Thu Giang Lãnh biết vì sao.
Bởi vì Hoa Tự Mộng đã chết. Cô ấy qua đời trong một vụ tai nạn thảm khốc.
Và vụ tai nạn đó, còn lấy đi sinh mệnh của ba người khác trong gia đình cô ấy.
Thu Giang Lãnh cảm thấy trái tim của mình khẽ thắt lại. Một cơn nhói đau truyền đi khắp cơ thể cô.
"Tự Mộng rời đi quá sớm. " Aira thở dài.
"Cô ấy mới chỉ tham gia Olympic lần thứ hai mà thôi..."
Airi thường cảm thấy tiếc nuối cho sự ra đi của bạn mình. Cô nghĩ không chỉ mình mà còn vô số người khác nữa, cũng cảm thấy thật đáng tiếc.
Từ ngày cô ấy rời đi, môn bắn cung trong thế vận hội, lại trở thành độc quyền của Hàn Quốc.
"Mà thôi, đừng nghĩ nữa." Aira nói.
Cô tò mò hỏi:
"Giang Lãnh, em với Lạc Giản nhìn có vẻ khá thân nhau, em ấy nói không phải đến đây để gặp chị, em đến đây để làm gì vậy?"
"Em ấy giúp em tìm đầu tư."
Thu Giang Lãnh giải thích đơn giản chuyện đã diễn ra cho cô ấy nghe xong, cô nghe cô ấy nói:
"Có em ấy giúp, em cứ yên tâm đi. Nhân mạch thứ này, Hoa gia không thiếu."
Hoa gia...?
Hai từ nay mang theo một sự tự tin tuyệt đối.
Ngoài ngành giải trí, cô không hiểu quá rõ thế lực trong những ngành khác. Chẳng nhẽ Hoa Lạc Giản thuộc gia tộc quyền quý nào đó mà cô không biết.
Hoa Lạc Giản trở về rồi, bên cạnh cô ấy là một người đàn ông lịch lãm với nụ cười có chút già đời.
"Ashton, bạn của em. Một nhà đầu tư phim." Hoa Lạc Giản giới thiệu.
Khi cô ấy đưa bàn tay về phía cô, cô ấy nói:
"Còn đây là Ashley, anh biết là ai rồi đấy."
"Đương nhiên rồi."
Ashton chỉnh lại mép áo, nhã nhẵn lấy danh thiếp ra và nói:
"Ashley, rất vui được làm quen. Đây là danh thiếp của tôi."
Danh thiếp trắng viền vàng. Thu Giang Lãnh nhận ra công ti viết trên đó ngay, bởi vì đây là một trong những công ti đã tham gia vào đầu tư và sản xuất cho Hành tinh lưu lạc.
Ashton cười nói:
"Nghe nói Kính Vũ đang mời đầu tư, tôi rất muốn nghe thử."
Kính Vũ hai chữ này, nói không tốt lắm nhưng tinh thần của Thu Giang Lãnh đã được đẩy lên cao rồi.
Zoar muốn đầu tư vào Kính Vũ?
Vậy còn gì bằng nữa!
......
Ashton bước ra khỏi chiếc xe cao cấp nhưng vô cùng điệu thấp của mình.
" Hasiel..."
Cái tên này gợi cho hắn nhớ đến một cô gái trẻ với nụ cười tỏa nắng, mỗi mùa hè, cô ấy sẽ mang theo cung tên được thiết kế riêng cho mình, tung hoành ở sân bắn cung.
"Sena. Đã lâu không gặp. "
Hoa Lạc Giản đứng đợi Ashton, hôm nay cô mặc đồ thể thao xanh lam với đồ bảo hộ bắn cung màu đen.
bg-ssp-{height:px}
Cô gái ưa thích bắn cung năm xưa đã không còn nữa. Và đứa nhỏ năm đó cũng đã trưởng thành, kế thừa lại những điều của người đã mất.
"Đã lâu không gặp."
"Có mấy năm rồi nhỉ?"
"Năm năm."
Hai người ngồi xe mini đi đến sân bắn cung, gió lùa vào bên trong thổi bay mái tóc của họ.
"Khi em nói với anh hãy đến giúp em. Anh đã nghĩ, con bé này đang nói đùa gì chứ, bằng khả năng của nó, có chuyện gì có thể làm khó nó đây?"
Hoa Lạc Giản khẽ cười:
"Em thực sự không hiểu về đầu tư phim lắm."
"Nhưng em có thể học rất nhanh, không phải sao? Không có hứng thú? "
"Thời gian không nhiều lắm."
Hoa Lạc Giản liếc nhìn hắn nói.
"Không phải anh muốn đầu tư mảng truyền hình và phim mạng sao? Em tìm hộ anh anh lại không vui? "
"Nào có nào có."
Ashton vuốt mái tóc của mình, có chút thất vọng nói:
" Chỉ có chút thất vọng vì xem ra anh thực sự không đào nổi em từ tay HY rồi."
.......
"Không đi vào cùng sao?" Aira hỏi.
"Không cần. Cô ấy biết mình cần làm gì." Hoa Lạc Giản nâng cung tên lên, lần này cô nhắm bắn lâu hơn những lần khác một chút. Khi cô thả tay, mũi tên lao thẳng về phía trước, đâm trúng hồng tâm.
Aira nhìn điểm số trên bảng, vỗ vai cô một cái:
" điểm, không tệ nha."
"Sao em lại không muốn đi thi thể thao cơ chứ?"
Aira nâng cung ngắm bia và bắn. Khi buông cung xuống, cô ấy nhún vai nói:
"Nói rồi nếu không vào thì chỉ có thể ở ngoài này cùng chị bắn cung thôi."
Hoa Lạc Giản nhớ tới gì đó, đột ngột cười lên. Độ cung bên môi rõ ràng hơn hẳn vừa nãy.
"Cô ấy có chút giống chị."
"Ai cơ?" Aira hỏi.
"Giang Lãnh?"
Hoa Lạc Giản gật đầu:
"Ân, cô ấy vẫn luôn muốn mời em đi đóng phim."
"Đóng phim?"
Aira tỉnh ngộ rồi. Cô vỗ tay bốp một cái.
"À, nghĩ lại, chị nói sao cô ấy lại nhìn quen mắt, cái phim gì ấy nhỉ, cô ấy đóng điệp viên, aiz, sao không nhớ ra được nhỉ. "
"Mà sao em không đi?"
Ngón tay đặt trên cung của Hoa Lạc Giản hơi cứng lại. Một chút cảm xúc phức tạp lướt qua dưới đáy mắt.
"Không biết nữa..." Hoa Lạc Giản nói và mũi tên rời đi.