Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

chương 50

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một đêm an mộng.

Buổi sáng khi Hứa Mạt trằn trọc tỉnh giấc, bỗng dưng chạm vào đôi mắt đào hoa.

Hai mắt cô chớp chớp, rồi lại chớp chớp, nhìn thấy đôi mắt đào hoa kia dần dần nhuộm đầy ý cười.

Thẩm Thận nằm nghiêng, một bàn tay chống lấy mặt, cứ nhìn cô chăm chú như vậy.

"Anh như vậy bao lâu rồi?" Hứa Mạt bị anh nhìn như vậy, có chút xấu hổ, vùi vào trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt nai trong suốt lấp lánh.

Thẩm Thận khẽ cong môi, "Em đoán."

Hứa Mạt ở trong chăn đá anh một cái, không nặng không nhẹ, còn mang theo ý làm nũng.

Thẩm Thận ra vẻ muốn đánh cô, cuối cùng chỉ bấm eo nhỏ cô một cái.

"Xem ra em rất có tình cảm với chân của anh." Thẩm Thận tà tà nhướng mày.

Nắng sớm mùa hè trong trẻo, xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng, trong không khí khẽ chập trùng lên xuống, Thẩm Thận đưa lưng chặn về phía ánh nắng, đường cong đẹp đẽ nửa bên liền ẩn trong ánh nắng sớm.

Hứa Mạt bỗng nhiên tim đập hơi nhanh, tránh khỏi bốn mắt nhìn nhau với anh, rời tầm mắt trước.

"Trốn cái gì?" Thẩm Thận ghé lại gần, kéo cô lên ấn vào trong lòng.

Giấc ngủ này của anh an ổn vô cùng, chính xác mà nói, chỉ cần có Hứa Mạt bên cạnh, chất lượng giấc ngủ của anh cũng tăng lên rất nhiều, không có chút chập chờn, ngủ một mạch.

Bởi vì ngủ rất thư thản, cho lên khi Thẩm Thận tỉnh lại, liền thỏa mãn nghiêng người, nhìn dung nhan điềm tĩnh khi ngủ của cô, nhìn lông mi đen bóng khẽ run của cô, nhìn khuôn mặt nõn nà của cô, nhìn đôi môi anh đào của cô, nhìn cổ thiên nga đẹp đẽ, đôi vai kéo dài đẹp đẽ của cô, sau đó tất cả đều duyên dáng không ở trong chăn.

Hứa Mạt và anh náo loạn một hồi, đầu nhỏ gác trên vai anh, ngón tay nhéo xương quai xanh của anh đùa nghịch.

Da của Thẩm Thận thiên về trắng lạnh, đồ ngủ màu xám nửa đóng nửa mở, lộ ra bộ ngực mạnh mẽ.

Khi anh không cười, mắt đào hoa đều phủ một tầng lạnh nhạt, cả người tự nhiên mang theo mùi vị thanh lãnh, cấm dục vô tình, cười lên lại là một phen tùy ý kiêu ngạo.

Thẩm Thận mặc cô chơi đùa, khẽ hôn một ngụm vào cổ cô, "Dậy chưa?"

Hứa Mạt ỷ vào trong lòng anh, cọ cọ, giọng nói dịu dàng, ".... Còn không quá muốn."

Thẩm Thận nhéo nhéo cái mũi thẳng tắp xinh đẹp của cô, "Nũng nịu."

Hai người lại nằm lười trên giường một lúc, Hứa Mạt còn cọ loạn, Thẩm Thận uy hiếp cô còn cọ nữa sẽ lập tức xử lý cô, lúc này cô mới thành thật.

Bữa sáng hai người gọi đồ ăn ngoài, khi trên bàn ăn, Thẩm Thận còn trêu chọc cô, "Sao lúc trước anh không phát hiện ra em thích động như vậy nhỉ."

Nói xong, anh nhướng mày, "Hơn nữa còn rất thích động trên người anh."

Hứa Mạt sờ sờ mặt mình, không hiểu tại sao Thẩm Thận luôn nói như vậy, nghĩ hồi lâu, cô bứt rứt nói một câu, "Vậy sau này em không vậy nữa."

Lời này vừa ra, Thẩm Thận thành công bị trị, gắp sủi cảo tôm vào trong bát cô, "Anh thu lại lời mình vừa nói."

Hứa Mạt mất tự nhiên gật gật đầu, sau đó như đột nhiên nhớ ra cái gì, "Lần này sau khi em nghỉ ngơi xong, phải đến phương bắc quay phim."

Thẩm Thận gật gật đầu, "Anh biết."

