Họa Phố

quyển 13 chương 6: hòa hợp (06) : hòa hợp nhị tiên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đến lúc này bọn họ mới cảm giác được giọng của NPC vừa lạnh nhạt lại vô tình “Bạn học nam này nói không sai, ví dụ như tầng thứ hai từ ngược dưới lên, mỗi một thế giới sẽ có thời gian quy định là tiếng, hơn nữa toàn bộ cả sáu thế giới đều sẽ được mở ra cùng một lúc. Nếu có tổ thành viên nào đó, trong tiếng đã hoàn thành được nhiệm vụ của thế giới mình, cũng thành công tìm ra được tàn phiến, vậy tổ nọ có thể trở lại tiến vào một thế giới khác đã được mở ra nhưng không có ai đi vào. Cơ mà thời gian để họ hoàn thành nhiệm vụ trong thế giới ấy sẽ chỉ còn lại sáu tiếng, không chỉ thời gian thôi, cả sức chịu đựng cùng thể lực cũng sẽ bị tiêu hao… Tầng tháp càng lên cao, tiêu hao lại càng lớn.”

“Một điều nữa, nếu như bản thân thế giới ấy đã có người tiến vào, như vậy người bên ngoài, cũng chính là các thành viên khác sẽ không thể tiến vào được nữa, duy nhất có thể làm là ngồi chờ đợi, xem cuối cùng đối phương thành công hay là thất bại.”

Giờ phút này cả gian phòng học đều im lặng tuyệt đối, độ khó của bức tranh này thật sự là vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ.

Khó khăn chắc chắc là có, nhưng thứ mà bọn họ gặp phải đó là một chuỗi khó khăn không có điểm dừng, chỉ cần có bất cứ sơ hở nào, bọn họ sẽ bị bắt phải đi vào tầng tiếp theo. Rồi đến cuối cùng, không bị khó chết cũng bị cạn thể lực mà chết…

“Thưa thầy,” Giọng của Cố Thanh Thanh chợt vang lên “Em còn có một vấn đề muốn hỏi, độ khó của mỗi tầng có giới hạn hay không, mức khó là tăng dần theo từng tầng có phải không?”

Thầy giáo NPC trả lời “Không có việc này, độ khó của mỗi thế giới đều tương đương nhau, đối với người am hiểu hẳn là sẽ rất dễ dàng, nhưng nếu vượt quá kiến thức của bản thân thì, e là…”

Tâm tình của mọi người đều té xuống đáy cốc, mỗi người bọn họ ai cũng đều có thứ am hiểu cùng không am hiểu, mọi người gom lại cùng nhau giải đố còn có thể lẫn nhau bù trừ, nhưng hiện tại bọn họ bị chia thành nhiều tổ —— cho tới bây giờ bọn họ mới giống như nhận ra một điều, thứ đáng sợ nhất lúc này thật ra chính là chia tổ.

Nghĩ tới đây, rất nhiều người dùng ánh mắt lưu luyến bịn rịn nhìn thoáng qua Mục Dịch Nhiên, nếu như trong tổ không có vị này… Cũng giống như trong mấy bức tranh trước đó, nếu không có người này tồn tại, bọn họ hẳn là đều rơi vào đường chết…

Kha Tầm cũng lên tiếng hỏi về vấn đề chia tổ “Thầy ơi, đám chúng tôi tổng cộng có người, tầng chót lại có cả thảy cái thế giới, người chúng tôi làm sao chia thành tổ? Việc chia tổ này là tự chúng tôi phân chia hay là…”

“Là ngẫu nhiên chia tổ, không thể tự chủ được. Cứ hai người ghép thành một tổ, còn lại một mình thì tự thành một tổ.” Thầy giáo NPC đưa tay chỉ vào một cái thiết bị nhìn như cái đĩa hình tròn “Nếu các bạn đã chuẩn bị sẵn sàng, cứ đến ấn vào cái đĩa quay này, nó sẽ mang các bạn đi vào thế giới của mình.”

Hai người một tổ, sót lại một người tự thành một tổ. Phân chia ngẫu nhiên.

Mọi người đều quay sang nhìn nhau, giống như đều chắc mẩm mình nhất định là cái gã một mình xui xẻo kia.

