Ngày hôm nay cảnh quay kết thúc rất muộn. Hoa Lạc Giản và Thu Giang Lãnh gọi cơm về phòng ăn.
Thu Giang Lãnh chỉ có thể ăn salat, Hoa Lạc Giản thì vẫn ăn uống như thường. Thế nên Thu Giang Lãnh ăn mà tự nghĩ mình sao lại tự tìm ngược như thế.
"Chị muốn ăn không?" Hoa Lạc Giản để ý đến, hỏi.
"Không." Thu Giang Lãnh bĩu môi nói.
"Em cũng không phải không biết chị không thuộc loại thể chất luôn gầy như em."
Hoa Lạc Giản nghĩ nghĩ rồi nói:
"Vậy lần sau em cũng ăn salat. Nhìn salat của chị cũng khá ngon. "
"Thôi đi." Thu Giang Lãnh ăn salat như ăn cỏ trong miệng.
Thứ xanh di này thì ngon gì chứ?
Nếu không phải giữ dáng, cô còn lâu mới thèm đụng vào.
"Em nghiêm túc đấy." Hoa Lạc Giản nói.
Thu Giang Lãnh đưa ngón tay trỏ lên trước môi cô, ra hiệu cho cô đừng tiếp tục.
"Xin em, đừng. Em mà gầy đi, Đông Tinh Trác lại chẳng muốn giết chị ấy chứ. Em bây giờ là quá tốt rồi. Không cần chịu khổ theo chị đâu."
Hoa Lạc Giản thấy cô kiên quyết cũng không lại nhắc đến chuyện này nữa.
"Được rồi..."
"Em vào đoàn cũng được một thời gian rồi, thấy đóng phim thế nào?" Thu Giang Lãnh hỏi.
Hoa Lạc Giản nghĩ trong chốc lát rồi ôn nhu cười nói:
"Khá thú vị."
"Chị đã nói mà."
Bởi vì quay phim thời gian dài nên Thu Giang Lãnh nhìn có chút mệt mỏi. Nhưng khi nhắc đến quay phim việc này, chút mệt mỏi đó liền lập tức biến mất.
Hoa Lạc Giản nhịn không được đưa tay xoa đầu cô, gật đầu nói:
"Chị nói đúng."
Dưới ánh đèn ấm áp của khách sạn, mặt Thu Giang Lãnh dần dần đỏ lên.
Thiên Trầm không thích Tây Song Chúc, cảm thấy người này nói chuyện quá mức nhẹ nhàng, bề ngoài thì nhược bất kinh phong, so với người Tương gia nhiều đời võ quan hoàn toàn là một trời một vực.
Tây Song Chúc biết chuyện chứ. Lần đầu tiên bị ghét bỏ ra mặt như thế nhưng hắn cũng chẳng cảm thấy lạ.
Thiên Trầm, Tương gia nhị tiểu thư, từ nhỏ chính là người thẳng thắn như thế. Hắn thậm chí còn cảm thấy người này sống rất chân thành.
Tây Đô có biến
Gần đây trong kinh thành liên tiếp xảy ra chuyện lạ khiến cho lòng người mạc danh cảm thấy lo lắng bất an.
Nhưng Thiên Thụ Tuyết khai hoa, chuyện trăm năm mới có một lần, so với hội hoa Tước Linh còn muốn hiếm. Nhiều người không tin tà vẫn quyết đến núi Vị Thành chứng kiến chuyện trăm năm hiếm gặp lại.
Thiên Trầm bị Xuy Hoa làm cho phiền không thắng phiền, đành phải đồng ý cùng đi đến núi Vị Thành ngắm hoa.
Hai người cùng một nhóm công tử tiểu thư trong thành cùng nhau khởi hành. Đến nơi mới biết, nguyên lai Tây Song Chúc cũng đi Vị Thành...
Hành trình không ngắn cũng không dài, ngựa đi trong năm ngày thì đến nơi.
Cả quãng đường đi, hữu kinh vô hiểm.
bg-ssp-{height:px}
Thiên Trầm vén mành lên. Nàng nhìn núi Vị thành cao cao ẩn mình trong mây, trong lòng không hiểu sao tổng cảm thấy chuyến đi này không nên an bình như thế.
Thực sự không nên an bình như thế.
.......
"Con mẹ nó, ta liền biết lần này nhất định có chuyện mà." Thiên Trầm mắng lời thô tục.
Nàng vì không có tâm trạng mà không muốn cùng những người khác đi ngắm hoa. Kết quả người vừa đi vắng, khách liền đến, một đám người vây nàng lại.
Tây Song Chúc mặc trên người hắc y cổ cao, ở trên cây cao quan sát tình hình phía xa.
Thiên Trầm cùng các huynh đệ trong nhà cùng học võ, nàng học đến không tồi, chiêu nào chiêu nấy nhanh gọn dứt khoát.
Nhưng dù sao nữ tử sức lực có hạn. Người ta nói ba đánh một không chột cũng què, nói gì đối phương võ công cũng không thấp.
Thiên Trầm mãi mà không tìm được sinh cơ, trong lòng đã có chút trầm xuống.
Đám người này, giết nhanh giết gọn nàng còn an tâm phần nào, ngược lại lại giống như có chút cố kị tính mạng của nàng.
Nàng có thể đoán được, đám người này là đến để bắt người chứ không phải đến để lấy mạng.
Nếu bị bắt lại, trời mới biết chúng đi làm gì với nàng.
Thiên Trầm đã sớm quyết định tốt, phải liều mình thôi.
Hiện tại nàng cần thiết ra toàn lực mở một đường máu!
Thiên Trầm nghĩ vậy, từ bỏ lối đánh vừa nãy, kiếm pháp đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén. Nàng dùng đấu pháp đánh đổi vô cùng thành thục, phá nát lối đánh kết hợp nhuần nhuyễn của đối phương.
Được rồi!
Thiên Trầm lách mình qua khe hở lao mình về phía trước.
Nàng xác thực tìm đường sinh cơ. Nhưng cơ hội này đến không dễ, để có được hai bên tay nàng đều đã bị thương.
Phải tụ họp với những người khác, nếu không nàng chắc chắn không qua được.
"Chết tiệt..." Chân của Thiên Trầm bị cắt một nhát. Nàng mất thăng bằng lăn mình ngã xuống. Nàng lộn mình một vòng lấy lại được thăng bằng, một lần nữa lại bị vây chặt.
"Khốn kiếp..."
Đúng lúc này, hết thảy có sự thay đổi.
Từ cây đại thụ phía trên có một người nhảy xuống. Thân thủ nhẹ nhàng giống như én.
Hai kiếm đi qua, hai người ngã xuống.
Tóc của y tung bay trong gió. Ánh mắt cùng lưỡi kiếm đều sắc lạnh, giống như đêm nay hắn cũng đến để lấy mạng người.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
Thiên Trầm cùng Tây Song Chúc kết hợp, nhanh chóng giải quyết được đám người.
Có kẻ thấy tình thế không ổn muốn bỏ chạy, bị Tây Song Chúc một kiếm ném ra bỏ mình.
Trong không khí có mùi máu tanh vất vưởng, Thiên Trầm sức cùng lực liệt tựa vào tựa vào tường thở dốc. Tay nàng run rẩy đến lợi hại.
"Ngươi, làm sao lại biết võ công?..."
Tây Song Chúc nhìn nàng, khẽ nói:
"Ta cũng không nói rằng mình không biết võ."