Lúc tám người bọn họ đi vào phòng trưng bày kế bên thì phát hiện bên trong lúc này đã hoàn toàn tối sầm.
Nghe được tiếng cửa sau lưng chầm chậm khép lại, tâm tình bọn họ cũng dần dần chìm xuống.
Đám năm “người mới” bên kia khá là bình tĩnh, trong đó có người lên tiếng, hỏi có phải bị cúp điện hay không, gọi mọi người cùng nhau mở đèn pin di động chiếu sáng…
Lời còn chưa kịp dứt, một chùm sáng trắng mãnh liệt bắn thẳng vào một bức tranh, nhóm mấy thành viên cũ lập tức đi đến gần bên đó, tận dụng thời gian ngắn nhất ghi nhớ nội dung về hình ảnh cũng như tác giả.
Năm người mới thì lại trợn mắt há mồm nhìn mấy vị “khách tham quan” bỗng nhiên xáp lại gần, trong đám có một người trẻ tuổi còn vì thế mà giơ hai tay che lại thật kỹ cái máy chụp ảnh đắt tiền mà mình mới mua bên Nhật Bản về…
Rồi dần dần, mấy người mới cũng cảm giác có gì đó không đúng lắm, giống như giữa thế giới tối om om chỉ còn sót lại một chùm ánh sáng duy nhất kia, cùng với mấy vị “khách tham quan” và… bức tranh đang treo trên tường.
Mấy người cũ ai nấy đều chăm chú hai mắt nhìn vào tranh. Đó là một bức tranh hiếm hoi xen giữa đám tác phẩm nhiếp ảnh trắng đen. Hình vẽ là màu trắng đen, không phải là thủy mặc, càng giống như là dùng bút gel màu đen vẽ nên các đường phác thảo, có lẽ là vì muốn tạo độ nổi bật cho tranh, tác giả dùng compa vẽ một cái hình tròn cực đại trên mặt giấy hình vuông, các cảnh vật khác đều nằm gói gọn trong hình tròn, khiến cả bức tranh vẽ như càng tăng thêm cảm giác nghệ thuật.
Kết cấu hình ảnh rất đơn giản, chỉ có một tòa nhà với tạo hình mộc mạc giản dị, bị ánh mặt trời soi chiếu xiêu xiêu bóng ảnh, chữ ký của tác giả được viết ở bên ngoài hình tròn, nét chữ khá vội: Nghịch Lữ, Tất Địch sáng tác mùa xuân năm .
Ánh sáng trắng chỉ tồn tại độ mười giây đồng hồ, nhưng đám người cũ bọn họ cực kỳ ăn ý phân chia nhiệm vụ, Vệ Đông và Chu Hạo Văn chủ yếu ghi nhớ hình vẽ, Kha Tầm và Tần Tứ thì tập trung ghi nhớ chữ viết, Mục Dịch Nhiên bao quát toàn bộ, tự do phát huy…
Thiệu Lăng dựa theo cách thức của chính mình để quan sát tỷ lệ kết cấu của hình ảnh; Phương Phỉ thì lại phát giác ra sự khác biệt của nét mực, hình vẽ là dùng bút gel, nhưng chữ ký của tác giả cùng vòng tròn lớn bên ngoài lại giống bút chì; La Bộ thì cầm di động trực tiếp chỉa vào hình vẽ nháy nháy liên tục…
Khi thế giới hoàn toàn chìm vào bóng tối, năm người mới bên kia rốt cuộc phát ra tiếng hét hoảng sợ: Đây là đâu!? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!? Các người là ai!?
Giọng của La Bộ thấp thoáng lượn lờ: “Cùng là người lưu lạc chốn thiên nhai, chỉ mong cùng nhau gặp may mắn.”
Chẳng mấy chốc, tất cả đều lặng im, tối tăm bao quanh trở nên sềnh sệch, rồi như đậm đặc đến mức không cách nào tan ra được, chỉ còn cách vượt qua cảm giác như tắc nghẹn ấy, tiến vào cảm giác hư vô mới có thể từ từ hòa vào bên trong.
Đoạn thời gian ấy chẳng biết kéo dài bao lâu, điều duy nhất La Bộ có thể làm là nắm chặt tay Kha Tầm và Vệ Đông, hai chân ôm chặt lấy chiếc “xe cân bằng Tâm Xuân” của mình, lát nữa chờ đến lúc có thể há mồm nhất định phải nói cho mọi người nghe cảm nhận lúc này của mình: cảm giác giống như vừa bơi một vòng trong bãi nhựa đường vậy…
“Nhựa đường” không nóng bỏng, nhiệt độ hết sức bình thường, đã thế lại giống như đang dần thấp đi, càng lúc càng lạnh, càng lúc càng lạnh, giống như muốn ngưng đọng người ta kết thành giọt hổ phách ngàn năm.
