”Mẹ, mẹ cứ ngồi đây. Để con đi làm đồ ăn”
Lâm Nhược Kỳ mỉm cười gật đầu, bà nhìn xung quanh, sau đó quay người hỏi cô
“Thiên Vỹ đi về rồi sao?”
Cô lắc đầu
“Không ạ, anh ấy đi cất xe”
Trịnh Thiên Vỹ đỗ xe vào góc khuất của gara, vẫn ngồi yên ở đấy. Trong xe tràn ngập mùi thuốc lá, anh kẹp điếu thuốc ở giữa ngón tay, rít hơi thật sâu. Làn khói trắng tỏa ra, khiến gian xe càng mờ ảo.
Chiếc điện thoại đổ chuông, anh lười biếng nhấc lên.
“Alo”
Đầu dây bên kia là tiếng nói có chút phấn khích
“Thiên Vỹ, đi chơi không?”
Tiếng nhạc rền vang truyền vào qua loa, khiến cho anh khó chịu nhíu mi.
“Tớ bận rồi”
Lưu Chấn ở phía này tay ôm cô gái, kẹp điện thoại vào giữa vai và tai.
“Đi đi, có quà cho cậu”
Anh im lặng, không nói gì.
Lưu Chấn đứng lên, hôn vào má hai cô kia, rồi ra ngoài.
Anh ta đi đến góc khuất, gác tay lên lang cang, tay kia cầm điện thoại
“Tớ nói cậu, mấy giờ cậu rảnh?”
Trịnh Thiên Vỹ suy tư đôi chút. Từ sau lần họ cãi nhau thì cũng chưa từng gặp mặt. Mà Lưu Chấn lúc nào cũng làm người chủ động xuống nước, anh cũng không muốn tình bạn giữa hai người tiêu tan.
“ giờ được chứ?”
Ở phía này, Lưu Chấn xém sặc nước miếng. Tên điên này, giờ ? Giờ đó người ta đi đánh cờ với chu công, đi “làm” nữa, vậy mà hắn vẫn phun ra được lời như
vậy.
“Cậu bận lắm sao?”
Trịnh Thiên Vỹ nghịch chiếc tai nghe Bluetooth, khóe môi khẽ nhếch
“Ừ, rất bận”
Lưu Chấn xì tiếng
“Vậy thì giờ đó, nhớ”
Nói xong liền cúp máy.
Trịnh Thiên Vỹ mở cửa, đôi chân dài bước xuống. Chỉnh sửa lại tây trang, sau đó
chậm rãi đi lên lầu.
Trạch Nhiên Nhiên đeo tạp dề, xách đồ ăn vào bếp. Cô thuần thục rửa, sơ chế thức ăn. Chính Lâm Nhược Kỳ còn không ngờ được con gái mình biết nấu ăn, bà cứ ngỡ là do ra xã hội, con bà đã học hỏi được nhiều thứ, nhưng chính là không biết được Trịnh Thiên Vỹ đã dạy cô. Nhắc đến, thì đó đã là quá khứ, lúc đó cô chỉ mới tuổi. Cô khi đó rất bám anh, nhưng vào năm anh tuổi, là đã đi học đại học xa nhà, khiến mỗi tháng cô chỉ được đến thăm anh lần.
Buổi tối hôm ấy, cô gọi cho anh.
“Anh trai”
Anh chỉ khẽ ừ, nhưng lại khiến cô rất vui vẻ. Cô nằm trên giường, lăn qua lăn lại
“Hihi, anh ơi. Mai chủ nhật, em xuống thăm anh nhé”
“Không được”
Cô bĩu môi
“Tại sao? Em muốn đi mà”
Nhưng anh nhất quyết không cho, nhất quyết cự tuyệt. Cô đã phải rát họng năn
nỉ
“Anh, cho em đi đi. Em hứa về nhà sẽ chăm học”
“Anh, em muốn đi. Em hứa sẽ vâng lời mà”bg-ssp-{height:px}
“Anh, cho em đi. Nếu không em tuyệt thực cho anh thấy”
Cô đã hùng hồn phát biểu như thế. Nói thật, cô khi đó đã biết tuyệt thực là gì đâu. Cũng chỉ là nghe người ta nói trên ti vi, chỉ bắt chước nói lại. Nhưng mà, nhờ nó, cô thu được kết quả rất mĩ mãn. Anh trai bên kia có chút bực dọc, kèm theo lo lắng, nói với cô
“Em mà làm chuyện ngu ngốc thì biết tay anh”
Cô phía này cười cười cắn tay
“Thế anh cho em đi nhé”
Hình như cô nghe được tiếng anh thở dài
“Anh sẽ đến đón em”
Cô dạ tiếng thật to, sau đó vùi đầu vào gối cười khúc khích.
Sáng hôm sau, đúng như hứa. Anh đến đón cô. Bữa đó anh mặc chiếc áo sơ mi
trắng sạch sẽ, anh đứng trước mặt cô. Dáng người chàng trai trẻ như một vị thần apollo, đẹp đến kì lạ. Cô mặc chiếc váy hồng phấn, lon ton chạy sau anh.
Anh đi học ở Đại học T, cách nhà cũng khá xa. Đi mất tiếng đồng hồ. Cô ngồi trong xe, sự mát lạnh khoan khoái của máy điều hòa, kết hợp với mùi đàn hương trên người anh, khiến cô như say vào giấc ngủ.
“Anh ơi”
Trịnh Thiên Vỹ đang lái xe, khẽ quay mặt nhìn cô.
“Sao anh không thường xuyên về nhà?”
Anh im lặng không nói gì. Cô thấy vậy cũng không rặn hỏi. Tiếng nhạc du dương
vang lên. Cô liền chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh dậy, đã là buổi trưa. Anh là người nghiện sạch sẽ, không chịu sống chung với nhiều người, nên thuê căn hộ gần trường. Gian phòng sạch sẽ và gọn gàng, lấy trắng làm màu chủ đạo, cũng không quá cầu kỳ. Cô ngồi ttên ghế sofa, nhìn anh đi vào phòng, lát sau đi ra, trên tay còn mang bộ váy màu xanh trời.
“Đi đường mệt rồi, em thay đi”
Cô gật đầu, rồi nhận lấy váy từ tay anh. Chiếc váy nhỏ nhắn xếp tầng, mặc vào trông cô như nàng công chúa. Lúc đó cô cũng hơi thắc mắc, váy này tại sao có ở nhà anh ? Là anh chuẩn bị cho cô sao ? Nhưng mà đành nuốt xuống.
Anh trai hình như luôn rất bận rộn, cô thấy anh lấy máy tính, ngồi gõ lạch cạch.
Trạch Nhiên Nhiên lúc đó có hơi chán, cô đến chơi lần nào anh cũng không chơi cùng, lúc nào cũng để cô tự biên tự diễn, nhưng riết rồi cũng thành quen, cô không thấy lạ nữa.
Cô ngồi trên sofa, nghịch nghịch chiếc điện thoại lát, liền thiếp đi. Lúc mơ màng, cô cảm nhận được bàn tay đang âu yếm gò má mình. Sau đó là trận lay người, khiến cô tỉnh giấc. Anh trai ngồi trước mặt cô
“Em đói chưa?”
Vì chưa tỉnh ngủ, nên trong vô thức cô gật đầu. Anh khẽ cười, để lộ chiếc răng
khểnh xinh đẹp. Cô ngây người, chính là lần đầu tiên cô thấy anh cười như thế.
Anh xoa nhẹ đầu cô, đứng dậy đi về phía bếp.
“Để anh nấu cho em”
Cô thấy anh mặc tạp dề, loay hoay lấy đồ trong tủ lạnh. Thân hình rắn rỏi của anh đi lại trong gian phòng, cô kềm không được, bèn lon ton chạy vào.
“Em vào đây làm gì?”
Tướng cô khi nhỏ không cao, chỉ đứng tới đùi anh, nên rất khó khăn nhón người, nhìn chằm chằm vào từng động tác của anh. Trịnh Thiên Vỹ nhìn cô lóng ngóng mà buồn cười, anh thở dài bước đến rửa tay, lau khô, rồi bế cô ngồi lên kệ bếp.
Cô im lặng nhìn anh làm, nhìn anh chế biến, sơ chế từng thứ. Cô thậm chí vẫn còn nhớ như in từng công đoạn làm thức ăn của anh, cô quả thật có hơi phục mình. Mà lúc đó, cô cũng có suy nghĩ: Bản thân mình sẽ học lén, lớn lên sẽ tự tay nấu cho anh trai ăn.
Ngẫm kỹ lại, bây giờ tâm niệm đó thành hiện thực rồi.
Cô đang nhặt rau, liền nghe có tiếng mở cửa, chắc là anh về. Lâm Nhược Kỳ từ phòng ngủ đi ra, bà tươi cười nhìn Trịnh Thiên Vỹ đang thay giày.
“Con xem, tiểu công chúa nhà chúng ta bây giờ biết nấu ăn rồi này”
Anh không đáp lại, chỉ cười đi vào nhà. Lâm Nhược Kỳ cũng không lạ lẫm gì tính tình trầm lặng của anh, bà ngồi lên ghế sofa, rót lấy tách trà.
Trạch Nhiên Nhiên rửa cá thật sạch, cô còn chà xát ít muối cho bớt tanh. Bên ngoài văng vẳng tiếng nói rôm rả, tiếng cười trò chuyện vọng vào.
“Cô, con xin phép đi vệ sinh”
Lâm Nhược Kỳ nhấp ngụm trà, gật đầu.
Anh bước vào phòng bếp, đứng dựa lưng vào tường, lẳng lặng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn bận rộn của cô.
Anh nhớ lúc trước kia, cô cũng từng đứng như vậy nhìn anh nấu ăn. Bây giờ, chỉ là thời thế thay đổi mà thôi.
Anh chậm rãi bước đến, từ sau lưng nhẹ ôm lấy cô.