”Viên Viên, cậu phải giúp tớ. Giúp tớ tìm căn hộ, xin cậu”
Trạch Nhiên Nhiên kéo tay cô ấy, gương mặt ánh lên chút hồi hộp.
“Ủa, cậu ở ký túc xá không tốt à ?”
Cô thở dài
“Không, là mẹ tớ chiều nay lên. Biết tớ ở ký túc xá thì không yên”
Viên Viên suy nghĩ chút, rồi gật đầu.
Trưa đến, bầu trời cũng không khá hơn là mấy. Cũng có mặt trời, chỉ là cũng không sưởi ấm lên được.
Trạch Nhiên Nhiên xoa xoa bàn tay, kéo cao cổ áo măng tô màu xám sậm. Cô nắm tay cầm vali, xách lên cầu thang. Trời tuy lạnh, nhưng vận động nhiều cũng khiến đổ mồ hôi. Huống hồ lại là cô tiểu thư tay yếu chân mềm như Trạch Nhiên Nhiên, phải đem chiếc vali thô kệch lên tận lầu năm.
“Phù”
Cô thở phào, lấy chùm chìa khóa trong túi áo, mân mê mãi mới tìm ra chìa khóa phù hợp mở cửa ra.
Trong phòng trống trơn, không có thứ gì chứng minh nơi này có người ở. Tủ lạnh không, ti vi không, máy lạnh không...chỉ đơn độc chiếc giường nhỏ trong mỗi phòng. Cô cắn răng, bắt tay vào tân trang lại.
_____
Chu Hồng đứng loay hoay trước cửa phòng Tổng giám đốc, hít hơi sâu, mới mở cửa ra.
Người đàn ông trong phòng nghe tiếng mở cửa, cũng không ngẩng đầu, chỉ cất vài lời dặn dò
“Đồng Thất, mang tài liệu phòng nhân sự đến đây cho tôi”
Chu Hồng không biết làm sao, khẽ cắn răng tiến lên phía trước
“Thiên Vỹ”
Trịnh Thiên Vỹ dừng bút, đối diện với cặp mắt dịu dàng của cô.
“Cô tới đây làm chi ?”
Chu Hồng mỉm cười, cô bước đến phía anh. Từng đường cong trên cơ thể lộ ra theo từng bước đi của cô. Chiếc váy màu tím ôm bó càng lộ vóc dáng quyến rũ mê người. Cô đứng trước bàn làm việc của anh
“Là em nhớ anh nên đến đây”
Trịnh Thiên Vỹ cười trào phúng, như thể đang nghe được chuyện gì hài lắm.
“Cô nghĩ mối quan hệ giữa ta có đủ tư cách nói nhớ sao?”
Anh lắc lắc đầu, cúi người xuống tiếp tục làm việc.
Chu Hồng cắn bờ môi đến rỉ máu, cô nghe nhịp đập trái tim mình nhanh dần, nhanh đến độ không thở nổi.
“Anh...có thể anh không yêu em, nhưng mà...em thì rất yêu anh”
Cô nắm tay cánh tay anh, nước mắt giàn giụa trên mi.
Trịnh Thiên Vỹ lạnh lùng gạt tay cô, bàn tay siết chặt cằm cô đến đau.
“Cô nên nhớ ngay từ đầu giữa ta vốn không có tình yêu”
Nước mắt phủ kín mặt cô, anh thấy cũng không thương hoa tiếc ngọc.
“Em...”
“Tổng giám đốc”
Cô đang định nói thì thư ký từ ngoài tiến vào, phá vỡ không khí căng thẳng.
“Cô Chu, phiền cô ra ngoài cho tôi làm việc”
Trịnh Thiên Vỹ mạnh mẽ ngắt lời, không chút kiêng nể đuổi thẳng, khiến Chu Hồng không biết để mặt mũi ở đâu, khẽ cắn răng.
“Được, anh làm việc đi”
Nói xong, liền đứng dậy ra ngoài.
Đợi cánh cửa “cạch” một tiếng khép hẳn lại, cách li bên trong với bên ngoài, Đồng Thất mới cất tiếng
“Tổng giám đốc, tiểu thư dọn khỏi ký túc xá rồi”
Anh nghe xong nhíu mi, cũng không để lộ cảm xúc trên gương mặt
“Ừ, ở đâu?”
“Là chung cư Trần Hiệu nằm ở đường A”
Anh suy nghĩ chút, thật lâu sau mới ngẩng đầu
“Còn nữa, là căn hộ nào?”
“Là căn hộ số ở lầu năm”
Trịnh Thiên Vỹ nghe xong có vẻ hài lòng, khẽ nhếch mép
“Được rồi, cậu ra đi”
“Dạ”
______
Trạch Nhiên Nhiên lấy tay quệt lấy giọt mồ hôi bên thái dương. Cô phẩy tay quạt nhẹ, thở hồng hộc nhìn căn nhà sạch sẽ và gọn gàng. Sau giờ lao động, thành quả đúng là không khiến người ta thất vọng. Cô mỉm cười, nhìn đồng hồ.
