Họa Phố

quyển 11 chương 24: con mèo của schrödinger (24) : sàng lọc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mục Dịch Nhiên úp tay lên cổ chân Kha Tầm bóp bóp một lát, nói “Chúng ta từng bước suy xét từ bên trong vấn đề trước, nếu như bức tranh mà tôi cùng Tần Tứ cùng vào lần đó là bức tranh cuối cùng của nhóm người trước chúng ta, như vậy có lẽ có một biện pháp để kiểm tra việc này đúng hay không.”

“Biện pháp gì?” Kha Tầm vội hỏi.

“Chắc phải cần Hạo Văn giúp một tay.” Mục Dịch Nhiên nói xong, đặt tách trà trên tay xuống, cầm lấy di động ấn số của Chu Hạo Văn.

“Cậu hack vào hệ thống camera giám sát của các nhà trưng bày được không?” Mục Dịch Nhiên hỏi thẳng vào vấn đề.

Kha Tầm vội bật dậy, nhoài người kề sát lỗ tai nghe ké.

“Được.” Chu Hạo Văn đáp lại bằng giọng điệu hết sức bình thản, tựa như đang trả lời câu hỏi đơn giản kiểu ‘Bò một lèo từ lầu một lên lầu ba được không’ vậy.

“Bảo tàng mỹ thuật Thời Gian, thời điểm trước ngày mười ba tháng ba năm nay, thử dò tìm độ khoảng ba tháng đổ lại là được,” Mục Dịch Nhiên nói “Tôi cần toàn bộ ghi hình của camera giám sát của bảo tàng trong khoảng thời gian ấy.”

“Điều kiện tiên quyết là nhà bảo tàng kia vẫn còn lưu lại phần ghi hình của đoạn thời gian ấy, nếu còn thì trễ nhất sáng mai tôi sẽ gửi cho anh.” Chu Hạo Văn bên kia hồi phục cụ thể rõ ràng.

Cúp điện thoại, Mục Dịch Nhiên nói với Kha Tầm “Chúng ta có thể tìm trong ghi hình giám sát xem có ai khả nghi đáng ngờ không.”

“Không hổ đại lão, đầu óc linh hoạt ghê á mợi.” Kha Tầm khen ngợi.

“Kết quả có lẽ không lạc quan lắm đâu,” Mục Dịch Nhiên lại cực kỳ nghiêm túc nói “Hiện tại chúng ta không thể xác định sức mạnh của kẻ đứng phía sau chuyện này có thể làm tới trình độ nào, nếu như nó có thể xóa đi hoặc là thay đổi cả video của camera giám sát, sợ là chúng ta sẽ càng khó khăn hơn nếu muốn tìm ra điểm đột phá.”

“Đi bước nào tìm bước nấy, đường này không thông thì chúng ta lại tìm đường khác đi.” Kha Tầm lạc quan vô cùng “Dựa theo điểm thứ sáu mà anh vừa tổng kết mới nãy, sức mạnh đứng sau tranh giống như muốn giết chết chúng ta, rồi lại để cho chúng ta một con đường sống, nó làm như vậy là vì mục đích gì? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là muốn khảo nghiệm năng lực vượt tranh của chúng ta thôi sao? Như vậy có ý nghĩa gì? Theo em thấy, sức mạnh đứng sau mọi việc nếu đã có thể biến những nơi vốn dĩ không phải xây nhà trưng bày bắt buộc xây lên như vậy, chứng tỏ sức mạnh đó có khả năng tư duy cùng suy nghĩ, cho nên việc nó xếp đặt bắt ép chúng ta vào tranh tuyệt đối không phải là “bắn tên không đích”, chỉ đơn thuần thí nghiệm chúng ta, cái kiểu vừa muốn chúng ta chết rồi lại để cho chúng ta sống này, nhất định là có ý nghĩa hay mục đích nào đó.”

Mục Dịch Nhiên rũ mắt trầm tư “Em nói rất đúng, cho nên chúng ta phải phân tích ý nghĩa cùng mục đích nó làm như vậy. Thật ra qua bức tranh《 Con mèo của Schrödinger 》 lần này giống như gợi ý cho tôi một chút.”

“Nếu nhìn một cách khái quát, bức tranh này có thể xem như một vài quan điểm phê phán của Trình Thức đối với hệ thống giáo dục hiện hành, được thể hiện một cách mỉa mai châm biếm trong tranh.”

“Ví dụ kiểu “vượt ải khảo nghiệm” thoạt nhìn giống các kỳ thi bên trong, cũng giống như trường học ngoài đời thực thông qua thi cử để tiến hành sàng lọc ưu – khuyết đối với các học sinh, học sinh nào học giỏi có thể vào lớp chuyên, người nào không đạt tiêu chuẩn sẽ bị đào thải sang lớp thường hoặc là lớp kém.”

“Nếu như không phải trải qua bức tranh này, có lẽ tôi vẫn chưa ý thức được một điều, có lẽ lực lượng đứng đằng sau kia không ngừng hấp thụ người mới tiến vào, buộc những người vào tranh không ngừng tiến vào tranh trải qua khảo nghiệm, đó cũng là một kiểu… sàng lọc?”

“Thế nên, trong số các thành viên cũ vẫn còn sống sót, không kể tôi cùng em, ví dụ như Tần Tứ chu đáo cẩn thận, Hạo Văn tỉnh táo lý trí, Thiệu Lăng lại uyên bác học rộng, hay như Phương Phỉ dũng cảm không sợ hãi, hoặc là Vệ Đông cùng La Bộ vẫn luôn giữ vững niềm tin vào đồng bạn của mình, những đặc tính mà họ thể hiện trong quá trình vào tranh, nếu so với toàn bộ những người mới trong các bức tranh trước đó, đều có thể coi là ưu điểm hiếm thấy.”

“Hay như mới gia nhập Ngô Du và Hà Đường, bởi vì hai người họ chỉ mới trải qua một bức tranh, có lẽ trong đó phần lớn là nhờ vào vận may, tạm thời khó có thể xác định ưu điểm, nhưng nếu bắt buộc phải nói thì… tính cách của hai người họ kiên cường hơn so với phần lớn những cô gái cùng trang lứa rất nhiều.”

“Mà ở thế giới trong tranh, người kiên cường chưa hẳn có thể sống sót đi tới cuối cùng, nhưng kẻ yếu đuối chắc chắn dễ dàng tử vong hơn người kiên cường.”

“Từ đó có thể thấy, chúng ta cho rằng tranh là đang sàng lọc chọn ra người càng mạnh, càng thích hợp, cũng không phải vô căn cứ, thế cho nên tựa hồ như vẫn luôn cố gắng tìm kiếm những người có chuyên môn cùng tố chất tốt.”

“Mà, nếu mục đích của nó thật là vì tập họp mười ba người mạnh, vậy lại sinh ra hai vấn đề. Thứ nhất, lúc hấp thụ người mới tiến vào, tại sao những người mới không phải đều là người có chuyên môn cùng tố chất vững vàng?”

“Thứ hai, mục đích của việc tập trung mười ba người mạnh này lại là gì? Vì để nhanh chóng phá cục vượt ải thôi? Thế tại sao lại phải sắp xếp cho chúng ta vào tranh làm gì, để chúng ta không ngừng phiêu lưu liều mạng như thế?”

“Đối với vấn đề đầu tiên, tôi có một phỏng đoán. Tôi nghĩ, sức mạnh đứng sau tranh có lẽ không giống như chúng ta đã tưởng tượng, mạnh mẽ vô song không gì không làm được. Nó cũng bị hạn chế, rất nhiều thứ không thể với tay tới được, cho nên nó chỉ có thể “cố gắng” tìm kiếm những người thích hợp vào tranh, chứ không thể tìm ra “toàn bộ” người thích hợp vào tranh.”

“Thế nên, kết luận của vấn đề thứ nhất là: Sức mạnh đứng sau tranh, cũng là có hạn chế nhất định.”

“Còn vấn đề thứ hai, cũng chính là vấn đề chung cực mà chúng ta ai cũng đều muốn biết: Sức mạnh đứng sau tranh bắt chúng ta vào tranh rốt cuộc là vì cái gì?”

“Thực tế mà nói thì, đám người chúng ta chẳng đạt được ưu đãi hay lợi ích gì từ việc vào tranh cả, hoặc là nếu phải nói theo kiểu hoa mỹ thì, thứ chúng ta thu gặt được đó là lòng can đảm cùng dũng khí, đây là mục đích chân chính của tranh sao? Tôi nghĩ là không phải, thông qua tàn nhẫn giết hại chết chóc để rèn luyện lòng can đảm của một nhóm người, việc này hoàn toàn là vô nghĩa, nó tất nhiên là có mục đích khác.”

“Vậy, chúng ta có thể thử dựa theo những hiểu biết vốn có để thử phỏng đoán một chút, trước hết chúng ta giả thiết sức mạnh đứng đằng sau những việc này là một nhân vật có được thực thể, như vậy kẻ đó thông qua một cơ chế sàng lọc nào đó, chọn ra một đám người tương đối ưu tú và kiệt xuất ở về các mặt như thể lực, tố chất tâm lý, tri thức và trí tuệ… Hắn sẽ “dùng” những người như vậy vào mục đích gì?”

Nói tới đây, Mục Dịch Nhiên cúi đầu nhìn Kha Tầm, Kha Tầm đang gối đầu trên đùi đối phương, ngửa mặt nhìn ngắm đầu mũi của hắn, suy nghĩ một chút nói “Nếu dựa theo mô-tip thường thấy trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh, em thấy đám chúng ta giống như một bầy lính đánh thuê bị nhân vật có tiền có thế sàng lọc chọn ra, sau đó hắn sẽ thuê chúng ta giúp hắn hoàn thành một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn cực kỳ nguy hiểm, kiểu như giết người hay là cướp kho báu nè… Tóm lại chính là mấy chuyện có liên quan mật thiết đến lợi ích cá nhân của kẻ đó, sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ xong rồi, có lẽ sẽ nhận được một số tiền thù lao tương ứng, cơ mà cũng có khả năng là bị hắn giết người diệt khẩu.”

“Ý tưởng của em không phải là không có khả năng, thực tế thì tôi cũng đang hoài nghi như vậy,” Mục Dịch Nhiên gật đầu “Tôi nghĩ sau khi chúng ta tập họp được đầy đủ mười ba người, sự kiện vào tranh này hẳn là sẽ lập tức thay đổi, chuyển hướng sang một cục diện hoàn toàn mới, chỉ có điều hiện tại chúng ta không cách nào phỏng đoán cục diện ấy liệu sẽ như thế nào.”

Kha Tầm bỗng cảm thấy có chút kinh hãi, vươn tay cầm tay Mục Dịch Nhiên “Nghe anh nói như vậy cứ cảm giác về sau sẽ càng có nhiều sự việc khó đoán hơn đang chờ chúng ta, đến chừng ấy cũng không biết số phận của đám chúng ta sẽ như thế nào. Cơ mà, anh bảo là chúng ta tập họp được đầy đủ mười ba người, có phải ý là sẽ có một bức tranh mà cả mười ba người đều vượt qua không tổn hao người nào không?”

“Tôi cho là như vậy.” Mục Dịch Nhiên gật đầu.

“Haiz…” Kha Tầm thở dài một tiếng, cầm tay Mục Dịch Nhiên úp lên trán của mình “Làm em không biết là nên ngóng trông ngày ấy đến sớm một chút, hay là nên cầu mong cho nó vĩnh viễn đừng bao giờ đến nữa.”

“Sớm vẫn tốt hơn,” Mục Dịch Nhiên nói “Đến sớm một chút, cũng sớm một chút chấm dứt, bất kể kết cục là sống hay chết, vẫn tốt hơn nhiều so với việc cứ phải giãy dụa trên bờ vực sinh tử chẳng biết đến bao giờ mới là điểm dừng.”

“Anh nói rất đúng,” Kha Tầm cảm giác lời này tràn ngập bi thương sầu muộn, bật người dậy duỗi lưng một cái, cười nói “Em đi siêu thị mua ít thịt, tối nay chúng ta ăn lẩu đi, hú thêm Đông Tử qua cho náo nhiệt, chịu không?”

“Ừ.” Mục Dịch Nhiên gật đầu “Tôi vừa nhắn cho mọi người phỏng đoán của chúng ta mới nãy.”

Sáng sớm hôm sau, Chu Hạo Văn đúng giờ gửi đến toàn bộ video ghi hình của bảo tàng mỹ thuật suốt ba tháng, tập thể nhóm [Luận vào tranh] ai nấy cũng bắt tay hành động, mỗi người phụ trách xem video ghi hình một đoạn thời gian trong số ấy, quan sát thật tỉ mỉ từ đầu tới cuối, kiểm tra xem trong đó có kẻ nào đáng nghi không.

Này có thể xem như một công trình lớn, Ngô Du thậm chí còn xin nghỉ việc, vùi đầu ở nhà suốt ngày nhìn chằm chằm vào máy tính xem video.

Nhưng mà… thời gian chẳng chờ đợi ai, lại sắp đến lúc bọn họ phải vào tranh.

Sau khi rời khỏi bức tranh trước đó, Thiệu Lăng vốn cách L thị khá gần đã tiện đường ghé đến dò xét thử nhà bảo tàng Tam Hành Thi kia, sau đó phát hiện bọn họ một lần nữa cảm nhận được ác ý của ‘tranh’ đối với bọn họ —— ngoài cửa treo một cái bảng viết: Bảo tàng đang sửa lại, tạm thời ngưng mở cửa.

Còn về khi nào thì mở cửa trở lại, ngoài bảng không thấy viết, nhưng đám người bọn họ ai nấy cũng đều tự hiểu rõ trong lòng, vào cái hôm bọn họ vào tranh, cũng chính là ngày bảo tàng mở cửa lại.

Bảo tàng mỹ thuật Tam Hành Thi nằm trong công viên trung tâm bản địa, dẫu cho thời tiết rét lạnh muốn chết, nhưng đám người lục tục được nghỉ đông vẫn là nhân lúc thời gian rảnh đến công viên đi dạo một phen, trong đó đa số đều là người trẻ tuổi, vừa vào cổng công viên, phóng mắt nhìn quanh một cái, rải rác khắp nơi đều là mấy cặp đôi trẻ tuổi.

La Bộ nhìn đám người xung quanh, cả người đều thừ ra, mò tay vào túi lấy điện thoại, đi sang một góc khuất gọi cho bạn gái mình “Người đẹp, làm gì đó?… Vậy à, màu gì đó?… Ồ hố, được nha, tuyệt đối hợp với đôi môi bé nhỏ của em na… Anh á, chắc mấy hôm nữa mới về được, em ở nhà một mình mấy hôm na… Anh có mua cho em một cái túi, bao em thích luôn, không thích anh vặn đầu xuống cho em làm figure… Oke, tối nhớ đắp mền cẩn thận, đừng để hớ chân ra ngoài… Giúp anh xoa đầu chó của bánh đậu, đậu đinh, đậu tử, đầu mèo với đầu hamster na… Ờm, oke na, lát nữa cúp điện thoại nhắn sang di động anh mấy tấm hình tụi em chụp chung ha… Rồi rồi, hết chuyện rồi, muah!… À nà Nhân Nhân, nhớ tự chăm sóc mình nha… Ùm, bái bai, muah.”

Mọi người giả vờ như không thấy đôi mắt đỏ ửng cùng chóp mũi hồng hồng của Củ Cải, cùng nhau đi đến tòa kiến trúc lạnh băng ở phía trước.

Bảo tàng mỹ thuật Tam Hành Thi tạo hình theo lối cổ phong, tường bên ngoài được thiết kế quét sơn với sắc điệu cùng chất liệu nhìn như giấy tuyên thành, ở phía trên cửa ra vào có viết ba hàng thơ được viết bằng kiểu hành thư, xuất xứ từ 《 Vân 》của tác gia Hàn Sơn Thạch:

Lang thang

Chim bay

Nơi đâu là chốn về

Bảo tàng mỹ thuật này vừa mới được sửa lại, nghe bảo tranh trưng bày bên trong cũng được thay mới toàn bộ. Mặc dù biết thế nhưng đám người vào tranh bọn họ vẫn là tìm hiểu kỹ càng toàn bộ các bức tranh được trưng bày bên trong lúc trước, xem như là chuẩn bị đầy đủ.

So với La Bộ đã dần dần thích ứng với chuyện vào tranh, thì Ngô Du cùng Hà Đường mới lần thứ hai hiển nhiên vẫn còn đang trong giai đoạn người mới, tràn ngập sợ hãi cùng bài xích việc này. Ngô Du vừa vào cửa, mặt mày liền tái mét chạy đi WC suốt hai lần, Hà Đường thì gần như là được Phương Phỉ dìu vào trong.

“Tôi cảm thấy rất sợ…” Hà Đường vừa dùng khăn giấy liên tục lau nước mắt tuôn ra không ngừng, vừa run rẩy nói.

“Vươn đầu một dao, lùi đầu cũng một dao.” Vệ Đông lấy ra một gói kẹo sing-gum trong túi ra đưa cho cô gái “Nhai một miếng đi, có thể giảm bớt cảm giác khẩn trương. Phương Phỉ ăn không?”

Phương Phỉ nhận lấy kẹo sing-gum, rút ra cho mình cùng Hà Đường mỗi người một thẻ kẹo, sau đó trả lại cho Vệ Đông.

“Chuẩn bị sẵn sàng chưa, chúng ta vào đấy.” Ngoài cửa phòng trưng bày chỉ định truyền đến thanh âm của Kha Tầm.

“Đi thôi.” Hà Đường ra sức nhai kẹo sing-gum, mùi bạc hà ngọt ngào lan tràn khắp khoang miệng, cắn răng dứt khoát nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio