“Các người như vậy là đang lãng phí thời gian.” Tiêu Cầm Tiên không có tâm tư đâu mà nhớ lại nội dung tác phẩm hay bìa sách, lúc này biểu tình của cô ta giống như đang thể hiện một loại đau đớn đến bi thống “Nhiệm vụ của chúng ta đã vô cùng minh xác rồi, đó là tìm cho ra thú sắc đỏ tươi! Hiện tại đáp án cũng đã xuất hiện trước mặt, thú kia chính là nằm trong cơ thể người chết! Tôi cho rằng chúng ta nên mau chóng tập họp biểu quyết! Nói không chừng…”
Câu nói kế tiếp Tiêu Cầm Tiên không dám nói thẳng ra trước mặt Triệu Yến Bảo —— nói không chừng “thú” của Trì Lôi cùng Trí Thuần lấy ra vừa đủ kg cũng nên.
Lion cũng đứng bên cạnh phụ họa “Toi đồng ý lời co Tiêu, chúng ta nên tập họp bàn bạc việc này.”
Mục Dịch Nhiên dùng bút viết lên giấy mấy chữ “trang đề tựa” cũng khoanh một vòng, sau đó mới lên tiếng “Lực lượng cảnh sát chúng tôi yêu cầu còn chưa đến, nơi này cần có người trông coi di thể.”
Tiêu Cầm Tiên há miệng như muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại không nói.
Lion “Đợi cảnh sát đến, chúng ta lập tức chạy tới bệnh viện cùng nhau thương lượng việc này đi.”
Kha Tầm vỗ vai La Duy “Để tôi xuống dưới đón hai người cảnh sát kia, sẵn tiện uống miếng nước luôn.”
Hai người họ đi xuống lầu, Vệ Đông cùng Chu Hạo Văn cũng đi theo.
Dưới lầu một có một mặt kính sát sàn, vừa vặn có thể nhìn đến gốc bạch đàn cành lá xám xanh ở bên ngoài.
Kha Tầm kéo ghế dựa ngồi xuống trước kính cửa sổ “Vừa nãy tôi với Dịch Nhiên có bàn bạc với nhau, thống nhất cho rằng nên nói với mọi người rõ ràng đầu đuôi về việc kia, dù cho có vẻ mạo hiểm, nhưng như vậy đối với toàn bộ những người vào tranh mà nói mới là công bằng.”
La Duy “Tối qua tôi đã nói rồi đấy, việc này tùy các anh quyết định.”
Chu Hạo Văn “Vậy đi, lát nữa tụ họp thương lượng rồi sẵn nói luôn, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ biết.
Vệ Đông “Có thể hé hé cho tui biết một xíu được hem…”
Vì thế, La Duy bèn đem việc mình có thể nhìn thấy dấu vết màu đỏ trên mặt mọi người cho Vệ Đông nghe, Vệ Đông nghe xong hốc mắt ửng đỏ nói “Nói vậy tức là cậu có thể thấy được mấy vết đỏ sau khi chết mới xuất hiện hả? Hạo Văn Nhi có, Tần bác sĩ cũng có, hơn nữa của Tần bác sĩ lớn nhất cũng rõ nhất? Mới nãy ông pháp y kia kêu vết đó là thú ký, vậy chẳng lẽ những người có dấu vết đỏ kia trong cơ thể đều có thú sao?”
Chu Hạo Văn gật đầu “Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Vệ Đông dùng mắt nhìn trừng trừng lên trán Chu Hạo Văn “Hạo Văn Nhi, sao cậu có thể thoải mái như vậy, La Duy dùng mắt âm dương thấy được thú ký của cậu rồi đó, chỉnh là một cái chấm đỏ tươi ở chỗ này!”
Chu Hạo Văn tỏ vẻ mình đã biết từ lâu, quay sang hỏi Kha Tầm “Dấu vết trên trán của Trì Lôi giống La Duy miêu tả đúng không?”
“Vị trí giống nhau, mức độ lan rộng cũng gần gần như thế,” Kha Tầm khẳng định nói “Tiếc là không thể để La Duy tự mình vào xem.”
La Duy “Mới nãy tôi lại phát hiện ra một chuyện khác.”
“Cái gì?” Cả đám cơ hồ đồng thời mở miệng hỏi.
La Duy khẽ giọng nói “Trên trán Triệu Yến Bảo cũng xuất hiện, vừa mới nãy.”
“Lúc nào?”
“Sau khi biết Trì Lôi tự sát, cô ấy phát ra tiếng khóc, mấy người chúng tôi đi lên xem, tôi liền phát hiện trên trán cô ấy xuất hiện một vết màu đỏ lúc ẩn lúc hiện.”
Tất cả mọi người nghe vậy đều kinh hãi, dấu vết màu đỏ đáng sợ kia có thể bỗng dưng xuất hiện sao?
“Biến hóa trên người Triệu Yến Bảo nhất định có liên hệ với cảm xúc của cô ấy, cái chết của người bạn thân gây cho cô ấy cú sốc rất lớn, hơn nữa tự sát với bệnh chết hoàn toàn là hai cái khái niệm khác nhau, Triệu Yến Bảo giống như rất để tâm tới việc này.” Kha Tầm phân tích.
Chu Hạo Văn “Chẳng trách sao mới nãy Mục Dịch Nhiên nêu ra vấn đề lại quan sát Triệu Yến Bảo kỹ càng đến vậy.”
Bọn họ đang nói với nhau bỗng thấy ngoài sân có hai người mặc đồng phục cảnh sát đi vào.
Hai vị “trông coi di thể” cuối cùng cũng đến, bọn họ cũng có thể yên tâm rời khỏi chỗ này.
“Kỳ quái thật chứ, nếu đây bị xem như là vụ án tự sát mà không phải án hình sự, tại sao chúng ta có thể điều cảnh sát đến trông coi di thể?” Vệ Đông khó hiểu.
Kha Tầm giải thích “Mới nãy tụi tao gọi điện thoại đến cục cảnh sát xin ý kiến, ông Chử kia bảo chỉ cần trong thi thể có thú đều phải được trông coi nghiêm khắc, phòng ngừa các phần tử bất hợp pháp lấy cắp.”
Vệ Đông nghe như vậy, trong lòng bỗng hiện lên một suy nghĩ có hơi không thích hợp cho lắm: Ở thành phố này, thú trong cơ thể con người quý giá chẳng khác gì ngưu hoàng cẩu bảo vậy…
Bệnh viên trung tâm cách nơi này khá gần, chỉ cần đi ra khỏi đường lộ này liền thấy được nó nằm ở đầu đường ngay trước mặt.
Đám người tốp năm tốp ba đi về phía trước, Tiêu Cầm Tiên tốc độ nhanh nhất, nhưng có lẽ sợ người ta thấy mình như quá mức vội vàng nôn nóng, liền kéo Lion cùng đi với mình.
Triệu Yến Bảo vẫn là vẻ mặt mất hồn, Chu Hạo Văn thân là “đồng nghiệp” đi bên cạnh cùng cô.
Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên đi ở hàng cuối cùng, thấy được ven đường có cây dẻ ngựa đang mọc chồi non, thoạt nhìn như hương thung vừa mới nẩy mầm.
Mục Dịch Nhiên “Hình như La Duy lại phát hiện ra gì đó?”
Kha Tầm cũng không lấy làm kinh ngạc với khả năng tư duy của người yêu mình “Anh cũng nhận ra à?”
Mục Dịch Nhiên “Ừ, thấy cậu ta cứ quan sát Triệu Yến Bảo mãi. Nhưng cá nhân tôi cho rằng thú hẳn là không chỉ liên quan đến cảm xúc, nó tuyệt đối không đơn giản như vậy.”
Sau khi vào bệnh viện, cả mười một người bọn họ đều nhìn thấy di thể của Trí Thuần.
Di thể cậu ta được đặt ở phía sau một mặt tường kính, mọi người xuyên qua kính thủy tinh nhìn Trí Thuần được đặt trên giường, vết máu đều đã được lau chùi sạch sẽ, nhưng vết thú ký màu đỏ trên trán người chết cùng chiếc giường màu trắng vẫn hình thành nên sự tương phản đập vào mắt bọn họ.
Bọn họ cách một lớp kính thủy tinh lạnh như băng nhìn di thể của đồng bạn mình.
Trước đó cứ ngỡ chỉ có những lúc đi thăm những em bé vừa sinh ra mới phải xuyên qua một lớp tường trong suốt như vầy, hóa ra thăm người chết cũng tương tự như thế.
Đúng lúc có hai vị y tá trẻ tuổi đi ngang qua, hoàn toàn không hề kiêng dè đứng lại quan sát bằng ánh mắt như đang tìm kiếm cái gì đó mới lạ “Cậu xem, trong kia không chừng lấy ra được thú quý đấy, họa tiết kia thoạt nhìn khá giống con cá, lại còn phần đuôi cá hơi ngả tím nữa, màu tím này rất hiếm thấy.”
Y tá còn lại giọng điệu chế nhạo “Bộ chưa từng nghe ‘ác tử đoạt chu’ à, vẫn là màu đỏ đáng giá hơn.”
Tần Tứ xuất hiện làm hai y tá kia im miệng rời đi, xem ra bác sĩ chủ nhiệm vẫn là có một chút lực uy hiếp.
Đám người cũ bọn họ cũng chưa bao giờ nhìn thấybộ dáng mặc quần áo bác sĩ của Tần Tứ, lúc này thoạt nhìn hắn nghiêm túc thậm chí là uy nghiêm hơn ngày thường rất nhiều.
“Hai cô y tá kia đều là mới vào làm, không rõ lắm về thú,” Tần Tứ dẫn mọi người vào văn phòng, tin chắc là không ai muốn ở lại căn phòng trước tường kính kia quá lâu “Tối qua tôi lục xem mấy quyển sách về y khoa trên giá sách, bên trong có một chút ghi lại về thú, mà mới nãy hai người y tá kia nhắc tới ‘ác tử đoạt chu’ chính là một lời đồn, còn về màu sắc ngả tím kia là một loại biến hóa tất yếu sau khi chết, tùy theo thời gian nó sẽ dần thành màu tím.”
Tiêu Cầm nghe lời này lập tức sốt ruột “Nếu nó thành màu tím hoàn toàn vậy có phải… có phải thú kia cũng sẽ chết theo không?”
Một câu này khiến mọi người đều giật mình, trước đó chưa ai từng nghĩ đến việc… “thú” kia là một thứ còn sống.
Tần Tứ lại tỏ vẻ khẳng định đối với lời này “Đại khái là như vậy, thú trong cơ thể người chết sẽ vì kéo dài qua lâu mà mất đi tính “sống” lẫn giá trị, cơ mà, hiện tại di thể của Trí Thuần được giữ trong phòng lạnh, thời gian “tươi mới” có lẽ vẫn còn lâu.”
“Vậy chúng ta phải mau chóng mang thi thể của Trì Lôi đến đây, lỡ đâu làm nó chết thì hỏng mất.” Tiêu Cầm Tiên đề nghị.
Triệu Yến Bảo ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Cầm Tiên, nhưng không nói gì.
Kha Tầm nói “Yên tâm, người của thành phố này nhất định sẽ không mặc kệ để “thú” chết đi, mới nãy hai gã cảnh sát trông coi di thể kia hẳn là sẽ có biện pháp nào đó giữ tươi thi thể.”
Tiêu Cầm Tiên nghe vậy mới thấy hơi yên tâm, liền lựa một góc ngồi xuống.
Văn phòng của Tần Tứ rất lớn, mười một người ngồi quây tròn lại cùng nhau cũng không thấy chật chội.
“Nói vậy việc hôm nay mọi người hẳn là đều đã biết rõ,” Tần Tứ quét mắt nhìn đám người “Hiện tại chúng ta chủ yếu thảo luận về quyết định thế nào đối với 《 Đơn kiến nghị xử lý thi thể 》, trước khi mọi người đưa ra ý kiến của mình, có một việc tôi cần báo trước một tiếng.”
Tiếp theo, Tần Tứ liền công bố cho bọn họ biết về việc La Duy nhìn thấy được dấu vết trên mặt vài người trong số họ, vừa nghe việc này lập tức có vài người mất đi bình tĩnh, chủ yếu là những người trên mặt bị nói là có vết đỏ.
Tiêu Cầm Tiên phản ứng mãnh liệt nhất “Chuyện này tại sao không nói trước cho chúng tôi biết?! Hiện tại có người chết, trên mặt xuất hiện thú ký, bỗng dưng lại có người đứng ra bảo là có thể thấy được thú ký trên mặt chúng tôi!” Những lời này rõ ràng là đang ám chỉ La Duy “Ai mà biết được có phải là có kẻ đứng bên ngoài nào đang cố ý phá rối hay không!”
Khi Triệu Yến Bảo biết được trên mặt mình cũng có dấu vết, hơn nữa lại là đột nhiên vừa mới xuất hiện thì, biểu tình trên mặt vẫn là trầm mặc, hơi cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì.
Tần Tứ giải thích với Tiêu Cầm Tiên đôi lời “Tôi cũng là khuya hôm qua mới biết được tin này, bởi vì khi ấy cũng chưa nghĩ ra cách nào đối phó, cho nên vì tránh dẫn đến mọi người khủng hoảng, chúng tôi mới quyết định đợi đến sáng hôm nay báo cho mọi người biết, lại chẳng ngờ xảy ra chuyện tự sát này…”
Tiêu Cầm Tiên lúc này vừa sợ hãi lại tức giận, hỏi La Duy “Cậu thật sự nhìn thấy thú ký trên mặt tôi? Vậy cậu nói xem nó nằm ở đâu?”
La Duy lạnh lùng đáp lại “Người khác đều là nằm trên trán, chỉ có cô là nằm dưới khóe mắt.”
Tiêu Cầm Tiên trợn mắt coi thường “Tôi cũng đoán được bản thân mình kiểu gì cũng khác người mà, đúng là bị kẻ nào đó ưu tiên có khác ~”
La Duy hừ cười một tiếng, không đáp lại lời cô ta.
Dư Cực đưa tay sờ sờ lên trán, cố gắng giũ cảm xúc lo âu bất an ra khỏi đầu mới bình tĩnh nói “Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, quay trở lại bàn về việc chính đi, về 《 Đơn kiến nghị xử lý thi thể 》ấy, ý kiến của mọi người thế nào?”
Tiêu Cầm Tiên dẫn đầu nhích người ngồi sát cạnh Lion “Ý kiến của chúng tôi là nhất trí, hiện tại nên lấy đại cục làm trọng, chúng tôi cho rằng nên lấy thú ra.”
Dư Cực giống như thở phào một hơi, cũng phụ họa “Tôi cũng cho rằng nên lấy thú, nếu có thể gom đủ kg, chúng ta có thể sớm ngày trở về.”
Tô Bản Tâm nãy giờ yên lặng không lên tiếng, lúc này bỗng đảo mắt nhìn mọi người một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Triệu Yến Bảo “Dù sao Trì Lôi là bạn tốt của cô, ý của cô thế nào? Yến Bảo?”
Xem ra hai người bọn họ đã quen biết nhau từ trước, một vài người ở đây có vẻ như đều là khách quen của phòng trưng bày Bản Tâm.
Triệu Yến Bảo không ngồi xuống, mà là thẳng lưng đứng ở bên cạnh nói “Tôi cho rằng bản thân mình không có quyền lên tiếng đối với Trí Thuần, cho nên tôi bỏ quyền; Còn đối với Trì Lôi, tôi không đồng ý lấy thú.”
Tô Bản Tâm nói “Cái thứ tên ‘thú’ kia rốt cuộc có nên lưu lại trong cơ thể người chết không, chúng ta ở đây không ai biết rõ.”
“Nhưng trong di thư của Trì Lôi, cậu ấy bảo muốn bảo tồn lại bản thân trong thời khắc tươi đẹp nhất, giống như là hổ phách vậy.” Giọng của Triệu Yến Bảo thoáng nghẹn ngào “Tôi muốn để cậu ấy hoàn toàn giữ nguyên bộ dáng trước khi chết.”
Tiêu Cầm Tiên vốn tính phản bác lại đôi ba câu, bỗng dưng cảm thấy làm vậy quả thực là phí thời gian, vì thế chỉ hỏi “Được rồi, bây giờ là một phiếu phản đối, ba phiếu tán thành, những người còn lại thì sao?”
Chu Hạo Văn vẻ mặt lạnh nhạt nói “Tôi không có quyền thay người chết ra quyết định, tôi chọn bỏ quyền.”
“Cậu…” Tiêu Cầm Tiên tức giận đến cả người run lên, vẻ mặt cầu xin nhìn sang những người khác “Còn các người?”