“ giờ rồi”
Trạch Nhiên Nhiên trợn tròn mắt, không kịp suy nghĩ nhiều, chạy vào phòng thay đồ liền hớt hải chạy ra. Mẹ nói là đến lúc giờ, mà bây giờ mình mới đi, khẳng
định là phải để mẹ chờ.
Chiếc taxi chầm chậm lao đi trên con đường tấp nập xe cộ. Cô đứng ngồi không yên, chốc chốc lại nhìn đồng hồ
“Bác tài xế,có thể nhanh hơn chút hay không?”
Bác tài xế ở phía trên tay bóp kèn inh ỏi, quay xuống lắc đầu nhìn cô
“Cô gái à, không thể đâu. Cô cũng thấy đường phố Thượng Hải xe cộ chật ních chen nhau đi à?”
Trạch Nhiên Nhiên cắn răng, điện thoại trong túi vang lên. Cô thấy màn hình nhấp nháy “Mẹ” thì bắt máy, đầu dây bên kia có chút sốt sắng
“Tiểu Nhiên, sao con chưa đến?”
Cô nhìn ngoài cửa sổ xe, khẽ thở dài
“Con bị kẹt xe, sẽ đến nhanh thôi ạ”
Lâm Nhược Kỳ dặn dò vài tiếng, rồi cúp máy. Đang định kéo vali đến khu chờ, thì bất chợt chiếc SUV dừng lại trước mặt. Bà ngạc nhiên nhìn cánh cửa mở ra, đôi chân dài rắn chắc bước xuống. Bộ vest đen phẳng phiu càng làm tăng vẻ quyến rũ của cơ thể cường tráng. Mấy cô gái gần đó đi ngang qua đều nhìn chằm chằm.
“Thiên...Thiên Vỹ”
Trịnh Thiên Vỹ để tay trong túi quần, khẽ mỉm cười
“Con nghe Nhiên Nhiên nói cô đến, nên đích thân đến đón cô”
Lâm Nhược Kỳ nghe xong thì nhíu mi
“Ủa, không phải Tiểu Nhiên cũng đang đi đón cô sao?”bg-ssp-{height:px}
Anh quay đầu nhìn Đồng Thất, anh ta hiểu ý liền tiến lên xách vali của bà đặt vào cốp xe.
“Em ấy vẫn cứ bướng bỉnh như ngày nào, con nói con đi đón mà cô bé không chịu”
Bà vui mừng, vỗ vỗ bàn tay anh
“Đúng rồi, vẫn là có con chịu được nó”
Anh nghe xong khẽ mỉm cười.
“Cô vào xe đi ạ”
Lâm Nhược Kỳ ngồi vào ghế sau. Bản thân là vai vế con cháu, nên anh ngồi đằng trước, còn Đồng Thất lái xe
“À, để cô gọi cho con bé”
Lúc Trạch Nhiên Nhiên tới sân bay thì hớt hải chạy vào tìm, vậy mà tìm hoài không thấy mẹ đâu. Điện thoại trong túi xách reo lên, cô đứng góc ra nghe
“Tiểu Nhiên, con về căn hộ đi”
Cô nghe xong thì ngạc nhiên
“Sao mẹ biết chỗ con ở?”
Lâm Nhược Kỳ cười cười, bà dụng ý liếc nhìn Trịnh Thiên Vỹ ở phía trên, anh nhìn bà qua tấm gương trong xe
“Là Thiên Vỹ đến đón mẹ, giờ ta đang trên đường trở về”
Trạch Nhiên Nhiên nghe xong thở hắt ra. Làm sao mà anh ta biết mẹ về giờ nào,
mình ở căn hộ nào cơ chứ. Nhưng nghĩ đến việc anh muốn biết, thì điều tra mấy hồi nên đành thôi.
“Dạ được, con về ngay”
Cô lại lần nữa bắt taxi về nhà cấp tốc. Họ vốn không có chìa khóa nhà cô, đi trước khẳng định sẽ không thể vào nhà. Nhưng là cô đoán sai rồi, lúc cô về mở cửa ra, thấy “anh trai” đang ngồi vắt vẻo trên sofa trò chuyện cùng mẹ. Cũng có chìa khóa nhà cô sao ??? Trạch Nhiên Nhiên há hốc mồm.
Thấy cô về, Lâm Nhược Kỳ tiến đến ôm lấy cô, vỗ vỗ vào lưng cô
“Ôi con gái, mẹ thật là nhớ con”
Từ vai mẹ, cô nhìn thấy người đàn ông quay lưng lại nhìn cô, khóe môi còn nhếch lên nụ cười bí hiểm, dùng khẩu hình miệng truyền tải với cô
“Em đợi đi”
Nghe có vẻ hữu ý, khiến cô bất giác rùng mình. Nhận thấy cô cứng đờ người, khiến bà buông cô ra
“Con sao thế ? Không nhớ mẹ sao?”
Cô gượng cười, lâu ngày không gặp mẹ sao có thể không nhớ ?? Chỉ là không khí bây giờ có chút ngượng ngập mà thôi, ít ra là trong lòng cô nghĩ vậy.
Lâm Nhược Kỳ kéo cô ngồi bên sofa, cầm lấy bàn tay cô
“Haiz, mẹ còn lo lắng con đến đây thân mình không ở nơi tốt, không biết tự chăm sóc bản thân, nhưng bây giờ xem ra là mẹ lo xa rồi”
Cô nắm chặt tay mẹ
“Con lớn rồi mà”
Bà mỉm cười, khóe mắt cay cay
“Có Thiên Vỹ ở đây chăm sóc con cũng khiến mẹ yên tâm”
Trịnh Thiên Vỹ không nói gì, chỉ yên lặng nhìn họ, lâu lâu có phụ họa vài câu.
“Cô yên tâm, con nhất định sẽ 'chăm sóc' em thật tốt”
Lúc nói lời này, anh cứ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt rực lửa khiến cô khó chịu.
“A, đúng rồi. Mẹ ngồi máy bay tiếng chắc cũng mệt rồi, nên ăn gì đi, để con gái làm cho mẹ”
Lâm Nhược Kỳ nghe xong mỉm cười, không ngừng khen cô ngày càng trưởng thành.
Nói ra câu này, cô mới thấy sai sai. Vốn dĩ ở đây không có tủ lạnh !!! Trịnh Thiên Vỹ nhìn đồng hồ da đeo trên tay “Trong tủ lạnh cũng không còn đồ gì, để em gái với con đi mia ít đồ”
Cô kinh ngạc nhìn anh, anh ta đang nói gì vậy?
Không kịp suy nghĩ, đã thấy anh đứng dậy nhìn cô
“Đi thôi”
“À...ờ”
Cô cắn răng đứng dậy, theo anh ra ngoài.
Trong gara phủ màu vàng ma mị, cô bước từng bước theo anh. Tầm mắt nhìn chằm chằm dưới đất, đến khi đụng phải bức tường “sắt” mới ngẩng người. Chiếc mũi nhỏ nhắn bị đụng đến đỏ au. Trịnh Thiên Vỹ buồn cười nhìn dáng vẻ của cô.
“Tại sao chuyển chỗ?”
Cô xoa xoa chiếc mũi
“Đó vốn dĩ là chuyện của em”
Anh yên lặng không nói gì, lâu sau khẽ nhếch mép
“Chuyện của em và anh đều có liên quan”
Cô ngây người, không nghĩ đến anh sẽ nói như vậy. Anh không đôi co với cô,
quay người đi vào xe.
Chiếc SUV màu xanh từ từ lăn bánh, chậm rại lướt ra ngoài. Trời đêm dần buông tỏa, những ánh sao lấp lánh trên bầu trời. Thượng Hải về đêm đông đẹp lạ thường, có vẻ tấp nập của đô thị, lại không mất đi vẻ tự nhiên vốn có. Dòng người chen chúc nhau trên đường, vài cặp tình nhân còn tay khoác tay hạnh phúc đi bên nhau.
Trạch Nhiên Nhiên nhìn đến mê say, cô...cũng từng mơ ước được như họ. Trịnh
Thiên Vỹ thấy cô cứ thất thần thì nhíu mi, lúc dừng đèn đỏ, anh quay gương mặt cô đối diện với mình
“Em sao vậy?”
Cô nhìn anh thật lâu, sau đó khẽ lắc đầu. Bỗng nhiên nhớ gì đó, mới quay sang hỏi anh
“Sao anh có chìa khóa nhà em?”
Trịnh Thiên Vỹ để tay gác ở cửa xe, khóe miệng nhếch lên, mang theo vẻ lười biếng
“Làm”
Cô há hốc nhìn anh. Tên đàn ông này, ngay cả tìm cách đột nhập nhà người khác cũng không hề đỏ mặt, hay tim đập nhanh. Cô có thể xem như trình độ vô sỉ của anh đạt đến trình độ “đẳng cấp” rồi hay không ??
“Ngày mai anh trả lại chìa khóa cho em”
Anh nghe xong thì rất hào phóng gật đầu, hoàn toàn khác xa những gì cô nghĩ.
Anh dễ dàng đồng ý vậy sao?
Nhưng ngay tức khắc, bị câu nói sau cùng của anh làm cho tức chết
“Anh làm rất nhiều, cho em cái cũng không sao”
“....”