“Được rồi, tiết học hôm nay đến đây là chấm dứt, mọi người tan học đi.” Thầy giáo NPC cũng không chừa thời gian cho bọn họ hỏi tiếp, vươn tay ấn vào cái đĩa tròn nhỏ trên bục giảng, một tiếng chuông chói tai bỗng ré lên, nghe cực giống tiếng chuông báo tan học ở trường.

Tiếng chuông kết thúc, NPC cũng không thấy bóng dáng tăm hơi.

NPC rời đi quá nhanh lại quá đột nhiên, làm người ta cảm giác có hơi hụt hẫng…

“Có vẻ như NPC chỉ có thể cung cấp cho chúng ta bấy nhiêu tin tức,” Thiệu Lăng đứng dậy, có chút kiêng kị vòng qua cái đĩa tròn nằm trên bàn, đi thẳng đến chỗ bảng đen “Hắn thuyết minh quy tắc rất rõ ràng.”

“Thế giới này giống như tự phá vỡ quy tắc ‘tử vong ban đêm’,” Tần Tứ đưa ra ý nghĩ của mình “Kiểu như trong ngày đầu tiên, nếu chúng ta có thể tìm đủ bảy mảnh tàn phiến, chữ ký sẽ xuất hiện, như vậy toàn bộ chúng ta đều có thể ra ngoài. Ngược lại, nếu như không tìm được đủ, chúng ta sẽ phải tiến vào vòng nhiệm vụ ở thế giới tầng hai, mà đồng thời, không tìm được đủ tàn phiến cũng tương đương với việc có người không thể thoát ra khỏi thế giới ấy, tuy rằng NPC kia không có nói rõ, nhưng tôi đoán nếu như tìm không được tàn phiến, hẳn là sẽ không thể sống sót rời khỏi thế giới ấy —— nếu trong thế giới ấy đã có thể xảy ra hiện tượng tử vong, cho nên cũng không cần phải phân ngày đêm làm gì nữa.”

“Cũng chưa chắc vậy,” Chu Hạo Văn nói “Có lẽ trong từng thế giới sẽ phân chia rõ ràng ngày cùng đêm, lại nói không chừng ban đêm cũng sẽ xảy ra tử vong.”

Thế giới —— hai cái từ này hiện tại rất dễ khiến đám bọn họ liên tưởng đến tận thế hoặc là địa ngục gì gì đấy.

Lý Tiểu Xuân từ đầu đến giờ vẫn luôn tù mù tịt mịt, hiện tại mới dần hiểu ra được, lúc này cũng lên tiếng nói “Cũng tức là chúng ta phải tìm ra được tàn phiến trong thế giới, mới có thể sống sót rời khỏi thế giới đó, hơn nữa mỗi một thế giới đều phải tìm ra được tàn phiến, gom đủ bảy cái mới có thể đạt được chữ ký, tới chừng ấy chúng ta mới rời được khỏi đây, đúng không?”

“Đúng vậy, cậu nói rất đúng.” Tần Tứ ánh mắt có phần đáng thương nhìn chàng trai trước mắt.

Ngô Du nói “Chúng ta bây giờ tốt nhất là “nhất cổ tác khác”, tranh thủ ngay lúc thể lực vẫn còn sung túc dư thừa, tìm ra được tàn phiến trong thế giới của mình, như vậy chúng ta có thể rời khỏi tranh ngay trong ngày đầu tiên! Quan trọng nhất là cả mười ba người chúng ta đều sẽ sống sót!”

Lời này tuy là có đạo lý, nhưng mà Nhạc Sầm vẫn là thực tế đánh gãy ước mơ tốt đẹp này “Nên nhớ, còn một loại tình huống khác có thể xảy ra, chính là chúng ta có thể tìm được chữ ký ngay trong ngày đầu tiên, nhưng chưa hẳn mười ba người đều sống sót. Dù sao mỗi tổ có hai người, rất có thể một trong số hai người sẽ… gặp phải ngoài ý muốn, người còn lại sống sót tìm được tàn phiến rời khỏi thế giới.”

Giả thiết kia rất tàn khốc, nhưng rồi lại vô cùng chân thật.

“Chúng ta không thể khống chế việc chia tổ, cũng không có cách nào nhìn thấy thế giới sắp tiến vào, điều duy nhất có thể làm lúc này là lập tức hiểu rõ nội dung các tàn phiến.” Mục Dịch Nhiên nói “Tuy rằng không biết tàn phiến sẽ xuất hiện với hình dạng hoặc hình thái như thế nào, nhưng hiểu nhiều một chút vẫn sẽ tốt hơn.”

Mọi người nghe xong lời này đều đồng loạt đi về phía chỗ của Cố Thanh Thanh, bởi vì tấm hình Hoa Tế Thu vẽ lúc nãy là do cô đang giữ.

Vệ Đông liền đứng dậy cầm lấy quyển sổ ghi chép, tự mình đi lên bục giảng, nói “Để tui vẽ lại trên bảng đen, mọi người vừa xem vừa ghi nhớ ha!”

Thế là, tất cả mọi người đều khẩn trương chăm chú, cứ hễ Vệ Đông vẽ ra một cái hoa văn trên bảng đen, cả đám bên dưới liền bắt chước vẽ lại một cái, giấy bút hoặc là tự mình mang theo, hoặc là mượn ở chỗ Cố Thanh Thanh, tóm lại là ai nấy đều cầm bút cau mày, ánh mắt di chuyển theo nét phấn của Vệ Đông trên bảng đen, nghuệch nghuệch ngoạc ngoạc bút trên tay vẽ theo.

Mãi cho đến lúc hai mươi mấy mảnh tàn phiến đều đã vẽ xong, mọi người lại bắt đầu cố gắng ghi nhớ, thiếu điều muốn khắc cả đám hoa văn đó vào trong óc.

Mục Dịch Nhiên bước tới cạnh Hoa Tế Thu, nhẹ giọng hỏi “Hoa quán trưởng, tôi muốn hỏi thăm một chút về chuyện của hai vợ chồng Tư Niên.”

Hoa Tế Thu không cần phải cố công đi nhớ hoa văn kia, vì phần lớn đều nằm trong đầu hắn, lúc này bèn cùng Mục Dịch Nhiên nói “Cậu hói đi, nếu biết tôi sẽ nói.”

“Hai vợ chồng họ ban đầu xuất thân từ chuyên ngành khảo cổ học sao? Giữa đường có từng chuyển qua ngành nghề khác không?” Mục Dịch Nhiên hỏi “Dựa theo kinh nghiệm từ những bức tranh trước, thế giới nội tâm của họa sĩ giúp ích rất nhiều cho việc phá giải tranh.”

“Tư Hữu Quân, cũng chính là người chồng, xuất thân từ chuyên ngành khảo cổ, vợ của ông ấy là Kỳ Niên thì lại không phải, bà ấy hình như giữa đường mới chuyển sang ngành khảo cổ, nhưng bà ấy cụ thể xuất thân từ chuyên ngành nào tôi không rõ lắm.” Hoa Tế Thu trầm ngâm suy nghĩ “Kỳ Niên là một người phụ nữ rất có tài hoa, việc ghép các tàn phiến mộc bản thành bức tranh Tết đặc biệt này cũng là ý tưởng của bà ấy, nghe bảo bà ấy rất có tư tưởng nghệ thuật, từng có vài tác phẩm nhận được sự khen ngợi của người trong giới, hơn nữa còn từng xuất bản một vài tựa sách liên quan đến kiến thức lịch sử.”

Mục Dịch Nhiên càng nghe lại càng cảm giác bức tranh này khó giải quyết.

“Về hai vợ chồng họ, tôi nhớ cái gì thì nói cái đấy vậy, có thể không quá đầy đủ,” Hoa Tế Thu đẩy đẩy mắt kính, cảm giác ánh sáng xung quanh quá mức sáng ngời làm ánh mắt hơi khó chịu “Có một vài việc tôi cũng chỉ nghe từ tin vỉa hè thôi, nghe bảo phương thức hai vợ chồng họ chung sống với nhau khá thú vị, trên cơ bản rất ít khi trò chuyện cũng nhau, thỉnh thoảng nói ra đôi ba câu lại khiến người bên ngoài cảm thấy chẳng có đầu đuôi gì cả, ấy thế mà cả hai người họ lại lập tức có thể hiểu được ý của nhau, cũng lập tức đáp lại, mà lời đáp kia bình thường cũng sẽ khiến người ngoài chẳng thể hiểu nổi.”

Mục Dịch Nhiên nghe xong, thật lâu không lên tiếng.

Nãy giờ Kha Tầm đứng một bên cũng có nghe mấy lời Hoa Tế Thu nói, lúc này không kềm được xen miệng hỏi “Mọi người bảo Hòa Hợp Nhị Tiên là vị thần cai quản hôn nhân hạnh phúc gì đó, cơ mà sao tôi thấy mấy tranh Tết vẽ Hòa Hợp Nhị Tiên đều với bộ dáng tiên đồng, tóc búi hai bên, trên tay cầm một bông sen lớn cùng lá sen lớn, rồi lại bê một cái hộp châu báu, ban đầu tôi cứ ngỡ Hòa Hợp Nhị Tiên phải là Đổng Vĩnh với Mạnh Khương Nữ ấy chứ.”

Hoa Tế Thu hơi xấu hổ khụ một tiếng “Là Đổng Vĩnh và Thất Tiên Nữ, Phạm Hỷ Lương với Mạnh Khương Nữ.”

“Ố ồ ô, ra vậy ha ha.”

Mục Dịch Nhiên lại nhìn Kha Tầm, bỗng chốc khẽ nở nụ cười, mà Kha Tầm cũng rất nhạy bén lập tức phát hiện được nụ cười ấy: Chẳng lẽ… đến tận bây giờ bạn trai mới phát hiện, Hòa Hợp Nhị Tiên kỳ thật là hai vị tiên nam…

Mục Dịch Nhiên nói “Thật ra nguyên hình của Hòa Hợp Nhị Tiên là hai vị ẩn tăng Hàn Sơn cùng Thập Đắc của Chùa Quốc Thanh nằm ở Núi Thiên Thai, nghe nói bởi vì hai vị tăng nhân nọ ngôn ngữ bất phàm, thường thường cùng nhau đối thoại bằng thiền ngữ huyền diệu, khiến những phàm phu tục tử chẳng hiểu ra sao.” ()

Hoa Tế Thu vẻ mặt giống như hiểu được một chút “Nếu nói như vậy, kiểu trò chuyện hàng ngày của hai vợ chồng Tư Niên kia quả thật có chút giống Hòa Hợp Nhị Tiên, chẳng trách bức tranh này lại đặt tên là “Hòa Hợp”, hai vợ chồng họ có thể như thế, e là đã vượt xa rất nhiều cặp vợ chồng bình thường khác, trở thành tri kỷ tâm linh của nhau.”

Cũng đúng, giữa những kẻ tri kỷ thật sự hiểu nhau, thì cần gì phải soi đèn đàm đạo đến đêm khuya, chỉ cần một ánh mắt của đối phương thôi là đã đủ rồi.

Tiếng chuông chói tai đột ngột lại ré lên, làm cho mọi người giật cả mình.

Rồi sau đó, tiếng nói quen thuộc của NPC thầy giáo kia lại từ dưới đất truyền lên, lần này giống như còn dùng thêm loa khuếch đại “Các bạn vui lòng nắm chắc thời gian, sau ba phút mà còn không ấn khởi động đĩa tròn, bảy thế giới sẽ tự động mở ra.”

Vài giây im lặng trôi qua, phần lớn mọi người có chút luống cuống, tranh thủ những giây phút cuối cùng ghi nhớ mấy cái hoa văn tàn phiến Vệ Đông vẽ trên bảng, nhưng tới hiện tại rất khó mà nhét thứ gì vào đầu, hoàn toàn chẳng thể tập trung tinh lực để ghi nhớ.

Giọng của Mục Dịch Nhiên vang lên “Nếu như tôi đoán không sai, những thế giới chúng ta sắp tiến vào, có lẽ phải dùng cách thức giải đố kiểu… tham thiền.”

“Cái gì gọi là cách thức giải đố kiểu tham thiền vậy anh rể?” Ánh mắt của La Bộ lập tức từ bảng đen bay sang Mục Dịch Nhiên, vẻ mặt mếu máo như muốn khóc “Cái đó là nằm trong phạm trù khoa học hay là phạm trù văn học vậy, có liên quan xíu gì đến giá trị võ lực vân vân không?”

“Cái đấy đại khái thuộc về một phạm trù hoàn toàn khác, có liên quan đến Phật học.” Chu Hạo Văn nói.

Mục Dịch Nhiên muốn giải thích, nhưng lại chẳng biết giải thích thế nào, mấy thứ như tham thiền, rất khó mà nói rõ bằng đôi câu vài lời.

Kha Tầm có chút sốt ruột, liền dựa theo cách mình hiểu nói “Nói chung là cố hết sức nghĩ mọi chuyện theo kiểu như mình đang đứng ở ngoài cuộc ấy, kiểu kiểu cảnh giới vô ngã vân vân…”

Lời còn chưa dứt, thế giới trước mắt đã biến đổi.

Chắc là đã đến giờ bảy thế giới kia tự khởi động, Kha Tầm nắm chặt tay Mục Dịch Nhiên ở bên cạnh, nhưng tùy theo không gian xung quanh càng lúc càng tối, càng ngày càng lạnh, chẳng biết cơ thể mình đang đứng ở hư không nào, càng đừng nói đến vật nắm trên tay.

Kha Tầm bắt buộc bản thân phải bình tĩnh, đồng thời mở to mắt muốn quan sát thật rõ thế giới trước mắt, nhưng nhìn mãi mà chỉ có bóng đêm tối tăm trước mắt, cùng với cảm giác lành lạnh…

Rồi dần dần, Kha Tầm cảm giác được dưới bàn chân như giẫm lên mặt đất, nhưng xung quanh vẫn là tối tăm đen đặc, giống như có một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn theo tiếng vang “loạt xoạt loạt xoạt”, nghe giống như tiếng lá cây dương rì rào khẽ đung đưa trong gió, lại có chút giống như tiếng giấy thổi tung trong gió…

Một người khi mất đi tầm nhìn, không thể thấy được cái gì, sẽ cảm giác những âm thanh kia càng đáng sợ càng kỳ dị, Kha Tầm thậm chí còn nghi là mình ở thế giới này là một người mù… Nghĩ tới đây, cậu cố hết sức duy trì vẻ mặt bình tĩnh, cũng tận lực không vươn tay mò mẫm xung quanh, hiện chưa rõ tình hình như thế nào, tốt nhất đừng để kẻ khác biết mình không thấy được.

“Đến sớm vậy.” Một giọng nói bỗng nhiên vang bên tai, Kha Tầm giật cả mình, nhưng vẻ mặt vẫn cực bình tĩnh.

“Sớm đỡ cực hè, đi sớm đựng phía trước.” Là một giọng nữ, xen lẫn tiếng địa phương không rõ là ở đâu.

Kha Tầm im thin thít, dù sao hai giọng kia cũng không phải nói chuyện với cậu, đứng im nghe là được rồi.

Hai giọng kia lại tiếp tục nói qua lại vài câu, Kha Tầm càng nghe càng cảm giác giọng nói của hai người nọ hơi lạ, không rõ lạ ở chỗ nào, rõ ràng là đang nói tiếng người, nhưng chẳng hiểu sao âm cuối khi dứt câu lại cảm giác như không giống tiếng người…

_________________________

Chú thích

() Hàn Sơn (zh. hánshān 寒山, ja. kanzan), thế kỷ thứ , cũng gọi Hàn Sơn tử, là một dị nhân trong Phật giáo Trung Quốc đời nhà Đường. Ông thường được nhắc đến cùng với Thập Đắc và Thiền sư Phong Can. Cả ba vị đều là những nhân vật độc đáo trong lịch sử Thiền tông, tạo thành một trong những đề tài hấp dẫn của lối vẽ tốc hoạ bởi các nghệ sĩ thiền. Những bài thơ của Hàn Sơn khắc trên vách đá được sưu tầm và lưu truyền dưới tên Hàn Sơn thi.

() Thập Đắc (zh. shide 拾得, Thập Đắc có nghĩa là “lượm được”, ja. jittoku) Về Thập Đắc thì cũng không ai biết gì, chỉ rõ là ông bị bỏ rơi lúc còn nhỏ trong rừng, được Phong Can – vị trụ trì tại chùa Quốc Thanh – tìm thấy và bồng về chùa nuôi dưỡng.

Tích về hai người này rất nhiều, ai có hứng thú có thể lên google tìm ha =u=

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio