Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

chương 63

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hứa Mạt thuận thế véo một cái ở trên mặt Thẩm Thận, ".....Hũ giấm."

Thẩm Thận nhướng mày, nâng mắt nhìn ra cửa sổ, "Ừ, anh ta còn chưa đi nữa."

Hứa Mạt lúc này mới nhìn ra ngoài, thân ảnh thon dài của Giang Mặc còn đứng ở bên cổng, bên cạnh là cây ngô đồng cao lớn ở trong sân biệt thự, nắng chiều vàng nhạt, dưới sự làm nền đó, còn khá có loại cảm giác đang quay phim thần tượng.

Mặt Thẩm Thận đều đen, mạnh mẽ xoay mặt cô qua, trực tiếp cắn một cái xuống khuôn mặt trắng nõn của cô, "Chỉ được phép nhìn anh."

Hứa Mạt bị anh nhẹ cắn làm cho ngứa ngáy, tránh qua một bên cười, "Được rồi được rồi.....anh nhanh lái xe đi..."

Thẩm Thận tùy ý tính tình của mình, đến khi cảm thấy mỹ mãn mới dừng lại.

Anh lưu loát lùi xe, rồi sau đó trực tiếp quay đầu lái ra ngoài.

"Ba ngày này thế nào?" Hai tay Thẩm Thận tùy ý đặt lên bánh lái, ánh mắt liếc nhìn Hứa Mạt một cái.

Hứa mạt lướt chơi điện thoại, đang xem bình luận của fans trên weibo, bộ phim thứ hai của cô đã phát sóng, khen ngợi như thủy triều, nhiều fans của Hứa mạt xông lên dưới weibo của cô, điên cuồng bày tỏ.

"Rất tốt nha, mọi người đều rất hiền hoà, cùng nhau chơi nhiều trò chơi." Miệng cô đang nói, một ánh mắt cũng không nhìn qua.

Thẩm Thận im lặng hồi lâu, lời nói giống như từ trong kẽ răng phun qua, "Em cũng không hỏi anh ba ngày này qua tốt hay không sao?"

Mấy ngày nay Lương Kình Tùng đến hẹn anh, đều bị Thẩm Thận dứt khoát từ chối.

Nguyên nhân rất đơn giản, sau khi có bạn gái nhỏ mềm mại, anh cảm thấy những trò tiêu khiển đó khó tránh quá buồn tẻ vô vị, dứt khoát không đi nữa.

Bộ phim của Hứa Mạt đang phát sóng, anh phải ủng hộ hết mình.

Vì thế này ba ngày, anh mỗi ngày đều đúng thời gian tan tầm, trở về nhà liền mở TV, đương nhiên cũng chỉ là mở, muốn xem phim thần tượng tình yêu của cô và đàn ông khác đó là chuyện không thể nào.

Ngoài ý muốn chính là, trong một lần thím Chu đến, ngồi ở trước sô pha xem vô cùng nhiệt tình, còn mạnh mẽ lôi kéo anh, cùng anh thảo luận tình tiết phim.

Hứa Mạt nghiêng mặt qua, nháy nháy mắt, "Anh ba ngày này qua tốt chứ?"

Vừa vặn đến giao lộ đèn đỏ, Thẩm Thận biết nghe lời cầm lấy tay nhỏ của cô, đặt ở bên miệng nhẹ cắn một chút, "Không tốt lắm, nhưng đêm nay em về rồi, chắc là sẽ rất tốt."

Hứa Mạt lập tức nghi ngờ hỏi lại, "Anh làm gì không tốt lắm?"

Thẩm Thận vén nửa mí mắt, "Công ty và nhà, hai nơi một con đường, anh có thể làm gì?"

Nói đến đây, anh ngẩn người, tiện đà cười đến hai mắt sóng sáng lưu chuyển, "Anh còn có thể làm......"

Hứa Mạt đẩy tay anh ra, "Này...... cũng đèn xanh rồi......"

Nói xong, cô một tay chống cằm, thịt mềm bên hai má bị dồn lại phồng lên, "Anh tiếp tục như vậy, thời gian vài tháng nữa, mỗi tuần em đều phải ra ngoài ba ngày nữa."

Tầm mắt Thẩm Thận nhìn thẳng phía trước, cả người đều không chút để ý, "Em còn biết hả, đêm nay ở bên cạnh anh cho tốt."