Trôi nổi giữa hỗn độn chẳng biết mấy đời mấy kiếp trôi qua, rốt cuộc hai chân đã có thể giẫm đạp trên mặt đất, mũi miệng được hô hấp tự do, La Bộ như kẻ tham lam hít lấy hít để không khí lạnh lẽo như có hình hài bén nhọn từ bốn phía, bỗng nghe Vệ Đông đứng bên cạnh lên tiếng bày tỏ cảm nghĩ: “Tui cảm giác như vừa mới bơi xuyên qua nguyên cái trứng muối.”
Cả đám người bị Vệ Đông so sánh thành “nước tương gừng” bao quanh trứng muối trong câu nói vô tình, giờ phút này đều tự điều chỉnh trạng thái của bản thân để đối mặt với hoàn cảnh mới.
Tuy bọn họ vẫn bị bao vây bởi bóng tối, nhưng có thể cảm giác ra được nơi này là trong một căn phòng. Thế giới xung quanh im phăng phắc. Có người ngồi xổm xuống sờ sờ mặt đất, là ván gỗ thoạt nhìn khá rắn chắc, nhưng cũng không sạch sẽ, giống như phủ một lớp bụi bặm.
Sau khi trải qua một đoạn thời gian kỳ lạ khó giải thích với cảm giác như “bơi qua trứng muối” kia, năm người mới cũng dần dần trở nên yên tĩnh, kéo chặt áo khoác bông cũ kỹ xa lạ mặc trên người, tai nghe Tần Tứ thuật lại “quy tắc vào tranh” chẳng khác gì chuyện nghìn lẻ một đêm.
“Chỗ này lạnh vãi ra.” Kha Tầm ấn di động, “Cái đù, di động sao hư mẹ rồi?”
Màn hình di động của Kha Tầm vẫn sáng, nhưng không xuất hiện bất cứ hình ảnh nào, thoạt nhìn giống như trạng thái vừa khởi động máy thì hơi sáng lên một chút, hoặc giống như phim Nhật hồi xưa mỗi khi chuyển màn ảnh đều sẽ có một khoảng trắng rất ngắn lướt qua —— nguyên cái màn hình trống rỗng, trắng toan toát.
Kế đó lại có vài khối trắng sáng lên, di động của mọi người mất hết toàn bộ chức năng ngoại trừ chiếu sáng.
“Đến cả pin còn bao nhiêu cũng không thấy luôn.” Vệ Đông nhìn chằm chằm mảng trắng bóc sáng lên từ màn hình di động, trước khi đến đây cố ý sạc đầy % pin coi như công cốc hay gì?
“Như vậy nghĩa là, trong bức tranh này không thể sử dụng di động?” Một giọng xa lạ nghe như bị cảm mạo đột nhiên vang lên, thanh âm phát ra từ một cậu thanh niên trong nhóm người mới, người này bắt chước Thiệu Lăng lần theo ánh sáng mờ mờ của di động sờ đến vách tường ở phía sau, chẳng bao lâu liền đụng đến mấy vệt gì đấy được khắc trên tường gỗ, từng vệt từng vệt rất rõ ràng.
“Máy ảnh Ricoh của tôi đâu mất tiêu rồi, sao biến thành một cái máy ảnh thuần cơ kiểu cũ vầy nè!” Lần này người lên tiếng là vị mà trước đó dùng tay che kín máy ảnh xịn sò của mình vì sợ bị người khác cướp mất.
Tần Tứ giới thiệu đơn giản về các thành viên cũ bên mình cho mấy người mới nghe, trong số các người mới có một cô gái tóc ngắn thoạt nhìn tuổi tác có vẻ hơi lớn chủ động nói: “Tôi tên là Hề Thịnh Nam, là chủ group【Nhóm mê nhiếp ảnh Điêu Khắc Thời Gian】, hoạt động đi sưu tầm tư liệu lần này là do nhóm mê nhiếp ảnh chúng tôi tự mình tổ chức, A thị là trạm đến cuối cùng của lần hoạt động này….” giọng của Hề Thịnh Nam thoắt ẩn thoắt hiện.
Sau khi giới thiệu lẫn nhau, mọi người cũng có một chút nhận thức về những người mới —— Ngoài Hề Thịnh Nam ra, còn có một cô gái với dáng vẻ khá xinh đẹp tên Đỗ Linh Vũ, thanh niên xài máy ảnh Ricoh xịn sò tên là Lục Hằng, một cậu nhìn hơi béo tên Tào Hữu Ninh, đang sờ tường dò tìm dấu vết là chàng trai với giọng như bị cảm, Mạch Bồng.
“Nói vậy tức là chỉ cần tìm được chữ ký của nhiếp ảnh gia là chúng ta có thể rời khỏi đây?” Đỗ Linh Vũ run giọng nói.
“Là họa sĩ.” Tào Hữu Ninh sửa đúng.
“Tất Địch là nhiếp ảnh gia mà.”
“Chúng ta hiện tại đang ở trong bức tranh của ông ấy.”
Đỗ Linh Vũ im lặng không nói nữa, màn hình di động của cô cũng trở nên tối sầm, giống như muốn tiết kiệm năng lượng cùng với chủ nhân của mình.
Xung quanh có vẻ như loáng thoáng sáng lên, nhưng ánh sáng rất kỳ lạ, không giống như ánh hừng sáng của buổi bình minh.
“Tắt hết di động đi.” Mục Dịch Nhiên im lặng thật lâu bỗng mở miệng nói.
Có lẽ là trên người Mục Dịch Nhiên có một loại khí chất độc đáo khiến người ta cảm thấy đáng tin, cho nên mấy người mới nghe thế đều đồng loạt tắt di động. Lúc này, bóng tối đã dần trở nên lưa thưa, xung quanh ngập tràn ánh sáng kỳ ảo khó tả nên lời, tựa như ánh đèn ngủ với sắc màu lạnh.
“Trước khi “trời sáng”, chúng ta tranh thủ nói chuyện về bức tranh này và tác giả của nó, hi vọng mọi người nếu biết được gì cũng hãy nói ra.” Mục Dịch Nhiên lúc này dựa vào ánh sáng có hơi u tối miễn cưỡng thấy rõ nơi mà bọn họ đang đứng —— Là một hành lang rộng rãi cạnh một tòa nhà bằng gỗ, cách bọn họ không xa có một cái cửa gỗ, chắc là để đi vào một căn phòng nào đó, hướng còn lại thì dẫn đến một cái cầu thang sâu âm u, như đang nối liền bóng tối sâu không thấy đáy…
Quả thực không khác gì đang ở hiện trường phim kinh dị, xung quanh bốn phía đều khắc đầy nguy hiểm.
“Nghe mọi người vừa bảo, Tất Địch là một nhiếp ảnh gia?”
Hề Thịnh Nam gật đầu: “Hôm nay chúng tôi đến bảo tàng mỹ thuật chính là vì muốn thưởng thức tác phẩm của Tất Địch. Thật ra thì triển lãm ảnh chụp của ông ấy tháng sau mới được mở ra, nhưng chúng tôi lại không thể ở lại A thị cả tháng chờ được, cũng đoán là bên phía triển lãm sẽ chuẩn bị sẵn từ trước, nên mới năn nỉ nhân viên ở đấy mở cửa cho chúng tôi vào xem.”
“Nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện này, có đánh chết tôi cũng không đến tham cái gì quan.” Tào Hữu Ninh nhỏ giọng lầu bầu, trong lòng bỗng nhớ tới lời bà nội từng nói mới mình hồi nhỏ: đúng là bị quỷ giục mà.
“Tất Địch là một nhiếp ảnh gia rất nổi danh sao?” Thiệu Lăng hỏi.
“Khá nổi tiếng trong giới thôi, chứ không xem như là nổi khắp cả nước.” Hề Thịnh Nam đón nhận đề tài này, “Đợt triển lãm ở A thị này xem như là lần triển lãm ảnh chụp đầu tiên của ông ấy, bởi vì A thị là cố hương của ông ấy, đợt triển lãm này có thể xem như là để kỷ niệm đối với nhà nghệ thuật quá cố này.”
Tất Địch đã qua đời…
Đám mấy người cũ âm thầm lặng lẽ nhìn nhau, việc này một lần nữa lại trùng hợp với tình huống của tác giả các bức tranh trước đó, bức tranh mà bọn họ tiến vào đều là tác phẩm để lại của một vị tác giả đã qua đời.
“Tất Địch là nhiếp ảnh gia, thi thoảng cũng có vẽ tranh sao?”
“Việc này cũng khó mà xác định được, Tất Địch sau tuổi bỗng nhiên thay đổi phong cách chụp ảnh của mình, trước hết là trở về với ảnh chụp trắng đen, không hề thấy có ảnh chụp màu nữa; còn về hình thức, ông ấy gần như vứt bỏ kiểu ngẫu hứng bắt cảnh.” Hề Thịnh Nam nói.
Nghe vậy, ánh mắt Mục Dịch Nhiên bỗng chốc hướng sang, Thiệu Lăng hỏi tiếp: “Vứt bỏ ngẫu hứng bắt cảnh? Vậy có khác gì vứt bỏ chân lý của nhiếp ảnh đâu, tại sao ông ta lại…”
“Ông ấy chuyển sang ấp ủ, tựa như ấp ủ một quyển sách hoặc một bộ phim vậy, ấp ủ chuẩn bị cho một bức ảnh.” Giọng nói nghe như bị cảm của Mạch Bồng vang lên, “Vì một tấm ảnh chụp, ông ấy sẽ chuẩn bị đến cả chục tấm phác thảo, rồi sau khi thành phẩm được chụp ra, toàn bộ bản thảo kia sẽ bị ông ấy đốt thành tro bụi, chỉ có một số ít là được lưu truyền đến bây giờ. Bức tranh chúng ta đang vào này cũng là một trong những bức vẽ thảo trân quý nhất ấy.”
“Bản vẽ thảo này tên là 《Nghịch Lữ》, các cô cậu đã từng xem qua ảnh chụp thành phẩm của 《Nghịch Lữ》 chưa? Có thể miêu tả đại khái nó như thế nào không?” Thiệu Lăng chuyển dời lực chú ý sang Mạch Bồng, hiển nhiên hắn cảm thấy người thanh niên này có lẽ am hiểu về họa sĩ hơn.
Mạch Bồng lại lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối: “Toàn bộ ảnh chụp được công khai của Tất Địch tôi đều từng xem qua, nội dung phần lớn cũng nhớ rõ, nhưng chưa bao giờ thấy qua bức ảnh nào tên là 《Nghịch Lữ》—— mà bức vẽ thảo này tôi cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy.”
Tần Tứ nhìn sang các người mới còn lại: “Chưa ai từng gặp qua tấm ảnh chụp 《Nghịch Lữ》 này sao?”
Tất cả mọi người đều lắc đầu, Tào Hữu Ninh nói: “Đừng nói ảnh chụp, ngay cả bức vẽ phác thảo mà chúng ta vào này tôi cũng chẳng kịp thấy rõ ràng, lúc nãy chỉ lo sợ không à.”
La Bộ vẻ mặt thẫn thờ nhìn cái điện thoại di động chỉ còn lại đúng mỗi một công dụng trên tay mình: “Nãy tui còn chụp cả chục tấm nữa nè, tui nghĩ lúc chúng ta vừa mới vào tranh… Âu—— ấu ấu —— ấu ấu ấu ——”
La Bộ bỗng dưng rú lên làm cho mấy người mới bên kia giật nảy mình, Vệ Đông cũng giật thót cả tim, giả vờ bình tĩnh nói: “Gì nữa, thiếu đói hay gì mà ấu dữ vậy?”
“Có cái gì đó có lông xù xù đang cọ chưn của tui á!!” La Bộ sợ đến nhũn cả người, đến quên cả tránh né, cả người vã mồ hôi với tay níu lấy Vệ Đông đang đứng gần mình nhất.
Nghe như vậy, toàn bộ mọi người đều giật mình hoảng sợ, mượn ánh sáng mong manh nhìn xuống chân La Bộ, giống như thật sự thấy được có thứ gì đó có lông đang nhúc nhích, Đỗ Linh Vũ bên nhóm người mới hét toáng lên: “Ông trời ơi đó là cái gì vậy! Trong tranh có phải thường hay xuất hiện những thứ kỳ quái khó tả này hay không vậy…”
Kha Tầm bấm đèn di động chiếu sáng vị trí ở cạnh chân La Bộ: “Là một con chó.”
“Ế?! Duma sao mà quỷ dị vậy nè!” La Bộ cả người sợ hãi nhích về phía Kha Tầm, hoàn toàn không dám cúi đầu nhìn xem, nào ngờ con chó kia thấy hắn đi liền đứng dậy theo sau, “Má ơi mèn ơi, này có phải NPC phiên bản ma quỷ hông… Ông trời ơi, sao màu lông của nó quái dị quá vậy, sao có thể trắng muốt tới như vậy…”
“Con chó này trà trộn vào đây từ lúc nào, thật sự là không có một chút động tĩnh luôn, tôi nhớ trong tranh đâu có vẽ con chó nào đâu….” người lên tiếng là Lục Hằng, cũng đang cực kỳ sợ hãi.
“Tôi không nghĩ nó thuộc về tranh.” Mục Dịch Nhiên vẫn là ngàn năm không đổi, bình tĩnh lên tiếng: “Củ Cải, xe cân bằng của cậu đâu?”