Hứa Mạt và Thẩm Thận ở trong khu trượt tuyết hai ngày, liền về nước.
Thẩm Thận tích trữ công việc năm sáu ngày, bắt đầu xử lý vô cùng phí công tốn sức, sau khi về nước mỗi ngày gần như đều rạng sáng mới về nhà.
Không chỉ là văn kiện chất đống thành núi, Nhất Thiên sắp nghênh đón kiểm kê cuối năm, sáu tháng cuối năm vẫn phải khai phá vài hạng mục lớn đến để nâng cao thành tựu.
Ngoài những thứ đó, Thẩm Thận cũng phải dành thời gian để ý công ty mà mình thành lập, đó là tâm huyết lần đầu lập nghiệp sau khi anh tốt nghiệp đại học, bây giờ anh lại đều điều người bên cạnh đến Nhất Thiên, trong lòng Thẩm Thận vẫn là có chút không yên tâm.
Hứa mạt cũng không đi quấy rầy anh, không muốn khiến anh gia tăng gánh nặng, trong khoảng thời gian này cô cũng đi lồng tiếng cho phim của bản thân.
Vòng qua vòng lại, thời gian của hai người cũng rẽ ra, căn bản đều không gặp mặt, có lúc ở trong nhà gặp nhau, luôn là một bên đang ngủ.
Hai người thậm chí ngay cả thời gian gọi video wechat cũng giảm đi.
Hứa Mạt có chút nhớ anh, cũng muốn nói chuyện với Thẩm Thận, luôn không tìm được cơ hội tốt.
Có lần cô về còn khuya hơn anh, nhìn thấy đèn phòng ngủ còn sáng, hiện ra một chút vàng mờ.
Cô nhẹ nhàng đẩy mở cửa, phát hiện Thẩm Thận quần áo chỉnh tề, liền như vậy nằm ở trên giường, ôm lấy gối đầu của cô mà ngủ.
Muộn như vậy, anh vẫn đợi cô.
Lúc này trong lòng Hứa Mạt bị nung nóng đến ấm áp.
Cô nhẹ nhàng vỗ Thẩm Thận tỉnh, hai người cùng nhau tắm uyên ương, nói chuyện. Sau đó hai người cũng đều mệt rồi, ôm nhau nhanh chóng ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Hứa Mạt đã dậy rất sớm, nhưng chờ cô nhìn nghiêng về bên cạnh giường, vị trí thuộc về anh đã không một bóng người.
Ngày tháng như vậy vừa muốn chấm dứt, Hứa Mạt liền nhận được thông báo của trợ lý, cô phải bắt đầu chuẩn bị hành lý, đi tham gia truyền hình trực tiếp.
Chương trình tạp kỹ này để những nghệ sĩ tham gia tập trung vào trong một biệt thự, thông qua sống chung và vui chơi hằng ngày của mọi người, để hiện ra toàn diện cảnh tượng cuộc sống thường ngày của minh tinh.
Chương trình ba ngày hai đêm quay thành một tập, tổng cộng mười hai tập. Mỗi một tập chọn ba ngày trong tuần ghi hình, sau khi thu hình xong liền có thể kịp quảng cáo khác, tính linh hoạt và tính lựa chọn rất mạnh, hành trình tận lực phối hợp với những nghệ nhân.
Trước khi xuất phát một ngày, Hứa Mạt quỳ ở sàn nhà phòng khách, chậm rãi thu dọn, hôm sau có người của tổ chương trình đến đón, thuận tiện ghi hình một chút nơi cô sống.
Cũng không biết Thẩm Thận khi nào trở về, cô muốn nói với anh một chút chuyện ngày mai tổ đạo diễn qua.
Lúc thu dọn đến một nửa, cô liền nghe thấy cảm ứng thang máy truyền đến một tiếng vang.
Hứa Mạt theo bản năng muốn đứng đây đến đón, thế nhưng chắc là quỳ quá lâu, nơi cẳng chân cô đã tê dại.
Thẩm Thận bước vào trong nha, tầm mắt tùy ý liếc nhìn, liền phát hiện Hứa Mạt đối diện anh, đang quỳ xuống, đầu hơi cúi thấp, vẻ mặt nhìn không rõ.
Anh cảm thấy kinh ngạc, thay giày xong sải bước đến trước mặt cô, quỳ một gối xuống đất, tầm mắt song song với cô.
"Sao vậy, ở đây bái phật sao?"
Hứa Mạt dở khóc dở cười, vẫy tay với anh, "Anh đừng đụng em chứ, chân em quỳ tê rồi..."
Thẩm Thận nghe cô nói vậy, theo bản năng nhìn về phía chân cô, vừa cúi người qua, liền nghe thấy Hứa Mạt vội vàng nói, "Đừng đến...."
Thẩm Thận cười xấu xa, tay làm bộ muốn bắt chân cô.
"Thẩm Thận!" Hứa Mạt nghĩ bản thân chậm rãi hòa hoãn, thấy anh như vậy, trực tiếp nâng giọng gọi một tiếng.
Thẩm Thận vẫn duy trì tư thế nửa quỳ, "Em ngốc sao, mỏi còn muốn tiếp tục quỳ. Anh giúp em, lâu một chút không bằng nhanh một chút."
Hứa Mạt hơi nâng chân, nháy mắt nâng lên liền tê dại phát run, cô lại đè chân xuống, giọng nói nhẹ run, "Em không muốn..."
Giọng cô vốn đã mang theo chút mềm mại Giang Nam, âm cuối run như vậy, vừa mềm mại vừa yếu đuối, đâm thẳng vào đầu tim của Thẩm Thận.
"Làm nũng cái gì?" Thẩm Thận lười biếng, sau đó tay vẫn là phủ qua, nhẹ xoa bóp trên chân cô.
Từ góc độ của Hứa Mạt chỉ nhìn thấy dung mạo đẹp mắt khi anh cúi xuống.
Thẩm Thận nghiêm túc lên, vẫn khá hình người dạng chó.
Thay cô bóp hồi lâu, cảm nhận được bắp chân chậm rãi mềm xuống, Thẩm Thận mới thu tay, "Em đứng lên thử xem, đừng luôn quỳ."
Hứa Mạt lắc chân mình, quả nhiên cảm thấy được cảm giác mỏi nhừ kỳ dị đó giảm đi không ít.
Cô trực tiếp đổi tư thế, ngồi xuống sàn, "Mới không nha, ngồi thu dọn thoải mái chút."
Thẩm Thận lúc này mới thấy vali hành lý của cô, vẻ mặt u ám không rõ, "Đi sớm như vậy à?”
Hứa Mạt một tay kéo anh đến bên người, vỗ vỗ vị trí trống bên người với anh.
Thẩm Thận thuận thế ngồi bên cạnh cô, "Làm gì?"
Hứa Mạt khóe môi cong lên một độ cong nhạt, "Không có gì, em muốn anh cùng thu dọn với em."
Thẩm Thận hừ một tiếng từ trong mũi, nháy mắt lướt qua, nhưng vẫn bị Hứa Mạt bắt được.
"Anh hừ cái gì?" Hứa Mạt xem như anh giở tính trẻ con, không quá để tâm, động tác tay lại không ngừng, đem đồ vật đã xếp xong từng chiếc nhét vào trong vali hành lý.
Kỳ thật tổ chương trình thực tế này quay phim mỗi tuần ba ngày, cô căn bản không cần mang quá nhiều hành lý đi, nhưng dù sao là lần đầu tiên, cô vẫn là suy nghĩ chu đáo một chút.
Tầm mắt Thẩm Thận không biết rơi xuống nơi nào, "Sao Giang Mặc cũng đi nữa?"
Anh đối với Giang Mặc người này vẫn là rất quen thuộc, lúc đầu chủ động giúp Hứa Mạt vừa ra mắt chụp quảng cáo trang sức, sau đó những lần chụp hình trong trụ sở Nhất Thiên có liên quan tới Hứa Mạt, anh ta cũng tham gia không ít.
Giang Mặc trời sinh lãnh đạm như vậy, những thứ khác thường trước đó không nói, anh ta trước nay ẩn trong giới giải trí, vậy mà phá lệ quay đầu tham gia một chương trình trực tiếp.
Thẩm Thận càng nghĩ càng chán ghét, tên họ Giang này, so với tên Lương ruồi bọ lúc đầu vây quanh bên cạnh Hứa Mạt còn đáng ghét hơn.
Nghe lời anh nói, Hứa Mạt nghi hoặc nhìn qua, là chương trình Nhất Thiên mới đầu tư, Thẩm Thận không thể không biết.
Trong đầu cô xoay một vòng, không nhanh không chậm nói, "Anh hỏi em em sao biết chứ, em cũng không rõ..."
