thanh Huy đã bước qua cô trước, nhẹ nhàng đặt Ưng thư Nguyệt lên chiếc giường nhỏ, thế nhưng còn giúp cô ấy tháo đi giày cao gót.
Thẩm Thận bước vào, qua loa đánh giá ổ nhỏ của Hứa Mạt. Đồ đạc cũng không phải rất nhiều, ngăn nắp có trật tự, lộ ra sự ấm áp nhỏ nhàn nhạt.
Trong không khí mơ hồ bao phủ mùi hoa nhài thanh nhã, sạch sẽ lại ngọt thanh.
Nơi Hứa Mạt luôn ở một mình bỗng dưng đến nhiều người như vậy, cô cũng có chút không thích ứng, chỉ là hỏi một câu,"Hai người muốn ăn trái cây không?"
Trần Thanh Huy xua tay, "Kế tiếp giao cho cô rồi, tôi về trước."
Thẩm Thận vốn muốn nhân cơ hội ở lại, nhưng thời gian muộn như vậy rồi, anh cũng không muốn tiếp tục làm phiền cô, lại nói, tương lai còn dài mà.
Anh xoay chìa khóa ở trong tay, "Em ngủ sớm một chút, ban đêm ngủ nhớ khóa chặt cửa, có chuyện gọi cho anh, anh đều ở."
Anh một giọng điệu quen thuộc xưa nay, Hứa Mạt ngầm cảm thấy buồn cười, nhanh chóng hối anh, "Được rồi, hai người có thể đi rồi."
Sau khi tiễn người xong, Hứa Mạt vừa muốn đóng cửa lại, khung cửa liền bị một đôi tay khớp xương rõ ràng chặn lại.
Giọng Thẩm Thận thông qua khe cửa truyền tới, "Wechat không được quên đó. Còn có, ngủ ngon."
Chờ khi âm thanh xuống cầu thang vang lên dần đi xa Hứa Mạt mới từ cửa nhà bước thong thả đến bên giường.
Không biết nghĩ tới điều gì, cô đột nhiên chạy đến cửa sổ, mượn khe hở giữa rèm cửa, cô nhìn thấy Thẩm Thận.
Bóng đêm nồng đậm, anh đứng ở trước xe, đang nâng mắt nhìn qua hướng bên này. Sau khi tầm mắt chuẩn xác bắt giữ lấy cô, tay đặt lên bên vai trái, nhẹ nhàng đấm xuống.
Đó là nơi gần với tim nhất.
-
Từ ngày đó, thời gian Thẩm Thận nhìn thấy Hứa Mạt ít đi rất nhiều.
Cô đã chính thức vào đoàn phim quay phim, vô cùng bận rộn, không khác gì với anh. Số lần đến công ty cũng không thường xuyên như trước, lớp huấn luyện cũng tạm thời dừng lại, vì phối hợp với lịch trình trước mắt của cô.
Một là, cô không nhắc, anh liền cũng không tùy tiện đi làm phiền cô. Hai là, có Trần Thanh Huy ở trong đó nối dây, anh cũng thành công được Hứa Mạt thêm lại wechat.
Mấy ngày này, anh gần như lật nát vòng bạn bè của cô rồi. Có chuyện hay không có chuyện liền muốn nhớ lại một lần. Một chút dấu vết đều không chịu bỏ qua.
Bộ dạng si hán này ngay cả Tống Đình cũng vô cùng kinh ngạc, hô to anh bị bỏ bùa rồi.
"Cậu thật sự là bệnh không nhẹ." Tống Đình càng nghĩ càng kỳ lạ, bên cạnh một người hai người đều lún sâu vào cái gọi là tình yêu.
Thẩm Thận xem như anh ta đang làm dáng, giống như không nhìn thấy, bỏ điện thoại sang một bên, cúi đầu nghiêm túc phê duyệt văn kiện.
Tống Đình không chết tâm, "Có điều hôm nay cơ hội của cậu đến rồi,Tiểu.....Hứa Mạt hôm nay có chụp hình quảng cáo ở phòng chụp ảnh của Nhất Thiên, cơ hội biểu hiện của cậu tới rồi!"
Thẩm Thận cuối cùng có phản ứng, công việc trong tay nhất thời ngừng lại, "Hả?"
"Sao không sớm nói cho tôi?"
"Tôi cũng mới vừa biết nha, có điều vừa nãy nhiều người, cậu đi cũng không tiện, chờ một lát vừa vặn."
Thẩm Thận suy tư một lát, "Được, cậu có thể lăn rồi."
"Ôi, bội tình bạc nghĩa, tôi xem như nhìn thấu cậu rồi." Tống Đình cầm đi văn kiện mà Thẩm Thận đã xử lý xong ở bên bàn, vừa nói vừa đi ra ngoài.
Tiến độ công việc sau đó của Thẩm Thận đều nhanh lên rất nhiều, sau khi hoàn thành như bay xong, anh ở trong phòng làm việc một hồi, cuối cùng chờ không được mà mở cửa đi ra.
Nhất Thiên có phòng chụp hình chuyên dụng của công ty, tốn kém ngàn vạn tệ, thiết bị chuyên nghiệp, tầng lầu cũng ở dưới tầng cao nhất.
Bây giờ đang là lúc ăn cơm, không có nhân viên làm việc. Thẩm Thận nhấc chân bước vào, chần chừ nhìn xung quanh.
Cuối cùng, tầm mắt của anh rơi trên một thân ảnh quen thuộc.
Anh nghiêng đầu, mượn tấm kính thủy tinh trong suốt ở bên cạnh trước tiên là chỉnh lại cổ áo của mình, mới xoay đầu qua.
Ánh mắt tiếp tục di chuyển, Thẩm Thận lại ngừng lại.
Bên người Hứa Mạt nhiều thêm một người đàn ông thân cao chân dài, hai người dựa vào rất gần.
Người đàn ông tướng mạo xuất chúng, đưa cho cô một đồ vật, Hứa Mạt nhận lấy, mắt cười cong cong, dáng vẻ hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
Thẩm Thận híp đôi mắt lại.