Khi Hứa Mạt vào đoàn phim, anh cũng nắm rõ toàn bộ động thái của đoàn phim.

Hứa Mạt khuấy cháo, cúi đầu, mày thu lại, "Đại khái là phải ở lại hai tháng, anh nói thế nào, được không?"

Thẩm Thận suy tư một lát, nhíu chặt mày, nhưng rất nhanh liền hồi phục, "Vốn muốn đưa em đến một nơi, vậy đợi sau khi em quay xong bộ phim được là được."

Hứa Mạt có chút sững sờ, trong lòng cảm thấy quái quái, cô đáp, "..... Ồ."

Thẩm Thận trong lòng cảm thấy buồn cười, ngón tay thon dài duỗi đến trước mặt cô, sau đó cong lại, gõ gõ lên mặt bàn.

Âm thanh du dương truyền đến, Hứa Mạt mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không ngẩng đầu nhìn anh.

"Lưu luyến anh?" Thẩm Thận thu mắt, nhìn cô chăm chú.

"Phải không? Tiểu Mạt, Mạt bảo, bảo bối?" Anh kiên nhẫn hỏi.

Hứa Mạt có chút buồn bực, khụ khụ, "Vậy anh không luyến tiếc em?"

Thẩm Thận cười đến tùy ý, "Đương nhiên không, cho nên anh trai bảo đảm, nhất định sẽ đến thăm em."

Hứa Mạt vội vã từ chối, "Nơi đó quá xa, anh đừng đến, rất mệt."

Thẩm Thận vì cô, bỏ qua rất nhiều công việc, tốn không ít tâm tư trên người cô.

Cô cũng biết tình cảm thì phải có qua có lại, sâu trong lòng cô cũng không muốn anh bôn ba, không thể lần nào cũng là Thẩm Thận trả giá.

Sợ Thẩm Thận cảm thấy cô là đang đùa giỡ, tay cô vươn ra, nhẹ nhàng đặt lên tay anh, "Anh tin em, tự em có thể vượt qua được."

"Đợi đến khi kết thúc rồi, em giành thời gian, đặc biệt bên cạnh anh, được không?"

Lời này cô nói đến vô cùng nghiêm túc, thần sắc nghiêm túc, ánh mắt ươn ướt, yên lặng nhìn anh chăm chú.

Trái tim Thẩm Thận mềm mại thành một mớ, kéo cô lại, ôm ngang đặt lên đùi mình, sau đó cắn mạnh một cái lên mặt cô.

Nhìn thấy dấu vết màu đỏ nhàn nhạt ở trên mặt kia, Thẩm Thận ôm chặt cô, dán sát tai cô, thấp giọng, "Vậy gần hai tháng, em bồi thường thế nào?"

Hứa Mạt khẽ cười nhàn nhạt, "Không phải có đồ ngủ anh tự tay chọn sao? Anh tự ôm mà ngủ đi."

Thẩm Thận: "....."

***

Hai người làm tổ trong nhà, hưởng thụ giây phút nhàn rỗi thoải mái này.

Cô nằm trong ghế treo lướt mạng, Thẩm Thận đứng trước màn hình chiếu trong phòng khách, đang chơi game.

"Thư Nguyệt lại hẹn em rồi, tối hôm qua cô ấy nói muốn nhân cơ hội em nghỉ phép tụ tập nhiều một chút."

Thẩm Thận nghe cô nói vậy, ngừng động tác trong tay, nghiêng người qua, "Sau đó thì sao."

Hứa Mạt cất điện thoại trong tay, ngồi dậy khỏi ghế treo, "Vậy lát nữa em sẽ ra ngoài chơi nhé?"

Thẩm Thận nhướng mày, "Không cần anh đi cùng?"

Hứa Mạt duỗi eo, "Mới không cần đâu, giữa nữ sinh nhỏ bọn em, không cần sự tham gia của đàn ông già."

Nói xong, cô như ý thức được mình nói cái gì, che che miệng, đều tại Ưng Thư Nguyệt, cô ấy cứ nói đàn ông lớn tuổi hơn cô ấy đều là đàn ông già, khi nói chuyện lúc nào cũng nhắc đến từ này, Hứa Mạt tự nhiên mà thốt lên.

Cô ổn định tinh thần, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thận.

Khóe miệng anh vẫn cong, mặt lại có chút thối.

Hứa Mạt vừa muốn giải thích, anh chỉ lớn hơn cô ba tuổi mà thôi, còn chưa đến 25 tuổi, không già chút nào.