Thẩm Thận từ trên mặt cô moi ra chút gì đó, nhưng cô quả thật là không hiểu rõ tình hình. Lúc Hứa Mạt vừa mới biết, cũng bị dọa một cái. Nguyên nhân cụ thể, chắc là lúc đến ghi hình mới có thể hiểu được.
Thẩm Thận nhàn hạ giúp cô dọn quần áo, đột nhiên nói một câu, "Đừng nói chuyện quá nhiều với anh ta."
Động tác của Hứa Mạt ngừng lại, cười lên, cố ý hỏi lại, "Tại sao vậy?"
Thẩm Thận thấy cô cười xinh đẹp như vậy, cảm giác thoải mái bị nhéo lấy trong lòng lại nổi lên.
"Không có tại sao, đừng nói chuyện với anh ta, anh đại khái tính toán, anh ta có thể cùng em phạm hướng*."
*Phạm hướng(犯冲): là thuật ngữ trong phong thuỷ học thuật ngữ, ý nói có chuyện xung khắc.
Sau khi Thẩm Thận nói xong, thấy Hứa Mạt không có phản ứng quá lớn, lại xoay đầu thu dọn hành lý của cô, lại bổ sung một câu, "Nghe chưa! Hứa Kiều Kiều!"
Đôi mày thanh tú của Hứa Mạt nhíu lại, sau đó trực tiếp nhéo lên trên cánh tay anh một cái, "Này, đừng như vậy gọi em nữa....còn có anh nói chuyện đàng hoàng, hung dữ cái gì!"
Thẩm Thận cũng không sợ cô véo, chỉ xem như tán tỉnh ve vãn, động tác thân mật nâng cao tình cảm thôi.
Chỉ có điều anh vừa giúp cô vừa còn miệt mài khuyên bảo dặn dò, vô cùng giống chủ nhiệm giáo dục ở trước mặt học sinh thao thao bất tuyệt.
Sau đó giọng anh không biết tại sao đột nhiên ngừng lại, ngữ điệu liên tục không dứt cũng theo đó đứt đoạn.
Hứa Mạt không chú ý đến, chỉ vẫy vẫy tay, biểu thị anh thật sự đủ rồi, "Biết rồi biết rồi.....lúc này anh thỏa mãn chưa?"
Thẩm Thận một chút cũng không trả lời, Hứa Mạt nghiêng mặt qua, phát hiện anh đang có hứng thú nhìn chằm chằm thứ gì.
Cô thuận theo tầm mắt anh nhìn qua, ngây người vài giây.
Nơi đó đặt quần áo lót của cô, vải ren.....viền hoa....đều còn chưa kịp cất vào trong túi nhỏ.
Mặt Hứa Mạt nổi lên ý nóng, trực tiếp một tay che hai mắt Thẩm Thận lại.
Thẩm Thận cũng không có di chuyển tay cô ra, ngữ khí lười nhác, "Vật thật anh cũng thấy qua, hai mảnh đó dùng để bao lại còn nhìn không được?"
Hứa Mạt nghe anh hình dung, suýt mà ngã nghiêng, "Này! Anh nói gì vậy chứ..."
Thẩm Thận cười lên, giọng nói ép xuống trầm thấp, "Em không chỉ nhìn qua, anh còn...."
Hứa Mạt vọt lên tay khác nhanh chóng chặn miệng anh lại, trong miệng còn lẩm bẩm, "Câm miệng câm miệng câm miệng..."
Hai người lại đùa giỡn một hồi, mới khó khăn lắm dừng lại.
Vali hành lý của Hứa Mạt cũng thu dọn xong, cô thử ước chừng, mới vừa ý vỗ tay. Sau đó cô giống như nghĩ đến gì đó, bước đến bên người Thẩm Thận, anh đang tùy ý nằm nghiêng trên sô pha, lướt điện thoại.
"Anh trai, em muốn thương lượng một chuyến với anh. "Hứa Mạt ngồi bên cạnh anh, bóp cánh tay anh, cường độ nhẹ nhàng chậm rãi, thân mình dán lại rất gần, gần đến Thẩm Thận có thể ngửi thấy hương thơm như ẩn giấu câu người trên người cô.
Thẩm Thận hiển nhiên rất hưởng thụ, nhanh nhẹn tắt điện thoại, sau đó kéo cô vào trong lồng ngực, ấn chặt hung hăng hôn một trận, như cũ không muốn buông tha cho cô, răng môi khắng khít mà lẩm bẩm nói, "Em nói."
"Anh có phải sớm đã biết rồi? Chính là tổ đạo diễn sáng mai đến đón em, thuận tiện quay chút video em ở đây, anh để bụng không?" Hứa Mạt bị anh hôn đến đuôi mắt phiếm hồng, con mắt ướt át, giống như hồ nước phản chiếu bầu trời đầu sao.
Thẩm Thận nắm lấy eo cô, không nhanh không chậm nói, "Vốn chính là nhà chúng ra, có gì để bụng chứ?"
Khi cấp cao công ty để Hứa Mạt đi chương trình thực tế này, Thẩm Thận đã đại khái lướt qua kịch bản gốc một lần, chi tiết này anh trái lại không chú ý.
"Thế nhưng, rất nhiều người biết anh, cho nên..." Hứa Mạt nói một nửa, lén nhìn sắc mặt Thẩm Thận một cái, sau đó mới chậm rãi nói tiếp, "Sáng mai anh không thể xuất hiện trong phòng em."
Thẩm Thận nhướng mày, "Không thể xuất hiện? Ý em là lão tử đêm nay không thể ôm nàng dâu ngủ đúng không?"
Anh biết suy nghĩ của Hứa Mạt, điều này đối với hai người đều sẽ có ảnh hưởng, nhưng Nhất Thiên vốn là anh định đoạt, chỉ cần anh ra lệnh, biên tập cắt đi cũng hoàn toàn có thể.
Dù quay được anh, hậu kỳ cũng có thể cắt ghép.
Lộ mặt là không được, nhưng không phải còn có cách khác sao...
Nghĩ đến đây, Thẩm Thận sờ mặt bản thân, trong lòng đã có tính toán.
Hứa Mạt nhẹ nhàng nói, "Nếu anh nhất quyết muốn ngủ cùng em cũng không phải không thể nha...Anh buổi sáng lại đi..."
Thẩm Thận nắm lấy tay nhỏ của cô chơi đùa, lúc này nghĩ thấy câu nói của cô, cười đến nhộn nhạo vô cùng, "Anh nói này, xem ra thật sự nhớ anh rồi."
Ngón tay Hứa Mạt gãi vào lòng bàn tay anh, không tiếng động mặc nhận.
Lúc này anh cười càng thêm tùy thích, lại gần vành tai cô, còn có ý xấu thổi thổi khí, "Thân thích của em đi chưa?"
Hứa Mạt sửng sốt hồi lâu, mới phản ứng lại thân thích mà anh nói là ý gì.
Cô không chút lưu tình đẩy mặt Thẩm Thận ra, "Sao anh cả ngày đều nghĩ đến cái này, chúng ta còn chưa ăn cơm nữa...."
"Ồ?" Vậy chính là nói sau cơm tối có thể." Sắc mặt Thẩm Thận vui vẻ, bản thân xác định một phen kết luận.
Sau khi từ Thụy Sĩ về, hai người cũng không có thân mật qua. Nửa sau lúc có thể, Hứa Mạt lại vừa vặn đến chu kỳ kinh nguyệt.
Thẩm Thận ôn hương ngọc nhuyễn ở trong lòng, lại không thể làm gì, quay tay cũng không giảm được khát vọng của anh, đây thật sự là một chuyện tra tấn người khác.
"Anh nghĩ hay lắm..." Hứa Mạt lập tức phản bác lại.
Trên miệng cô nói như vậy, thế nhưng sau khi hai người ăn cơm tối xong, cô lập tức bị Thẩm Thận tóm lấy, hung hăng yêu thương một phen.
Thẩm nhị thiếu tinh thần sảng khoái ngủ một giấc thẳng đến hừng đông. Báo thức của Hứa Mạt không làm cô tỉnh giấc, trái lại là bị anh nháo tỉnh.
Thẩm Thận cúi mặt nhìn cô một hồi, moi ra điện thoại chụp vài tấm hình khuôn mặt ngủ yên tĩnh của cô.
Ba ngày sau không có cô, một mình ngủ vẫn vô cùng khó qua.
Anh đang suy tư, ngoài cửa vang lên âm thanh máy móc của thang máy. Thẩm Thận xuống giường, đẩy mở cửa phòng ngủ, nhìn về phía thang máy. Có người muốn đi vào, cần sự đồng ý của chủ nhân.
Thẩm Thận nhìn trên màn hình mấy người nhân viên công tác đang vác máy quay, anh trực tiếp ấn nút, thông qua gác cổng.