Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Tứ nghe vậy cả kinh “Đúng rồi! Bối cảnh của chuyện về Hải Lực Bố là xảy trên thảo nguyên đại mạc, trong sáu thế giới kia không có thảo nguyên!”
Mục Dịch Nhiên ánh mắt trầm xuống, hắn thật sự không biết gì nhiều về phim hoạt hình, thế cho nên cực kỳ bị động trong việc suy ra manh mối.
“Hay là đạo cụ của Mục tiên sinh không phải thuộc về câu chuyện Hải Lực Bố?” La Duy nói
Đám thanh niên lớp thế hệ sau như bọn họ cũng không có mấy người chịu khó đi tìm xem mấy bộ phim hoạt hình xưa cũ hồi những năm bảy mươi tám mươi. Hơn nữa, La Duy từ bé đã là học sinh xuất sắc, thời gian rảnh rỗi đa phần đều được dùng vào việc học, hoặc là tham gia vào các lớp năng khiếu phụ đạo, thời gian dành cho xem phim hoạt hình rất ít, cho nên lúc này thật sự là không cách nào góp ý giúp đỡ mọi người được.
“Không, đạo cụ của anh ấy nhất định là nằm trong câu chuyện về Hải Lực Bố meo,” Kha Tầm tính ra cũng chỉ lớn hơn La Duy vài tuổi, nhưng vị này từ bé đã thuộc team học kém, đời sống tinh thần lúc rảnh rỗi cực kỳ phong phú, số lượng phim hoạt hình đã xem qua cũng không ít “Anh ấy ăn trái cây, cơ thể đang dần dần hóa đá, đây là minh chứng rõ ràng nhất meo! Nhưng chỗ này có một vấn đề, tại sao trong sáu thế giới kia lại không có thế giới của Hải Lực Bố!?”
Mọi người đều là hai mặt nhìn nhau, Mục Dịch Nhiên vẫn vô cùng bình tình, mắt nhìn Kha Tầm bởi vì nôn nóng mà đột nhiên xù lông (tóc), liền vươn tay vịn nhẹ vào gáy cậu nhạt giọng trấn an “Việc này chứng tỏ sau sáu cánh cửa kia không chỉ là sáu cái thế giới, có lẽ ở nơi nào đó mà chúng ta chưa phát hiện ra còn có thế giới đã bị che giấu.”
“Giống như bản đồ ẩn trong game vậy!?” Vệ Đông giật mình hiểu ra.
“Vậy bây giờ chúng tôi phải làm gì?” Ánh mắt của La Duy xuyên qua tròng kính nhìn Mục Dịch Nhiên.
“Kế tiếp, mỗi một lựa chọn đều sẽ ảnh hưởng đến việc sinh tử của các người,” Mục Dịch Nhiên lạnh nhạt đảo mắt nhìn La Duy, Lý Nhã Tình cùng Kỳ Cường, Hoàng Bì “Tôi chỉ đưa ra lựa chọn, chọn cái nào, là từ các người quyết định.”
“Dựa theo quy tắc của tranh, mỗi đêm đều sẽ có người tử vong. Đêm qua tất cả chúng ta đều may mắn còn sống sót, như vậy có nghĩa là trong bốn người mới kia có kẻ đã tử vong, nhưng cũng vì thế mà chúng ta chưa thể xác định đến lúc ban đêm nếu có ai đó không trở lại căn phòng này thì liệu người đó sẽ chết hay không.”
“Nếu tối qua, tử vong là ngẫu nhiên lựa chọn, vậy thì chúng ta có ở lại căn phòng này chưa hẳn đã an toàn, có lẽ chỉ có những người tìm được thế giới tương ứng với mình mới sẽ không bị tử vọng chọn lựa, mà nếu thật như thế thì việc cấp bách nhất chính là tìm ra được thế giới tương ứng với mình.”
“Cho nên, ở lại phòng này, hay là tranh thủ trước khi ban đêm đến tìm ra thế giới của mình, các người tự suy nghĩ rồi quyết định đi.”
La Duy bàn bạc với Lý Nhã Tình, cuối cùng quyết định Lý Nhã Tình ở lại, La Duy đi tìm thế giới tương ứng với đạo cụ của hai người, chậu đồng của Lý Nhã Tình càng ngày càng to lại nặng, thật sự rất khó ôm theo nó đi đâu xa được.
Cả Kỳ Cường cùng Hoàng Bì đều quyết định đi tìm thế giới tương ứng với mình, Kỳ Cường lựa chọn thế giới cổ đại có biển cùng thành trì, đạo cụ của hắn là kiếm, chắc hắn cho rằng kia là thế giới đối ứng với đạo cụ của mình.
Hoàng Bì lại vẫn lựa chọn thế giới Thần Bút Mã Lương, đạo cụ của hắn là nho cân, hầu hết các thế giới cổ đại đều có khả năng đối ứng với đạo cụ của hắn.
“Hạo Văn Nhi meo?” Kha Tầm nhìn Chu Hạo Văn.
“Mọi người nghĩ xem, Hạo Văn Nhi phải chăng chính là…” Vệ Đông ho khan một tiếng “…cái con Một Lỗ Tai í?”
“Vậy đạo cụ sợi râu mèo của cậu ta, chẳng lẽ là thuộc về cảnh sát mèo đen, meo?” Kha Tầm nói.
“Không… không phải, không phải cảnh sát mèo đen!” Vệ Đông suy tư một lát, vô cùng dứt khoát bác bỏ lời của chính mình “Cảnh sát mèo đen tao quen lắm, hồi nhỏ coi đi coi lại mấy lần, năm ấy vào lớp năng khiếu mỹ thuật thầy phụ trách có dạy tụi tao vẽ nó, tao nhớ rất rõ ràng cảnh sát mèo đen tổng cộng chỉ có hai sợi râu, một trái một phải, nếu như thực sự bị nhổ một cọng… dòm khó coi vãi ra. Vả lại Một Lỗ Tai cũng không có bản lãnh tới vậy!”
“Méo? Cảnh sát mèo đen chỉ có hai cái râu thôi á?” Kha Tầm kinh ngạc “Cái đờ mèo, hôm nay tao mới biết được sự thật này đó!”
“Cho nên sợi râu này tuyệt đối không phải của cảnh sát mèo đen,” Vệ Đông cực kỳ tự tin nói “Hay là của con… Tom?”
Chu Hạo Văn “…”
Kha Tầm “…Cái đù mèo Tom á, vậy Chu Hạo Văn là Jerry rồi?”
Chu Hạo Văn “…”
Vệ Đông gãi gãi đầu “Cảm giác cũng không giống Jerry lắm, mắt Jerry rất sáng nha, đâu có bị mù màu đâu.”
Tần Tứ “Hơn nữa dựa theo trước mắt đến xem, bức tranh này hình như không bao gồm các phim hoạt hình nước ngoài.”
Vệ Đông chậc lưỡi “Vậy còn có phim hoạt hình nào trong nước mà cũ cũ có liên quan đến con mèo và chuột nhờ? Cảnh sát mèo đen pass, ờm… Shuke và Beita?”
Kha Tầm lắc đầu “Hai con chuột trong đó một con lái phi cơ một con lái xe tank, có chỗ nào giống chuột mắt kém không meo?”
Vệ Đông lại suy nghĩ một lát, hai mắt sáng lên “Hồ Lô Biến! Trong phim có con Xà tinh, trong đám tiểu yêu thuộc hạ của nó hình như có con chuột đúng không?”
Kha Tầm cũng trầm tư “Nhớ hông rõ lắm meo, hình như là con dơi na meo? Hơn nữa dù có chuột cũng không có mèo a, vậy thì đào đâu ra râu mèo?”
“Ai, cọng râu mèo này thật đúng là vấn đề lớn ha…” Vệ Đông nhìn Chu Hạo Văn “Cơ mà nhắc tới chuột, tự dưng tao nhớ tới một cái phim hoạt hình xưa ơi là xưa, trong đó có con chuột vừa khiêng vỏ trứng vừa ca hát, lời ca nghe tẩy não vãi, hát như nào ấy nhỉ?”
Nói xong quay sang nhìn Kha Tầm, Kha Tầm ngẫm ngẫm, Vệ Đông nghĩ nghĩ, sau đó đồng thời mở miệng hát lên “Bé ái da vỏ trứng, đừng ái dà đừng khóc, ngoan nha ngoan theo ta, về ở nhà cùng ta…”
Chu Hạo Văn “…”
Mọi người “…”
Kha Tầm “Nhưng mà trong đó không có mèo nha meo!”
Vệ Đông bó tay “Tao cũng chịu, nghĩ hết ra rồi, phim hoạt hình có mèo và chuột tao biết mỗi mấy bộ đấy thôi, cái bộ nó khiêng vỏ trứng là vì con chuột kia nó hát tẩy não vãi nồi cho nên mới nhớ được ấy chứ…”
“Meo!” Kha Tầm đột nhiên mở to mắt “Chuột ca hát! Tẩy não, meo! Đông Tử, mày còn nhớ không, có một bộ phim hoạt hình trong đó cũng có một đoạn ngắn con chuột cũng ca hát tẩy não vãi ấy, để tao nghĩ xem meo… Meo! Hình như là “Chuột nào sợ mèo, toàn là đồn bậy, một con mèo nhép, sợ gì mà sợ, phồng gan chuột ta, đánh cho mèo ngã, định kiến ngàn đời, hoàn toàn đảo ngược” —— có phải nó không?”
Vệ Đông cùng Tần Tứ đứng bên cạnh nghe nãy giờ lập tức trăm miệng một lời hô lên “Chính là nó!”
Tần Tứ giọng điệu cực kỳ khẳng định nói tiếp “Phim hoạt hình kia tôi cũng nhớ rõ, tên là 《 Mèo kêu meo meo 》, có lẽ chính là thế giới tương ứng với đạo cụ của Hạo Văn Nhi, bên trong có một tình tiết con chuột bứt râu mèo con —— đúng là nó rồi.”
“Việc này xem như một lần nữa gián tiếp chứng minh khả năng có thể có thế giới bị che giấu, meo.” Kha Tầm nói “Bởi vì trong sáu thế giới đã biết không có thế giới của mèo kêu meo meo.”
“Chúng ta không nên chậm trễ thời gian nữa, thừa dịp vẫn chưa đến mười một giờ, mau mau ra ngoài tìm thêm manh mối đi.” Tần Tứ nói.
Mọi người đều đồng ý, ai nấy tự lựa chọn mở cửa bước vào thế giới mình muốn đi.
Kha Tầm lại trở về mảnh sơn lâm trong thế giới 《 Ông hổ học võ 》, vừa chạy vừa cố gắng nhớ lại tình tiết bộ phim hoạt hình kia, cậu nhớ hình như vì hổ chưa được mèo dạy cách trèo cây cho nên cuối cùng mới thua mèo, hổ nhào vào nước, mèo ở trên cây thắng lợi.
Nếu phải đẩy cốt truyện đi về phía kết cục, mới có thể đạt được manh mối, như vậy chẳng phải mình cần dụ hổ tới đây, sau đó làm cho nó nhào xuống sông?
Kha Tầm đang quan sát chung quanh, nhất thời không tìm thấy hổ ở đâu, vì thế ngửa đầu “meo meo” vài tiếng, chẳng bao lâu nghe thấy trên cây có ai đó đang kêu “Dì meo meo! Dì Meo Meo!”
Kha Tầm “…”
Kha Tầm “Khỉ con mau xuống đây meo, xuống đây dì đánh chết mi!”
Khỉ rất là gan lì nhảy xuống, hỏi Kha Tầm “Dì Meo Meo, dì đang tìm bé con sao?”
…Bé con?
Kha Tầm quả thực không nhớ rõ lắm nội dung của phim hoạt hình này, vì thế đành dò hỏi khỉ “Mi biết bé con của dì là ai không?”
“Biết nha, là Meo Meo đó.” Khỉ đáp.
“… Ồ, vậy mi có biết Meo Meo đang ở đâu không meo?” Kha Tầm hỏi.
“Không biết nha.” Khỉ đáp.
“…Vậy lảm nhảm con mèo gì không biết.” Kha Tầm vẻ mặt nghẹn lời.
Không ngờ con mèo trong phim hoạt hình này lại là một con mèo mẹ, mèo mẹ còn có một bé mèo con… Mấy phim hoạt hình cũ được làm ra thật sự rất có tâm, mỗi một chi tiết nhỏ đều tràn đầy tính nhân văn cùng tình người, không biết tác giả Mễ Luân dùng mấy hồi ức nhớ lại này đễ biểu đạt tình cảm như thế nào, mà cái kẻ chủ mưu sau lưng ‘tranh’ trong lòng lại ôm tâm tưởng ra sao dùng những thứ tốt đẹp thế này đễ đùa bỡn giết hại đám người bọn họ.
Kha Tầm không đứng đó lãng phí nước miếng với khỉ nữa, cậu tiếp tục chạy sâu vào trong rừng, trên đường hễ gặp được động vật đều hỏi một câu có thấy hổ đâu không, lúc gặp gấu trúc còn nhân cơ hội sờ lông nó một phen—— kia là quốc bảo trong thế giới của bọn họ, thứ mà chỉ có thể đứng từ xa xem chứ không được đụng vào na! Có thể ở trong tranh sờ gấu trúc cũng đủ thỏa mãn lắm rồi meo ~
Gấu trúc vẻ mặt ngơ ngác nhìn theo Kha Tầm chạy đi, đột nhiên nhìn thấy gã hổ A Ùm từ trong rừng phóng ra đuổi theo Kha Tầm chạy về phía đầu nguồn sông.
Kha Tầm cực kỳ mạo hiểm bò lên trên cây, kém có khoảng một chút là bị hổ cào vào chân rồi, nhưng chỉ trốn nó như vậy là không thể thúc đẩy cốt truyện, còn phải nghĩ cách cho nó té vào sông mới được.
Kha Tầm thở ra một hơi, cúi đầu nhìn con hổ đang nấn ná dưới tàng cây.
Con hổ này ở thế giới trong tranh không có một chút phong cách hoạt hình nào, thoạt nhìn nó chẳng khác gì một con hổ ngoài thế giới bọn họ, to lớn hung dữ, trong mồm phun ra mùi tanh hôi của loài ăn thịt sống.
Chỉ cần sơ suất một chút, rất có thể sẽ bị nó xé nát nhai sống.
Đây chính là phương thức tử vong mà ‘tranh’ chuẩn bị cho Kha Tầm.
Kha Tầm đột nhiên nghĩ đến, nếu tới mười một giờ đêm mà mình chưa trở lại phòng tròn, hoặc là chưa đẩy con hổ kia xuống sông, rất có thể ‘tranh’ sẽ khiến cậu té xuống dưới sau đó bị con hổ kia xé xác nuốt sống.
Không thể chờ được nữa!
Kha Tầm hít sâu một hơi, cố gom hết dũng khí, dâng lên sức mạnh của toàn thân, dùng tay đu lấy nhanh cây làm cho cả người mình đong đưa giữa không trung.
Con hổ dưới tàng cây thấy thế lập tức nhảy phố lên, vươn móng vuốt lớn quào giữa không trung đánh về phía Kha Tầm, Kha Tầm dùng lực đẩy thắt lưng, cả người cuộn lại nâng lên về phía trước, một lần nữa đu lên nhánh cây, con hổ bên dưới vồ hụt con mồi, xoay quanh gốc cây gầm rú rít gào, lại liên tục nhào tới muốn bò lên cây.
Kha Tầm ước lượng khoảng cách giữa gốc cây cùng con sông bên kia, có hơi xa, dù cho con hổ ở dưới tàng cây có nhào tới trước cũng rất khó rơi vào sông.
Vậy… chỉ có cách đổi gốc cây.
Kha Tầm xem xét xung quanh, tìm được một gốc cây có vị trí cực kỳ thích hợp, tán cây của nó vừa lúc lơ lửng trên mặt sông, nhưng muốn từ gốc cây này chạy sang bên kia ắt sẽ phải đối mặt với nguy hiểm cực lớn, con hổ đang canh dưới tàng cây, chỉ cần cậu xuống dưới rất có thể sẽ bị nó lập tức vồ trúng.
Kha Tầm cắn răng, đây là biện pháp duy nhất, cũng là cơ hội duy nhất, hoặc là chết, hoặc là đợi đến mười một giờ chết, hoặc là… sống trong kẽ chết, cậu phải tìm ra một con đường sống dưới tình huống ắt chết này!
Kha Tầm quay trở lại giữa gốc cây, dùng mảnh đá mang theo làm dấu khắc mấy chữ trên thân cây: Dịch Nhiên, meo yêu anh.
“…” Má, rõ ràng tính viết chữ “Em” mà, sao viết ra lại thành meo rồi! Meo!”
Kha Tầm ý đã quyết liền không do dự nữa, lại một lần nữa hít sâu, canh ngay thời điểm con hổ hơi phân tâm, dùng hết sức lực đánh cược một phen lao xuống dưới, vừa đáp lên mặt đất lập tức lộn mèo một vong, sau đó đứng dậy phóng về kía gốc cây mục tiêu bên kia.
__________
Chú thích
() Mèo kêu meo meo (Tựa gốc là Hảo miêu mễ mễ / Tiểu miêu mễ mễ): kể về một con mèo nhỏ ham ăn lười biếng, hôm nọ chủ nhà đi vắng mèo con đang ngủ, có ba con chuột bò ra ăn vụng thấy mèo con sợ hãi trốn về, mèo mẹ đi ra thấy kia là mèo con liền bứt râu nó, mèo con đau đớn muốn chống lại nhưng không có bản lĩnh, bị chuột vờn trêu chọc, lúc này mới thấy hối hận vì mình lười biếng.
Ờm thì …sau cùng mèo con thức tỉnh cố gắng tập luyện cũng trừng trị lũ chuột hung hăng ngang ngược