Hứa Mạt trừng mắt liếc nhìn anh một cái, lại nhìn màn hình điện thoại của bản thân, "Trên weibo của anh nhiều fans vợ như vậy, nếu như nghe thấy câu này của anh, ảo tưởng đều tan vỡ mất."

Thẩm Thận cười thoải mái, "Vậy ngại quá, anh chỉ có một cô vợ là em."

Cửa kính xe kéo xuống, gió nhẹ thổi vào, nổi lên chút ý mát, không lạnh lại rất thoải mái, mát mẻ ẩm ướt.

Sắc trời đằng xa bị nét mực xanh thẳm chạy đến tận chân trời, ánh trời chiều đang dần dần tiêu tán, ánh sáng vàng nhạt xuyên qua cửa kính xa, chiếu lên trên khuôn mặt của Thẩm Thận.

Chiếu ra đường viền khuôn mặt sâu sắc của anh, anh tuấn không ai sánh bằng.

Hứa Mạt liền như vậy lẳng lặng địa nhìn anh, rồi sau đó giơ di động lên, giơ lên về phía anh chụp một tấm.

Thẩm Thận cảm ứng được, quay đầu qua, "Em chụp anh làm gì?"

Hứa Mạt có chút thẹn thùng, "Hình có liên quan đến anh trong điện thoại em quá ít......"

Thẩm Thận nhíu mày, "Ảnh chụp chung trước kia em còn giữ không?"

Hứa Mạt nhẹ nhàng mà lên tiếng, "Ừm, vốn xóa rồi, sau đó lại tìm về."

Thẩm Thận ý tứ không rõ cười lên một tiếng, "Anh một tấm cũng không xóa."

"Được rồi, vậy em khen anh." Hứa Mạt phất tay, ngữ khí mang theo sung sướng, "Hôm nay em phải lướt weibo cho tốt, thật là lại thêm rất nhiều fans, hình như thù lao mới cũng vào sổ rồi."

Thẩm Thận cười nhạo một tiếng, "Fans couple của em và tên nhóc kia cũng không ít đi?"

Hứa Mạt suy nghĩ một hồi lâu, mới biết tên nhóc trong miệng Thẩm Thận là ai.

Ở chỗ Thẩm Thận, tên nhóc không xứng có tên họ.

Cô cười khẽ, tiện đà nói, "Kỳ thật......vậy mà còn có fans couple của anh và em nữa......"

Bình luận ở dưới weibo, trong một đám fans hét to phim rất ngọt, nhắc đến Thẩm Thận quả thật giống như khác biệt.

Có điều kỳ quái chính là, lượt like cũng rất nhiều. Nội dung đại khái chính là muốn cô và Thẩm Thận ở bên nhau, cảm thấy cô và Thẩm Thận khá xứng...

Thẩm Thận lập tức bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của Hứa Mạt, ngữ khí mang theo khó chịu, "Cái gì gọi là vậy mà?"

Hứa Mạt lầm bầm một tiếng, nhìn phía ngoài cửa sổ, trên mặt hiện ra nghi hoặc, "Ủa..... anh sao lại lái đến đây?"

Nhà hai người nằm ở trung tâm thành phố, nơi này tuy rằng cũng ở khúc đó, lại là nằm trên đường chéo, hai hướng trái ngược.

Thẩm Thận lái xe tiến vào gara trung tâm thương mại, "Không muốn để em về nhà còn nấu cơm, dẫn em ra ngoài ăn bữa ngon."

Sau khi hai người cùng một chỗ, Hứa Mạt lập tức liền bỏ đi thói quen trước kia thường gọi đồ ăn bên ngoài của Thẩm Thận, kéo anh cũng ăn cơm ở nhà. Chỉ có điều Thẩm Thận là thiếu gia mười ngón tay không dính nước mùa xuân, Hứa mạt cũng không trông cậy qua anh, mỗi lần chính là tự mình xuất trận, thấy anh anh ngon, trái lại cũng cảm thấy ngọt ngào.

Sau khi dừng xe, Hứa Mạt nhìn về phía anh, "Anh sớm đã tính toán xong rồi?"

Thẩm Thận cười rộ lên, ấn mở đèn nóc xe, "Nhìn không ra sao, anh trai đây là đang đau lòng em."

Bên trong hầm ánh sáng mờ tối, vắng vẻ yên tĩnh, bên trong không gian xe chỉ có hô hấp của hai người quanh quẩn.

Thẩm Thận cởi đai an toàn, trực tiếp cúi người về phía cô, hung hăng hô lấy cô, rồi sau đó nhẹ nhàng cạy khớp hàm cô ra, răng môi khắng khít.

Hai người hôn thật lâu, hôn đến Hứa Mạt cũng sắp muốn hít thở không thông, anh mới hô hấp không vững mà buông cô ra, "Đêm nay chờ đó cho anh."

·

Thẩm Thận chắc là đã dặn dò và đặt chỗ, khi hai người ngồi xuống, món ăn lần lượt được bưng lên, đều là dáng vẻ vừa mới làm xong.

Sau khi món ăn lên đủ, phục vụ liền đi ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng khép của phòng bao lại.

Thẩm Thận cởi áo khoác ra, tùy ý để ở một bên, sau đó cúi mặt, đẩy một chén canh tuyết giáp ngân nhĩ đặc biệt hầm xong cho cô.

"Gần đây có phải không ăn dược thiện?"

Hứa Mạt nhận lấy cái muỗng anh đưa qua, có chút không muốn nghe chủ đề này, ậm ừ vài tiếng muốn lừa gạt qua cửa ải.

Thẩm Thận nhướng mày, "Ít nhất một tuần phải duy trì một lần, uống xong có phải cảm thấy kỳ đặc biệt đều dễ chịu một chút?"

Hứa Mạt nghe lời gật gật đầu, sau khi lần từ Thụy Sĩ trở về đó, quả thật không đau nữa.

"Được rồi anh cơm đi, anh trở nên nhiều lời quá...."Hứa Mạt cầm muỗng chọc vào trong chén.

Thẩm Thận nhìn chằm chằm cô một hồi, mới bắt đầu ăn cơm.

Hôm nay khẩu vị của Hứa Mạt giống như không quá tốt, uống xong canh lại ăn vài đũa thức ăn mà Thẩm Thận gắp cho cô thì no, chỉ cầm đũa tận lực chà đạp điểm tâm sau cơm.

Thẩm Thận buông đũa xuống, ngữ khí nghi hoặc, "Không phải đều là món em thích ăn sao?"

Hứa Mạt còn đang chọc điểm tâm đó, hiếm mà phẫn nộ, "Anh không sớm nói....lúc chương trình ghi hình hôm nay sắp kết thúc, tiền bối làm trà chiều, em có ăn một chút."

Thẩm Thận cười lên, "Nếu đã no vậy không ăn nữa, trong nhà có chè trôi nước nhỏ mà thím Chu giữ lại cho em, ban đêm còn đói, hâm lại là được."

Hứa Mạt ngẩng đầu, hai tay chống đỡ mặt, ngữ khí tuy là nghi vấn, nhưng là giữa những hàng chữ có ẩn giấu hạnh phúc tràn đầy, "Thẩm Thận, anh thật sự thay đổi quá nhiều."

Một tay của Thẩm Thận gác ở sau lưng ghế, một tay khác cầm điện thoại chơi đùa, nghe vậy ngước mắt nhìn qua, ngữ khí mập mờ, "Phải không, anh thay đổi hay không, đêm nay em liền biết."

Hứa Mạt lại bị anh làm nghẹn đến nói không nên lời, "Này này này, anh giữ vững nha, sao mỗi ngày đều nghĩ những thứ này...."

Cũng thật, quả thật thay đổi rồi, da mặt càng ngày càng dày.

Thậm Thận nhanh chóng đứng lên, cầm lấy áo khoác, chân dài vừa bước đến trước người cô, "Mỗi ngày nhớ em còn không được?"

Hứa Mạt nắm chặt nắm đấm, dùng lực vung hai đấm lên trên đùi anh mới hơi hết giận.

Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Thận cũng không có ý muốn đưa cô về nhà, ôm lấy cô đến một cửa tiệm, trực tiếp ấn cô lên sô pha ở một bên.

Hứa Mạt còn có chút sững sờ, Thẩm Thận sáp lại rất gần, hơi thở ấm nóng bao quanh cô, "Em ở đây ngồi một hồi, anh đi lấy chút đồ cho em."

"Được, anh mua gì rồi vậy?" Hứa Mạt ngẩng đầu nhìn anh.

Đôi mắt Thẩm Thận nhìn cô, "Chờ chút nữa thì biết."

Nói xong, anh trực tiếp bước đến quầy lễ tân.

Chờ đến khi hai người từ trung tâm thương mại đi xuống, lúc đi đến gara, Hứa Mạt còn đang kinh ngạc.

Nhãn hàng này rất mắc, giá trị của một vài thứ liền có thể ngang bằng một căn hộ nhỏ rồi. Thẩm Thận hai tay ước chừng cầm năm sáu túi.

Ngồi lên xe, Hứa Mạt vẫn đang nhỏ giọng lầm bầm, "Anh thật sự rất khoa trương, mua cái gì mà mua nhiều vậy chứ?"

Thẩm Thận nhướng mày, chính là không nói chuyện, khóe miệng luôn treo một độ cong rõ ràng, mà sự vui vẻ này luôn giữ vững đến khi về đến nhà hai người.

Anh ngồi ở trên sô pha, kéo Hứa Mạt đến đứng trước mặt mình, sau đó giống như hiến bảo đếm những hộp tinh xảo đó mở ra, bày một hàng.

"Đều là hàng mới Châu Âu đưa ra thị trường, trong phòng quần áo không có kiểu này, thích không?"

Hứa Mạt nhìn nhìn năm sáu cái túi xách, ngây người tại chỗ, qua hồi lâu cô mới nói, "Anh đây là muốn tập hợp đủ bảy viên ngọc rồng à?"

Thẩm Thận nhướng mày, "Anh đặc biệt chọn đó, mỗi kiểu đều không giống nhau."

Không có ai sẽ cự tuyệt túi xách kiểu mới đẹp mắt, cả cô cũng không ngoại lệ. Hứa Mạt nhẹ cười lên, ôm lấy cánh tay anh, ở trên đó cọ sát làm nũng, "Sao anh đối với em tốt như vậy chứ."

Thẩm Thận hưởng thủ sự ỷ lại của cô, mặt mày tùy ý kiêu ngạo, véo một cái nhẹ ở trên eo cô, "Bởi vì muốn sủng em."

Sủng hư rồi càng tốt, để trong mắt cô chỉ có mình anh.

Hứa Mạt ôm lấy cổ anh, "Lúc này thật trùng hợp, em cũng mua đồ cho anh, chỉ có điều không có mắc như túi xách."

Lúc cô nói chuyện, hơi thở thơm ngọt gần trong gang tấc, mùi hương hoa nhài đó trên người mơ hồ truyền đến, Thẩm Thận ngửi thấy, nhất thời tâm viên ý mã, ngay cả cô cụ thể đang nói gì, cũng không nghe rõ.

Hứa Mạt nhanh chóng quay lại, sau đó nhét cho Thẩm Thận một hộp nhung dài.

Thẩm Thận nhẹ nhàng mở ra, đập vào mắt là một chiếc cà vạt màu đen đậm, chất tơ lụa, nổi lên bóng loáng mơ hồ.

"Vốn muốn ngày mai cho anh, còn anh, thích không?" Hứa Mạt nửa quỳ ở trên sô pha, cả người dựa trước mặt anh, đôi mắt nai ẩm ướt, hỏi anh thích không.

Tầm mắt Thẩm Thận lướt từ trên xuống dưới, yết hầu hơi động, anh kéo cô lại gần mình, "Rất thích."

Sau đó Hứa Mạt nghe thấy Thẩm Thận không nhanh không chậm bổ sung một câu, "Cùng nhau tắm?"

"....."

Tục ngữ nói, tiểu biệt thắng tân hôn, hai vị tiểu thanh niên không biết thỏa mãn, một lần lăn liền lăn đến rất khuya, khung giường cũng phát ra âm thanh lã lướt rất lâu.

Thẩm Thận am hiểu thuật giải khóa, dùng đến cả đồ vật, ngay cả chiếc cà vạt đó Hứa Mạt tặng anh cũng lên chiến trường.

Sau khi kết thúc, cánh tay Hứa Mạt đều bị cột đến nổi đỏ.

Thẩm Thận ở trên đó nhẹ nhàng mổ lên vuốt ve, kéo cô còn đang nhỏ giọng làu bàu vào trong ngực, "Ngày mai là sinh nhật bà nội anh, Thẩm trạch có một buổi gia yến, em đi cùng anh."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio