Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

chương 80

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hứa mạt sinh con ngày đó, ngoài phòng sinh bệnh viện tư nhân vây quanh rất nhiều người thân, mấy người bạn thân thiết của Thẩm Thận cũng đều tới.

Sau khi cô bị đẩy vào phòng sinh, Thẩm Thận vẫn đứng đấy, tấm lưng rộng chống lấy tường, mặt cúi xuống, tóc đen trên trán rủ xuống, che giấu tất cả cảm xúc của anh.

Trước đó anh cũng không kể việc to việc nhỏ hỏi qua bác sĩ những hạng mục chú ý cụ thể, nhưng mà khi chân chính đến phiên anh, hô hấp vẫn trì trệ.

Trong nháy mắt kia, nghìn lần vạn lần hối hận xông lên đầu, sớm biết thì không sinh nữa.

Nghĩ đến đây, hốc mắt anh thế mà còn có chút nóng lên.

Trưởng bối và bạn bè ở bên cạnh thấy anh mang một thân lệ khí, biết điều không có đi khuyên anh, để một mình anh yên tĩnh chờ đợi. Vả lại, tâm tư của mọi người đều ở trên người Hứa Mạt.

Ngay khi suy nghĩ của Thẩm Thận càng ngày bay càng xa, anh đột nhiên tới một câu, "Sao một chút động tĩnh cũng không có?"

Đám người đối mặt nhìn nhau, không biết nói cái gì cho phải, tính ẩn mật và tính khép kín nơi này vô cùng tốt, nếu thật có thể nghe được động tĩnh, mới kỳ quái.

Vẫn là bà nội Thẩm có kinh nghiệm, "Chính là như vậy, cháu ngồi xuống đi, chờ vợ cháu ra, chính là lúc cần cháu, chớ suy nghĩ quá nhiều."

Sườn mặt Thẩm Thận căng cứng, viền môi mím thành một đường thẳng, sắc mặt rất lạnh, một giây sau, anh hận mà đá một cước lên tường bệnh viện, phát ra một tiếng "bùm".

Thẩm lão gia tử thấy anh như vậy, gậy trong tay nóng lòng muốn gõ anh. Nhưng trước mặt là tình huống đặc thù, ông cũng lo lắng, lười để ý Thẩm Thận nhảy lên nhảy xuống.

Thời gian mang thai Hứa Mạt đã tìm mọi bác sĩ dinh dưỡng đến điều trị, mỗi ngày kiên trì đi bộ. Bởi vì là thai song sinh, trong giai đoạn cuối thai kỳ cũng đặc biệt khống chế cân nặng của thai nhi. Đủ loại gộp vào, lần này sinh sản vô cùng thuận lợi, đẻ tự nhiên cũng không có ngoài ý muốn, hai em bé nam của hai người vô cùng khỏe mạnh.

Tim Thẩm Thận còn không bị bóp chặt quá lâu, cửa phòng sinh liền trực tiếp bị đẩy ra, y tá vui mừng đi ra báo vui, là hai đứa bé trai, thai song sinh.

Khi anh còn đang trố mắt, người như ong vỡ tổ bên cạnh trực tiếp liền xông lên, che chắn cực kỳ chặt chẽ, không có để lại một chút khe hở, ngăn anh lại ở bên ngoài.

Cái này được sao?

Ai mẹ nó cũng không thể ngăn trở anh nhìn vợ nhà mình!

Lúc Hứa Mạt trằn trọc tỉnh lại, liền cảm nhận được ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng, trong phòng bệnh tư nhân hiếm thấy tụ tập nhiều người như vậy, dồn thành một đống.

Cô vừa định mở miệng, lại phát hiện cuống họng có chút khó chịu, khi sinh con cô lựa chọn không đau nhức, nhưng là chỉ là giảm bớt cảm giác đau nhức, đến cuối cùng cô vẫn đau đến gần như muốn gãy luôn, cổ họng cũng hét đến khàn luôn rồi, lúc này không có chật vật như lúc đó, nhưng thân thể vẫn không thoải mái.

Lúc trước Thẩm Thận kiên trì phải cùng vào phòng sinh, bị cô quả quyết cự tuyệt. Thứ nhất, cô không muốn để cho Thẩm Thận thấy được dáng vẻ lúc sinh đẻ của cô, thứ hai nếu anh ở bên người, cô sẽ phân tâm, sẽ muốn yếu ớt khóc lên.

Đầu Hứa Mạt choáng váng, lần đầu cười bản thân, cô tỉnh lại chuyện đầu tiên nghĩ đến vậy mà lại là cái này.

Cô còn muốn nói nhiều cái gì, lại phát hiện tay mình luôn bị nắm chặt, lực đạo rất mạnh. Hứa Mạt ngước mắt, Thẩm Thận đang từ trên cao nhìn xuống, không nháy mắt mà nhìn cô chằm chằm.

Anh bất động, cũng không nói chuyện, vững vàng bình tĩnh đứng ở trước giường cô, giống như một cây bách tùng, hoàn toàn xa lạ với những người bên cạnh.

Hứa Mạt dùng đầu ngón tay ngoắc đầu ngón tay Thẩm Thận, sau đó mới thấy anh thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.

Thẩm Thận cúi người xuống, chạm một chút lên môi cô, không biết tại sao, lại không hiểu sao mang theo chút vị đắng chát, hắn tiếng nói rất thấp, "Bảo Bảo tỉnh rồi."

Giọng Hứa Mạt rất nhẹ, rốt cục mở miệng, "Anh nói là Bảo Bảo nào?"

Thẩm Thận chóp mũi chống chóp mũi cô, "Còn có thể là Bảo Bảo nào? Bây giờ còn đau không?"

Hứa Mạt nhẹ gật đầu, nhăn mũi một cái, tự dưng cảm thấy đau xót, "Anh trai vừa nãy em thật sự rất đau."

Thẩm Thận ôm lấy cô, nhẹ giọng dỗ dành, "Anh trai ở đây, không sợ. Chúng ta tìm bác sĩ tốt nhất, anh sẽ không để em tiếp tục đau."

Hai người ở đây dính lấy nhau, cùng một góc khác phòng bệnh tạo thành sự đối lập rõ ràng.

Trước đó khi Hứa Mạt chưa tỉnh, Thẩm Thận là một bộ dạng giữ kín như bưng. Thậm chí còn nắm lấy cổ áo bác sĩ, hỏi tại sao Hứa Mạt còn chưa tỉnh.

Người khi đến lúc hồ đồ, ngay cả kiến thức y học căn bản cũng quên. Mọi người cũng có thể hiểu được, làm bộ không nhìn thấy, dù sao lòng của bọn họ đều bị giường mềm nhỏ bên cạnh hấp dẫn, chỗ ấy có hai em bé đang ngủ say, vô cùng đáng yêu.

Mắt thấy Hứa Mạt hiện tại tỉnh lại, mọi người muốn lại gần chào hỏi, lại bị ngăn trở, Thẩm Thận một mình chắn ở đó, cố thủ canh phòng nghiêm ngặt, bọn họ chính là đi cũng đi không được.

Hai vợ chồng ôm ấp một hồi lâu, Hứa Mạt véo Thẩm Thận,"Anh đẩy bảo bảo qua cho em nhìn."

Lời cô nói nhẹ, nhưng Tống Đình người lỗ tai thính nghe được, người trẻ tuổi động tác lại lưu loát, anh ta trơn tru gỡ giá cố định mềm giường ra, sau đó đẩy đến bên cạnh Hứa Mạt.

Ưng Thư Nguyệt và Trần Thanh Huy cùng đến, cô ấy sờ tay Hứa Mạt, con mắt đều đang tỏa sáng, "Tiểu tiên nữ thật hạnh phúc, hai đứa con trai của cậu quá đáng yêu rồi!"

Trưởng bối mới nãy đã sờ xong đứa bé, bây giờ cũng đều xông tới hỏi han ân cần, Thẩm Thận nhịn nửa ngày, đến cùng nhịn không được, "Được rồi, mọi người cũng đi nghỉ ngơi một chút đi, chỗ này đều có con rồi."

Các trưởng bối nhưng cũng không muốn, rõ ràng bọn họ từ khi mới bắt đầu cũng luôn canh ở chỗ này, trơ mắt lại bị Thẩm Thận xua đuổi như vậy.

Sau khi kể lể một trận, lại diễn tả sinh động với Hứa Mạt một màn thất thố vừa nãy của Thẩm Thận, bọn họ mới ngồi xuống một bên, đều cho nhóm thanh niên trẻ không gian.

Ánh mắt Hứa Mạt rơi xuống bảo bảo nhà mình liền cũng không dời đi được, nhìn thấy bộ dạng hai đứa bé miệng nhỏ phun bong bóng, lòng cô mềm mại đến muốn tan chảy luôn.

"Chồng ơi, bảo bảo của chúng ta thật đáng yêu." Hứa Mạt ngữ khí vui vẻ, thân thể không còn chút sức lực với không thoải mái giờ phút này đều giống như tan thành mây khói.

Nói xong, cô dùng tay nhè nhẹ gẩy gẩy gương mặt trắng nõn của bảo bảo, sờ lên lông mao còn rất thưa thớt của hai đứa nhóc, mềm mềm, còn nhẹ nhàng hiện ra vị sữa ngọt.

Hai bảo bảo giống như cảm nhận được mẹ vuốt ve, lông mi rậm rạp nhẹ nhàng run rẩy, tay nhỏ có chút giật giật.

Lòng bàn tay nhỏ như vậy, cứ như vậy nắm chặt một ngón tay của Hứa Mạt.

Lúc này giữa lông mày cô đều hiện lên sự dịu dàng vô hạn, Thẩm Thận nhìn vậy hừ nhẹ một tiếng, "Oắt con của lão tử có thể không đáng yêu sao?"

Nói xong anh cũng tới trước, ngập ngừng bóp bóp móng vuốt nhỏ của bảo bảo nhà mình, nhưng mà hai nhóc bộ dạng giống như bị quấy rầy, móng vuốt nhỏ lay nhẹ, không cho anh bóp.

Thẩm Thận sắc mặt hơi ngượng ngập, nhưng vẫn là cúi đầu xuống, hôn hai oắt con mỗi đứa một ngụm. Này vừa hôn cũng không có đề phòng, hai tiểu bảo bảo nhăn mày lại, trong phòng bệnh nhất thời vang lên tiếng khóc vang trời.

Tống Đình cố gắng kìm nén mới không có để bản thân cười thành tiếng, lại nhìn về phía kẻ đầu têu, Thẩm Thận mặt đen như đít nồi.

Có điều đến cùng là ranh con nhà mình, đến ban đêm, người đều đi hết, sự dịu dàng đưa tình liền xông tới.

Nhân viên hộ lý ở bên ngoài, ấn chuông sẽ lập tức đến, trong phòng bệnh to như vậy cũng chỉ có một nhà bốn người.

Trời tối người yên lặng, chính là lúc đầu hè. Gió bên ngoài hơi thổi vào, mang theo hơi nóng. Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, sáng chưng chiếu lên mặt đất.

Trước giường ụp một cái đèn nhỏ, tia sáng mờ nhạt yếu ớt, phản chiếu khuôn mặt cha mẹ vô cùng dịu dàng, đường cong cũng đều giãn ra.

Thẩm Thận cũng cảm thấy mới mẻ, luôn nhìn chằm chằm vào hai bảo bảo. Cũng thật sự cực kỳ mới lạ, hai bé con một mực ngủ bình yên, ngoài khóc liền là ăn, cũng chưa từng mở mắt qua, Thẩm Thận nhìn thế nào đều cảm giác giống heo con.

"Anh không đi nghỉ ngơi sao?" Hứa Mạt chậm rãi mở miệng, nhìn về Thẩm Thận luôn ngồi nửa xổm bên cạnh giường mềm.

Hai người cơm tối ăn đơn giản, việc lớn việc nhỏ có thể tự thân đi làm, đều bị Thẩm Thận ôm đồm hết.

Thẩm Thận lúc này mới ngồi dậy, ngồi vào bên giường, "Anh ở bên hai đứa nhóc."

Hứa Mạt gật gật đầu, nửa ngửa mặt tựa ở trên giường, cứ như vậy nhìn anh.

Thẩm Thận cảm nhận được tầm mắt của cô, cười lên nắm lấy tay nhỏ của cô hôn lấy hôn để, "Vợ ơi, cảm ơn em, vất vả rồi."

Hứa Mạt hai tay mở ra, không có rụt rè như trước, làm nũng nói, "Em muốn anh ôm ôm em."

Thẩm Thận đón lấy, ôm cô vào trong ngực, nhẹ vỗ về phía sau lưng cô.

Hứa Mạt nằm trong ngực anh, ngửi hơi thở quen thuộc mát lạnh, dùng đầu cọ xát.

"Tên con đã đặt xong chưa?" Nguyên một ngày, lòng của cô đều có chút bay bổng, hiện nay yên tĩnh nằm đây, rất nhiều việc nhỏ không đáng kể liền xông tới.

Thẩm thận nắm lấy ngón tay cô chơi đùa, "Ừm, đứa lớn gọi Thẩm Ngôn Lễ, đứa nhỏ gọi Thẩm Ngôn Khai."

Lễ Hạp Hành Khai, ngụ ý về sau thuận buồm xuôi gió, có thể tung hoành ngang dọc.

Đây là tên do chính anh đặt cho, chữ Ngôn lại là Thẩm lão gia tử lật gia phả mà chọn lấy. Đây là chắt trai, vẫn phải dựa theo quy củ của tổ tiên mà đặt.

Hứa mạt nhẩm trong lòng mấy lần, nghĩ ra được một chút hương vị, "Dễ nghe, tên mụ đã đặt chưa?"

Ở trong nhà vẫn là phải gọi thân mật chút mới tốt, cô cũng có tên mụ, mặc dù là rất phổ biến, nhưng là người trong nhà gọi gọi, cũng rất dịu dàng.

Thẩm Thận chậm rãi, "Tên mụ? Vậy liền lớn gọi Đại Bảo, nhỏ gọi Nhị bảo được rồi."

Đây là tên sơ sài thế nào nha.

Vừa nhìn liền là thuận miệng nhặt lấy.

Hứa Mạt dỗi anh một chút, kết quả Thẩm Thận lại nói ra một số tên càng không đáng tin cậy, Hứa Mạt im lặng, nhưng bản thân lại không nghĩ ra cái tên tốt, cũng liền theo anh vậy.

Đại Bảo Nhị Bảo, cẩn thận mà nói, trái lại cũng không tệ, thoạt nghe có chút ý đáng yêu.

Chỉ là ai cũng chưa từng nghĩ qua, đến khi hai đứa song sinh lên trung học, Thẩm Thận trở thành khách quý mà trường học cố ý mời đến diễn thuyết. Kết quả là trong trường điên cuồng truyền một tin tức thế này, hai nam thần kiêu ngạo kia, tên mụ vậy mà manh như vậy!

Đương nhiên, đây đều là nói sau này.

-

Sau khi Hứa Mạt điều dưỡng xong, ra tháng lại điều dưỡng thêm một trận, mới về nhà.

Cha mẹ "lính mới" online, tuy rằng vụng về, nhưng cũng trong sự gọt giũa mà không ngừng tiến bộ.

Phòng của bảo bảo đã sớm chuẩn bị xong, không gian vô cùng rộng rãi, ở cùng một tầng với cha mẹ, khi hai cái đứa nhóc còn chưa lớn lên, tạm thời ở cùng nhau, lớn lên lại phân phòng.

Thím Chu cũng được mời qua chăm sóc, trong lòng cũng vui đến không được, bà cũng có tài giữ em bé tốt. Bình thường chính là chăm sóc bảo bảo, thuận tiện làm cơm cho vợ chồng trẻ.

Ngày này, các bảo bảo ăn xong cuối cùng cũng đã ngủ rồi.

Thẩm Thận tắm rửa xong, sau khi lau xong tóc, trông thấy Hứa Mạt ngồi ở bên giường, trong mắt liền hiện lên ánh sáng yếu ớt.

"To rồi." Anh bỗng dưng bật ra một câu như vậy, Hứa Mạt không rõ ràng cho lắm, thuận theo ánh mắt anh nhìn, mặt cô đều nóng lên.

Sau khi mang thai cô liền trướng lên một vòng, càng đừng đề cập hiện tại.

Hai người sau khi mang thai làm vài lần, nhưng sau đó Thẩm Thận lo lắng cho em bé, không có tiếp tục đụng vào cô, anh thật ra ăn chay rất lâu.

Lần trước hai người thật vất vả tìm được cơ hội ở một chỗ, đến một nửa bị đánh gãy do con khóc, Thẩm Thận lại nhịn không được, đến cùng vẫn không muốn mệt mỏi Hứa Mạt, tự mình đi dỗ.

Từ đó về sau, thật đúng là không có cơ hội. Có điều trông con thật sự là công việc thể lực, lúc trước hai người nghĩ bản thân tuổi trẻ, có thể tự mình trông liền tự mình trông.

Kết quả hiện thực tàn khốc thẳng thừng đánh bại hai người, không tìm người có kinh nghiệm đến trông coi, thật đúng là không trông coi nổi em bé mới sinh.

Hiện tại thím Chu đã sắp xếp qua, hai người ban đêm mới nhẹ nhõm không ít.

Hôm nay con trai ngủ sớm, Thẩm Thận biết cơ hội tới. Hứa Mạt cũng muốn anh, tùy ý anh sắp xếp.

Một đêm này thế nhưng nháo đến rạng sáng, Thẩm Thận góp nhặt khí lực hơn nửa năm toàn làm ở chỗ này. Nhưng mà không thể không nói chính là, Hứa Mạt trải qua một lần sinh con này, ngược lại là càng thêm mẫn cảm, hai người cũng càng thêm hài hòa.

Thẩm Thận cứ như vậy, tinh thần sảng khoái, ngày thứ hai vẫn là thím Chu gọi anh dậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio