Người nhìn ngoan ngoãn đều ít nhiều có tâm lí phản nghịch. Hoa Lạc Giản đêm qua cảm nhận sâu sắc được điều này.
Thu Giang Lãnh nhìn bề ngoài là một nữ sĩ thành công vô khuyết điểm, uống rượu vào thì dính người đến không được, còn thích động chân động tay.
"Lạc Giản ~ "
"Ân?"
"Lạc Giản ~ "
"Cẩn thận kẻo ngã."
"Lạc Giản ~ "
"Chị...đừng cọ mặt vào cổ em được không?"
Ánh nắng lách mình qua khe cửa chiếu vào trong phòng, tạo thành một đường ánh sáng dài.
"Đi rồi sao..." Hoa Lạc Giản lầm bầm.
Gối bên cạnh trống không, cũng không rõ đi từ bao giờ.
Hoa Lạc Giản mỏi nhừ cả người, quyết định hôm nay không dậy sớm nữa mà ôm gối ngủ tiếp.
Hoa Lạc Giản thức dậy xong, như bình thường cần làm gì thì làm nấy.
Điện thoại không có tin nhắn mới.
Lúc đó Hoa Lạc Giản cũng không nghĩ nhiều. Cô đơn thuần cho rằng cô ấy bận mà thôi.
Nhưng sau đó một vài ngày, Thu Giang Lãnh cũng không liên lạc lại, cũng không đến nhà cô, và hình như cô ấy cũng không về nhà nữa. Đến lúc này, cô biết là cô ấy đang trốn mình rồi.
Chỉ vì chuyện tối hôm đó mà trốn cô sao?
Hoa Lạc Giản nhìn màn hình điện thoại tối đen mà tự hỏi.
Dựa theo tính cách của cô ấy thì chuyện đó thực sự có thể.
Mỗi ngày đi làm, Hoa Lạc Giản đều thoáng dừng bước khi đi ngang qua phòng bên cạnh nơi Thu Giang Lãnh ở, cô nhìn cửa chính trong chốc lát rồi rời đi.
Cô thực sự tò mò cô ấy sẽ trốn mình đến bao giờ...
Hoa Lạc Giản về nhà có chút muộn.
Cô vốn có chút buồn ngủ, nhưng đến gần nhà mình, cơn buồn ngủ của cô đã không còn mấy, bởi vì cô nhìn thấy có người đang ngồi ở trước cửa nhà cô.
"Giang Lãnh? Sao chị lại ngồi ở đây?" Hoa Giản Lạc nhẹ giọng hỏi.
Cô ấy ngẩng đầu, ngốc ngốc nhìn cô.
"Sao vậy?" Hoa Giản Lạc cảm thấy lạ. Đến gần đối phương, cô mới ngửi thấy một mùi rượu rất nặng.
Hóa ra là lại uống rượu rồi.
"Lạc Giản?"
"Ừ?"
"Chị...quên mất mật mã...Hic. Nhập mãi mà không được..." Cô ấy rầu rĩ nói, thanh âm có chút nghẹn ngào, giống như đã khóc.
Hoa Giản Lạc bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhập mã phòng cô ấy ở phòng cô, đương nhiên không mở được rồi. Trách không được vừa nãy cô nhận được thông báo cảnh báo.
"Nào, đứng dậy, em đưa chị về nhà." Cô nhẹ nhàng nói.
Thu Giang Lãnh nắm lấy tay cô, nhưng đang chuẩn bị đứng dậy, cô ấy đột ngột dãy dụa ngồi lại xuống đất, một bộ vô cùng ủy khuất nhìn cô.
"Sao vậy?"
"Sao em không đi gặp chị?"
Hoa Lạc Giản còn tưởng chuyện gì, có chút bất lực nói:
"Là chị không muốn gặp em a."
"Không có!"
Sợ cô không tin, Thu Giang Lãnh chật vật từ dưới đất đứng dậy, hai tay túm lấy tay cô, mở to mắt nói.
"Thực sự không có!"
"Vào trong đã. Bên ngoài không có cẩu tử nhưng như thế này kì lắm. "
Thu Giang Lãnh uống đến đầu óc mơ hồ nhưng hai chữ cẩu tử khiến cô ấy phản ứng có điều kiện mà đi theo Hoa Lạc Giản vào nhà.
Vừa vào trong, đóng cửa lại, Hoa Lạc Giản liền bị Thu Giang Lãnh ôm chật cứng.
"Lạc Giản..."
Hoa Lạc Giản vỗ nhẹ vai cô, nói:
"Đừng nghĩ nhiều. Một tuần này, chị đều không về nhà. Em cũng không biết chị ở đâu để tìm cả."
"Chị...Chị sợ em..."
"Chị không cố ý...Thực sự..."
Bờ vai cô ấy khẽ run lên, giọng nói nức nở nghẹn ngào.
Hoa Lạc Giản thấy cô khóc có chút đau lòng.
"Không sao. Chị cũng không làm gì thực sự nghiêm trọng."
Bám riết không tha, hay lăn lội không chịu đi ngủ, mặc dù có chút phí sức nhưng cũng không tính là không chấp nhận nổi.
"Thế...có thể...nấu cho chị ăn chút không? Chị đói quá..."
Hoa Lạc Giản ngạc nhiên nghe tiếng bụng cô ấy réo lên lộc cộc.
Dưới ánh nhìn của cô, từ cổ căn bắt đầu nóng lên rồi kéo dài đến má.
Là vấn đề ánh sáng sao? Vừa nãy cũng không thấy cô ấy đỏ mặt...bg-ssp-{height:px}
"Chị muốn ăn gì? "
"Ăn gì cũng được..."
Hoa Lạc Giản khẽ cười.
"Chị dễ nuôi thật đấy."
"Thì chị luôn vậy mà..." Thu Giang Lãnh lầm bầm nói. Bây giờ không chỉ mặt mà tai cô cũng bắt đầu đỏ rồi.
Hoa Lạc Giản để Thu Giang Lãnh ở lại bàn ăn, thay cô ấy rót một cốc nước rồi mới đi vào bếp nấu ăn.
"Vậy em ăn mì nhé. Sẽ nhanh hơn một chút."
"Ân...là Lạc Giản nấu đều được hết~"
......
Hoa Lạc Giản nhìn Thu Giang Lãnh đã ngủ say, bắt đầu suy nghĩ ngày mai nên làm thế nào để tránh cho chuyện cũ một lần nữa tái diễn.
"Ngày mai sợ là cô ấy lại thẹn quá mà chạy mất..."
"Mình...có nên đóng cửa lại không nhỉ?"
Hoa Lạc Giản suy đi nghĩ lại, cuối cùng chọn không.
Làm như vậy, cô thực sự cảm thấy mình có chút biến thái...
Hôm nay, cùng tối ngày hôm đó giống nhau, Thu Giang Lãnh nằm bên trái giường, Hoa Lạc Giản nằm bên phải giường, cách giữa họ là một khoảng tầm hai mươi cm.
Thu Giang Lãnh ngủ rất sâu, đến tận giờ sáng hôm sau mới mơ mơ hồ hồ tỉnh lại.
"Đau đầu quá..." Cô khẽ nhăn mặt. Không hiểu nổi sao đầu mình lại đau như búa bổ.
Mở mắt ra, phát hiện mình không ở trong nhà, phản ứng đầu tiên của cô là lấy chăn che lại mình.
Chuyện gì thế này?
Thu Giang Lãnh hoang mang nhìn quanh.
Sau đó, cô phát hiện nơi này cũng không thực sự xa lạ.
Thiết kế này, giống như nhà của Lạc Giản?
Tiếp theo lúc cô còn chưa kịp phản ứng lại, một loạt các mảnh nhỏ kí ức xuất hiện. Chúng hỗn loạn, mãnh liệt và vật lộn để liên kết lại với nhau.
Thu Giang Lãnh trừng mắt, che miệng, cả người sững sờ đến mức không biết làm sao.
"Chị...dường như có chút thích em..."
Cô, đã nói gì với Giản Lạc thế này?!
"Bà vừa nói cái gì? Bà nói lại lần nữa?" Tỉnh Hàn không tin nổi hỏi lại từ đầu dây bên kia.
"Đừng có trêu tôi nữa! Mau nghĩ cách a! Tôi sẽ chết mất!"
Thu Giang Lãnh lăn qua lăn lại, cô hận chết cái nhân cách không biết kiểm chế sau khi uống rượu của mình.
"Thực ra, Giang Lãnh..." Tỉnh Hàn nhẹ giọng gọi.
"Ân?"
"Như vậy rất tốt mà..."
Thu Giang Lãnh nghe mà muốn bốc hỏa.
"Bà bị điên à?!"
"Tôi nói thật đó." Tỉnh Hàn giải thích. Cô ấy biết hiện tại Thu Giang Lãnh rất rối, nên cô ấy quyết định mình phải giải thích cho cô ấy cặn kẽ tình hình, tránh việc cô ấy quẫn quá mà làm điều ngu xuẩn.
"Người có thể chịu bà phát rượu điên, ngoài bố mẹ bà và tôi ra, có người thứ hai à? Chưa nói hai người mới gặp có bao lần? Chưa đến một tháng đi?"
"Cô ấy cũng không tỏ vẻ gì là chán ghét. Theo lời bà kể, tôi cảm thấy bà có cơ hội đấy chứ. Nhìn vào mặt tốt đi. Nếu bà theo đuổi được cô ấy, thì chuyện đóng phim không phải dễ nói hơn nhiều sao?"
"Nói cũng đúng...Mà không phải!!! Mời đóng phim là một chuyện. Theo đuổi lại mà một chuyện khác! Như thế này khác nào là lợi dụng cô ấy!"
Tỉnh Hàn thở dài:
"Hai chuyện này, cũng đâu có mẫu thuẫn? Lợi dụng hay không, không phải xem bà có thích cô ấy hay không à?"
Thu Giang Lãnh bị Tỉnh Hàn nói đến ngây cả người.
"Nhưng đương nhiên, chuyện này đối với sự nghiệp của bà, cũng chẳng tốt đâu."
Tỉnh Hàn nói xong, xác định cô sẽ không lại phát điên mới cúp máy.
Thu Giang Lãnh nhớ lại lời hôm qua khi mình lăn vào trong lòng Hoa Lạc Giản nói mình dường như có chút thích cô ấy, cô ấy chỉ có chút ngạc nhiên mà thôi.
Không phản cảm là một điều tốt.
Mày sẽ không sao.
Lạc Giản sẽ không ăn thịt mày đâu.
Thu Giang Lãnh làm công tác tâm lí một lúc lâu rồi mới mở cửa đi ra ngoài.
"Lạc Giản?..." Thu Giang Lãnh thăm dò gọi.
Hoa Lạc Giản đang đứng ở bên bàn ăn đáp lời.
"Giang Lãnh, đến ăn sáng đi."
Thu Giang Lãnh ngập ngừng đi ra ngoài, dừng lại ở cách Hoa Lạc Giản hai mét hơn rồi gập cả người xuống, trịnh trọng nói:
"Xin lỗi đã làm phiền em!"
Hoa Lạc Giản hơi cười, đáp lời:
"Không sao mà, đừng quá lo lắng. "
Hoa Lạc Giản thực sự rất ôn nhu. Giơ chân nhấc tay đều cho người ta một cảm giác văn nhã đến tận xương tủy.
Thu Giang Lãnh thành thật cảm thấy nếu bản thân thực sự thích đối phương cũng không phải chuyện gì đó quá mức không thể nhận người biết.
"Nhìn sắc mặt chị tốt hơn rồi. Hôm qua ngủ ngon chứ?"