Hộp đêm Đông Ca có ba tầng, tầng dưới cùng là quán bar, tầng giữa có một sàn nhảy, đi lên nữa là dãy phòng bao. Phòng làm việc của Trình Hào nằm sâu bên trong, chỗ đó tuy rất kín đáo, nhưng khi mở cửa ra lại khiến người ta ngợp trong vàng son rực rỡ. Ngụy Như Phong đi theo lão Chung, cẩn thận luồn lách giữa đám người. Đây là lần đầu tiên cậu tới nơi như vậy, lúc nãy đi vào vì quá hồi hộp nên không chú tâm, giờ nhìn kĩ lại liền cảm thấy không giống nhau. Có thể là giác quan thứ sáu, Ngụy Như Phong cảm thấy cậu sẽ cùng nơi này bất khả phân ly, như đã được định trước. Lão Chung tới quầy bar nói gì đó với một người đàn ông tóc dài, người đàn ông nhìn Ngụy Như Phong cười cười, rót một ly rượu đưa cho Ngụy Như Phong nói: “Tôi là Hồ Vĩnh Tân, cậu kêu tôi là anh Tân được rồi.” Ngụy Như Phong nhìn những chai rượu đủ màu sắc trước mặt, có chút chần chừ.
“Uống đi, dùng đầu lưỡi đảo trong miệng một vòng, nhớ kỹ mùi vị nhé.” Anh Tân nói một cách tư nhiên. Ngụy Như Phong nghe theo lời anh ta, nhấp một ngụm, hương vị rất đặc biệt, hơi giống rượu và nước trái cây mà cậu đã từng uống, nhưng cũng có điểm khang khác. “Anh là bartender?”
“No, boy. Tôi làm thay A Cửu, thằng quỷ đó lại lười biếng.” Anh Tần lắc đầu nói, “Chỉ mong hắn đừng gây họa thôi.” “A, tôi quên tự giới thiệu, tôi là Ngụy Như Phong, tôi là…” Ngụy Như Phong đột nhiên nhớ tới chuyện này, cậu còn chưa giới thiệu chính mình. “OK, không cần nói nữa, tôi biết rồi, ở đây chỉ cần biết tên là đủ, tôi gọi cậu là Như Phong được chứ?” Anh Tân lấy lại ly rượu của Ngụy Như Phong, nháy nháy mắt nói, “Làm thêm ly nữa nhé?”
Ngụy Như Phong lắc đầu, cậu hơi mơ màng nhìn tốp tốp người đang lắc lư trên sàn nhảy, hỏi: “Tôi nên làm gì?” “Chuyện nên làm thì làm, chuyện không nên làm thì không nên làm.” Anh Tân kề tai cậu nói, cười cười với cậu. “Anh Tân, anh lại trêu chọc người khác đấy à? Đây chính là người ba tôi mới thuê sao?”
Ngụy Như Phong còn đang suy nghĩ lời nói của anh Tân thì đã bị một giọng nói cắt ngang. Cậu nghiêng đầu nhìn, thấy một cô gái đang cười khanh khách đứng ở phía sau mình, cô ta có dáng vẻ xinh đẹp, mới nhìn qua thì vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng lại đang cầm một điếu thuốc nhỏ dài. “Tú Tú, thằng nhóc này ngộ lắm!” Anh Tân cười cười bắt chuyện với cô ta, thuần thục rót cho cô ta một ly rượu màu hồng. Tú Tú rất tự nhiên nhận lấy, uống một hớp hết nửa ly, hứng thú nhìn Ngụy Như Phong nói: “Này, anh tên gì?”
“Ngụy Như Phong.” Ngụy Như Phong thành thật trả lời, cậu đã đoán được thân phận của cô gái này, chắc cô là con gái của Trình Hào. “Anh chính là kẻ chém người ở kho hàng mà chú Chung hay nhắc đó sao?” Trình Tú Tú kinh ngạc hỏi, “Không ngờ lại to gan như vậy đấy.” Ngụy Như Phong tỏ vẻ thản nhiên và xa cách, không tiếp lời.
“Này, sao anh không hỏi tôi là ai?” Trình Tú Tú bất mãn với sự hờ hững của cậu, dùng sức đặt cái ly xuống bàn. “Cô là con gái của Trình tiên sinh chứ gì.” Ngụy Như Phong không thèm để ý nói. “Ba tôi đã nói với anh à?”
“Không có, đoán thôi.” “Hừm, cũng không ngốc lắm.” Trình Tú Tú bĩu môi, nhưng lại quan sát Ngụy Như Phong từ trên xuống dưới, cô muốn nói thêm gì đó, nhưng bị anh Tân kéo tay. “Sao thế?” Tú Tú không hiểu hỏi.
“Em lên lầu đi, người của chú Tường tới.” Anh Tân vẻ mặt ngưng trọng nói, Ngụy Như Phong nhìn theo ánh mắt của anh ta, thấy có mấy người xô xô đẩy đẩy đi tới từ đầu bên kia của vũ trường. “Cậu mang cô ấy đi đi!” Anh Tân vừa nói xong với Ngụy Như Phong đã đi về phía ấy, Trình Tú Tú không chịu, muốn cùng qua đó nhưng bị Ngụy Như Phong ngăn lại. “Anh làm cái gì đó?” Trình Tú Tú ngửa đầu thở hồng hộc nói.
“Đừng náo loạn, chỉ thêm phiền phức.” Ngụy Như Phong kéo cô ta đi lên lầu, Trình Tú Tú mím môi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn đi theo cậu. “Các vị, muốn uống một chút hay là muốn khiêu vũ? Tới đây là để xả stress, đừng gây chuyện không vui nhé.” Anh Tân ngăn cản người dẫn đầu băng quấy rối, gương mặt tươi cười nói. “Cút đi! Mày không thấy tụi nó mới đẩy tụi tao hả?” Người nọ ngang ngược nói, vừa nhìn là biết tới đây chỉ để bới lông tìm vết.
“Không vừa ý thì về nhà với mẹ mày đi! Lòng mẹ mày bao la như biển Thái Bình đấy, một mình mày chơi cho đã!” Anh Tân còn chưa lên tiếng thì một người đàn ông đã cướp lời, gã nhuộm một quả đầu nửa hồng nửa đen, ngậm nửa điếu thuốc, vẻ mặt vô lại. Anh Tân nhíu nhíu mày nói: “A Cửu, cậu đừng gây chuyện.” “Đm mày!”
Lời của A Cửu chọc cho mọi người xung quanh cười một trận, mấy người tới gây chuyện liền cảm thấy tức giận, tên cầm đầu chửi một tiếng rồi rút dây xích gắn ở trên quần đánh vào mặt anh Tân, nháy mắt đã để lại một vệt máu dài. Ngụy Như Phong đứng ở bên kia quầy bar nhìn thấy, lập tức che mắt Trình Tú Tú, Trình Tú Tú hoảng hốt, đưa tay ngăn trở cậu, Ngụy Như Phong buồn bực nói: “Nhắm mắt lại! Con gái không nên nhìn thấy máu!” Cậu lấy tay Trình Tú Tú đặt lên chính mặt cô ta, xoay người vọt đi cùng với những người bồi bàn khác, Trình Tú Tú nhìn qua kẽ hở giữa những ngón tay thấy được bóng lưng của Ngụy Như Phong, ngây ngẩn đứng tại chỗ.
Bên kia đã bắt đầu động thủ, người của Đông Ca cũng không ngồi không, dù sao thì đây cũng là địa bàn của mình, có biến thì mọi người đều hành động. Ngụy Như Phong và A Cửu cùng đi theo anh Tân ném người phe kia ra khỏi cửa sau, anh Tân cũng không thèm xử lý vết thương, mặt không có chút ý cười, chỉ lạnh lùng nói: “Nếu chú Tường lên tiếng thì Đông Ca sẽ dành ghế lô tốt nhất cho chú ấy, lần sau tới chơi không cần mang người, chúng tôi sẽ ra nghênh đón chú Tường từ xa.” Mấy người kia chạy trối chết đến tè ra quần, A Cửu cười hì hì chạy tới trước mặt anh Tân nói: “Anh hai, khổ nhục kế này của anh không có lợi gì cả, trầy hết da mặt rồi, Linda mà nhìn thấy thì đau lòng chết mất, tới em đây nhìn còn thấy đau lòng nữa là!” “Cút đi! Nếu không phải vì chú mày thì anh ra có ra nông nỗi này không? Chú đừng có gây hấn với bên chú Tường quá trớn nghe chưa. Lần trước nằm viện hai tháng chưa đã hả?” Anh Tân gạt tay A Cửu, cau mày nói.
“Kệ, hình như anh em mình chưa từng cùng nhau quánh lộn như này…” A Cửu hừ một tiếng. “Có thuốc không? Về bôi thuốc trước đi!” Ngụy Như Phong nói xen vào. “Mới tới hả? Thân thủ không tệ!” A Cửu không ngại người lạ, choàng vai bá cổ Ngụy Như Phong nói.
“Không sai, anh Cửu còn chưa thấy đó, chém người của mình còn ác liệt hơn nữa kìa! Nửa cánh tay của A Phúc thiếu chút nữa đã bị nó chặt đứt rồi!” Tóc vàng đứng sau bọn họ, chán ghét nói. Ngụy Như Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, hung hăng áp hắn lên tường, gằn từng chữ nói: “Mày còn dám nhắc lại chuyện hôm đó, có tin tao giết mày không?” Ánh mắt của tóc vàng thoáng cái đã thay đổi, sợ đến mức không dám lên tiếng, lắc đầu liên tục.
Anh Tân phẫn nộ quát: “Mẹ nó, đừng gây sự nữa! Tách nhau ra!” A Cửu đi tới lôi Ngụy Như Phong ra, quay đầu nói với tóc vàng: “Thằng Phúc là loại người nào tao biết rõ, mày đừng có mà ăn hiếp người mới! Sau này thằng Phong là anh em của tao!” Ngụy Như Phong cảm kích nhìn A Cửu một, gã cười cười, kéo cậu về Đông Ca.
Hôm sau, Ngụy Như Phong đến hộp đêm Đông Ca làm việc một cách tự nhiên, cậu biết điều, chịu khó, lại lanh lợi, có năng lực, cư xử với mọi người đều tốt, anh Tân rất chiếu cố cậu, A Cửu và cậu thân thiết như anh em ruột thịt, Trình Tú Tú cũng thường tới tìm cậu đi chơi. Ngoại trừ tóc vàng, trên cơ bản người ở Đông Ca đều thừa nhận sự tồn tại của cậu. Thậm chí chỉ trong một thời gian ngắn, cậu đã xuất hiện trong tầm mắt của Diệp Hướng Vinh. Tin tức mới nhất đến từ là tên của Ngụy Như Phong và một dấu chấm hỏi lớn..