Sau đó cô liền nghe được giọng nói không quá để ý của anh vang lên, "Tối nay em xem xem, rốt cuộc anh có phải là đàn ông già không."

Suy nghĩ muốn nhổ hết lông anh dâng trào mãnh liệt, Hứa Mạt đứng dậy, chuẩn bị đi dọn đồ, "Vậy anh tự đi chứng minh đi ha."

Tên đàn ông thối rối loạn này, cô chính là không nên nghĩ đi an ủi anh.

Thẩm Thận ngăn Hứa Mạt đang muốn lên lầu, "Em thật sự bỏ mặc anh?"

Hứa Mạt thật sự muốn ghi lại, để cho mọi người nghe ngữ khí oán phụ của Thẩm Thận, cô không nhịn được bật cười, buồn cười trừng mắt, "Kỳ nghỉ bốn năm ngày, mấy ngày sau cũng không bỏ mặc anh."

"Cầm đi, chơi cho vui vẻ chút." Thẩm Thận đưa cho cô một cái thẻ.

Hứa Mạt đẩy về, "Không cần của anh, bây giờ em có tiền."

Sau đó cô tiến lại gần trước mặt anh, nhón chân lên như chuồn chuồn lướt nước chạm vào mặt anh, sau đó muốn chạy.

Thẩm Thận nào có thể như ý cô, trực tiếp kéo cô lại, ấn trong lòng mạnh mẽ hôn.

Mãi cho đến khi hôn đến khuôn mặt nhỏ của cô ửng hồng, hai mắt long lanh ánh nước, mới miễn cưỡng buông tha cho cô.

"Buổi tối về sớm một chút." Thẩm Thận dặn dò cô.

"Biết rồi." Hứa Mạt nói xong, đẩy anh ra, chậm rãi đi lên tầng.

Thẩm Thận nhìn bóng hình xinh đẹp của cô mất sau cầu thang, mới thu lại tầm mắt.

***

Trước khi Hứa Mạt đi, Thẩm Thận nói anh chuẩn bị ăn cơm cùng Tống Đình, Trần Thanh Huy, hỏi cô đến lúc đó nếu thời gian cho phép, liền qua đó.

Cô tùy ý khoát khoát tay, đàn ông tụ họp, cô không phải quá hứng thú.

Tống Đình và Trần Thanh Huy cô cũng không có cái gì để nói cả, trực tiếp từ chối.

Khi Ưng Thư Nguyệt nhìn thấy cô, tò mò nhìn cổ cô.

Sau đó cô lại không nhìn thấy một màn mà mình tưởng tượng.

Hứa Mạt mùa hè thích mặc áo hai dây, gáy trắng nõn, không chút che dấu.

"Này..." Hứa Mạt bị Ưng Thư Nguyệt nhìn đến ngại ngùng.

Đôi môi đỏ dưới kính râm của Ưng Thư Nguyệt khẽ cong lên, "Này không đúng nha, lẽ nào không phải củi khô bốc lửa, thiên lôi câu địa hỏa sao?"

Hứa Mạt đẩy đẩy cô ấy, "Này không phải trọng điểm có được không, mình là muốn cậu chú ý một chút, khi cậu không ở trong trường, một mình cũng phải cẩn thận, dù gì cũng là một minh tinh, nhỡ đâu ngày nào đó uống say bị chụp được thì sao?"

Ưng Thư Nguyệt cảm động vô cùng, mái tóc nâu xoăn gợn sóng dưới mũ cuốn lên một đường cong nhẹ nhàng, "Tiểu tiên nữ! Chỉ có cậu đối với mình tốt nhất!"

Hứa Mạt nhéo nhéo tay cô, cười, "Nhìn cậu khổ sở quá."

"Đợi lát nữa chúng ta đi mua quần áo? Sau đó lại đi ăn quán đồ nướng cậu thích ăn nhất?" Hứa Mạt nói xong lại cằn nhằn, "Tiểu Trạm không biết có chuyện gì, mấy ngày nay cứ muốn đến thành phố Z một chuyến, nhưng đến lúc đó chắc mình đã đi vào đoàn phim rồi, cũng ngại để nó ở chỗ Thẩm Thận."

Ưng Thư Nguyệt kéo cô lại, "Thằng bé lớn rồi mà, cậu đừng lo lắng mãi thế, sau này đều là hưởng thụ cuộc sống."

Hai người ăn tối xong, còn chưa thỏa chí, tối qua gặp mặt vội vàng không nói được cái gì, hôm nay vừa nói, giống như người huyên thuyên vừa mở ra liền không thể khép lại được.

Từ khu vực phồn hoa nhất trung tâm thành phố vòng qua, biển hiệu Kim Đỉnh trong bóng đêm rạng rỡ chói sáng.

Ưng Thư Nguyệt nóng lòng muốn thử, nhất định phải kéo Hứa Mạt vào Kim Đỉnh một lần, nói muốn giải cơn thèm rượu.

Bởi vì hai người lát nữa đều tự mình về nhà, vì an toàn, chỉ uống sương sương, không có ý muốn uống say.

Sau đó dù sao cũng là rượu, khi hai người dựa vào gió đêm đi ra, đầu đều nặng nề, hiện ra có chút say.

Ưng Thư Nguyệt lúc này đã tháo kính râm xuống, đôi mắt hiện lên sương mù, dẫn đến người qua đường liên tiếp liếc mắt nhìn.

Cô ấy khoác vai Hứa Mạt, "Mình nói với cậu, rượu phẩm của mình rất tốt! Uống rượu rất được!"

Hứa Mạt kéo cô ấy, "Rượu phẩm của cậu tốt? Mỗi lần cậu uống say đều bị mình bắt được, lần trước không phải là Trần Thanh Huy ôm cậu đến chỗ mình ư?"

Ưng Thư Nguyệt nghe đến cái này, hiếm thấy ngẩn người, sau đó tầm mắt cô như đinh, thẳng tắp nhìn về phía trước, nhìn phía trước, không hề chớp mắt.

Hứa Mạt theo tầm mắt của cô mà nhìn sang, nhìn thấy mấy bóng hình cao lớn, đều là người cô quen thuộc.

Trần Thanh Huy đứng ở bên phải, bên cạnh có một nữ sinh, thân hình cao gầy, gó mà xinh đẹp, hai người đang nói cái gì.

Tống Đình đứng bên cạnh bàng quan, bộ dáng đang xem kịch, mà Thẩm Thận khoanh tay, lười nhác dựa vào thân xe, cũng đang xem náo nhiệt.

Ưng Thư Nguyệt đứng thẳng người, khuôn mặt xinh đẹp cũng không có bất kỳ biểu tình nào, không hề gợn sóng, chỉ là vỗ vỗ tay.

Hứa Mạt có chút cứng đờ, "Cậu không sao chứ?"

Ưng Thư Nguyệt mị nhãn cong cong, "Mình có chuyện gì được? Đương nhiên là không rồi."

Hứa Mạt còn muốn nói cái gì, liền thấy Ưng Thư Nguyệt vượt qua cô, bước nhanh tiến lên.

Khuôn mặt Trần Thanh Huy lạnh như như cũ, như tuyết trắng mênh mang trên núi cao. Anh ta hơi nhấc mí mắt, liền nhìn thấy dưới đất nơi tầm mắt, xuất hiện một đôi giày cao gót màu đen, lại nhìn lên trên, chân nhỏ thon dài thẳng tắp.

Ưng Thư Nguyệt nhấc túi trong tay mình lên, hung dữ đánh lên người Trần Thanh Huy.

Anh ta nhất thời không phòng bị, chỉ vô thức giơ tay lên chắn, công kích tiếp theo càng như mưa, thẳng tắp rơi xuống người anh ta.

Cô gái bên cạnh cũng kinh ngạc hô lên, hiện trường có chút hỗn loạn.

Ưng Thư Nguyệt càng đập càng sảng khoái, "Tên đàn ông già! Tên phụ tình!"

Trần Thanh Huy nghe được âm thanh quen thuộc, sững sờ.

Tống Đình vốn đang đứng bên cạnh xem kịch, lúc này thấy Trần Thanh Huy bị đánh, muốn tiến lên giúp đỡ, tầm mắt vừa thấy được gương mặt quen thuộc của Ưng Thư Nguyệt, anh ta kéo kéo cà vạt, lại dựa về phía sau, nhàn nhã ăn dưa.

Hứa Mạt lúc này cũng lên cùng,"Cậu khống chế một chút, bị chụp ảnh đăng lên mạng là không tốt!"

Thẩm Thận vốn là ánh mắt nhàn tản, nhìn thấy Hứa Mạt đột nhiên xuất hiện, đứng thẳng người dậy, tiến lên phía trước, kéo cô lại, "Em cẩn thận chút."

Ưng Thư Nguyệt ở bên cạnh cũng kết thúc hỗn loạn, cô bị Trần Thanh Huy ôm chặt, ấn vào trong lòng.

Trần Thanh Huy ngữ khí nhàn nhạt, cúi đầu nhìn cô, "Náo loạn cái gì?"

Ưng Thư Nguyệt không đáp anh, chỉ nhìn cô gái bên cạnh anh ta, là nghệ sĩ dưới trướng Nhất Thiên, trong vòng cũng có chút danh tiếng, cô ấy rất quen mặt.

Cô gái kia tiến gần lại một bước, muốn tiến lên đánh giá Ưng Thư Nguyệt, bị Trần Thanh Huy ngăn lại, "Cô đi cẩn thận."

Cô gái kia cắn cắn môi, "Anh Thanh Huy..."

Trần Thanh Huy chau mày, trực tiếp ngắt lời cô ta, "Tôi với cô không thân, đừng gọi tôi là anh."

Người xem xung quanh nhiều hơn, cô ta nhìn anh một cái, không cam tâm thế nào cũng phải đi.

Ưng Thư Nguyệt giãy giụa, "Làm gì, thấy tôi xinh đẹp muốn ăn đậu hũ của tôi sao, tôi nói cho anh, không có cửa! Hai chúng ta không quen không biết, bỏ tôi ra!"

Trần Thanh Huy bất động thanh sắc ôm cô chặt hơn, ôm ngang người, đi về phía xe mình, bước thật dài.

Tống Đình nhìn mắt chữ a mồm chữ o, đưa mắt nhìn theo bóng lưng hai người, trong miệng chậc chậc thành tiếng, "Không ngờ rằng loại băng sơn như Trần Thanh Huy..."

Anh ta lắc lắc đầu, quay đầu lại liền nhìn thấy Thẩm Thận đang ấn Hứa Mạt vào trong xe, đang nói cái gì, ôm rất chặt.

"Buồn nôn quá rồi, thật chịu không nổi nữa...." Tống Đình lẩm bẩm, cũng không làm phiền hai người, tự đi đến trước xe, đầu cũng không quay lại.

"Cô gái kia là thế nào vậy?" Hứa Mạt thò đầu ra, chỉ cảm thấy giữa hai người Ưng Thư Nguyệt và Trần Thanh Huy làm cô nhìn không thấu.

Thẩm Thận ngữ khí lười nhác, "Một nghệ sĩ của Nhất Thiên."

Hứa Mạt nhất thời nhìn anh chăm chú, "Sao anh biết cô gái đó là nghệ sĩ Nhất Thiên?"

Thẩm Thận bật cười, nhấc cằm cô lên, âm cuối kéo dài, "Tiểu bảo bối của anh ghen rồi?"

Hứa Mạt không nhận, rõ ràng có chút không vui.

Thẩm Thận thuận thế cắn vào cằm cô một cái, "Được rồi, đừng tức giận, vẫn là vừa nãy Tống Đình nói cho anh."

Trên đường về Thẩm Thận nói rất ít, nhưng vừa về đến dưới hầm để xe, liền kéo cô lại, hết sức hôn.

Cho đến khi vào cửa, Thẩm Thận liền vội vã đè người lên sô pha, hai người cách lần trước, đã là nửa tháng, không dễ dàng mới có thời gian bên nhau, Thẩm Thận vô cùng kích động.

Không còn bận tâm tối hôm qua, lại thêm rượu quấy phá, sau khi Thẩm Thận hôn cô, cười rất xấu xa, hô hấp bên tai cô nóng bỏng vô cùng, "Ngoan, để anh thương em thật tốt."

.....

.....

Sau mây mưa điên cuồng, sô pha đã không thể nhìn rồi, bên trên rối tinh rối mù, trên mặt đất quần áo vất loạn. Sau khi kết thúc Thẩm Thận thỏa mãn ôm người vào trong lòng, Hứa Mạt có chút run chân, nằm trong lòng anh làm nũng.

Thẩm Thận ôm cô hôn rồi lại hôn, "Chúng ta lên giường ngủ?"

Hứa Mạt có chút mệt, cơn buồn ngủ tập kích, khẽ gật gật đầu.

Sau đó đợi khi Thẩm Thận đặt cô nằm nghiêng trên giường, lại một lần nữa bắt nạt từ phía sau, Hứa Mạt nhỏ giọng oán giận, "Sao anh lại như vậy chứ... Đã nói là ngủ mà?"

Động tác của Thẩm Thận không ngừng, vừa cười vừa thở, "Sao nào, có chỗ nào không đúng? Chúng ta quả thật đang ngủ nha."

Hứa Mạt ngón tay hướng về phía sau, nhéo nhéo anh, không tiếng động kháng nghị.

Hai người vừa nháo, liền náo loạn đến nửa đêm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio