Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tích——”
Thanh âm quen thuộc vang lên ở bên tai hai người, Cố Thanh Thanh sờ soạng lấy điện thoại ra nhìn một cái, : : .
“Má ơi đã ba tiếng trôi qua rồi á!?” Ngô Du vẻ mặt kinh ngạc sửng sốt “Tại sao chị không nghe thấy âm thanh báo giờ lần thứ hai?”
“Em có nghe, khi ấy chúng ta đang đứng dưới gốc cây bạc.” Cố Thanh Thanh còn nhớ rất rõ ràng, lúc ấy Ngô Du đang đứng dưới tàng cây, ngửa đầu nghiên cứu âm thanh thổi trumpet của thiên sứ bạc trên cây “Chúng ta chỉ còn lại gần tiếng thôi, nhất định phải tranh thủ thời gian!”
“Trước mắt, trong tay chúng ta có một mảnh lá bằng bạc, với lại một vốc bột vàng.” Ngô Du bắt đầu tính toán tổng sở hữu “tài sản có thể sử dụng” của hai người bọn họ “Cái lá này mặc dù làm từ bạc, nhưng đây là cái lá rơi từ trên gốc cây bạc hết sức xa xỉ trong cung điện của Đại Hãn Mông Cổ, hẳn là sẽ giá trị không ít tiền nhỉ.”
Lúc này hai người bọn họ đã đi đến khu chợ sầm uất náo nhiệt, dọc hai bên đường cửa hàng san sát nối tiếp nhau, còn có một vài quầy hàng rong bày trước các cửa hàng, trên quầy bán một ít thức ăn hoặc là vật dụng sinh hoạt, tiếng trò chuyện hỏi giá cùng trả giá liên tiếp nối nhau, quả thực có thể gọi là kỳ cảnh hồng trần nơi cổ đại.
Cổ Thanh Thanh dùng ánh mắt quét qua lại khắp cả chợ “Bọn họ hình như đều là buôn bán làm ăn nhỏ, sợ là không dùng tới nguyên bảo đâu.”
Ngô Du cũng phát hiện ra, tiền bạc mà bọn họ sử dụng hầu hết đều là tiền đồng, thậm chí gom lại toàn bộ tiền bạc trên người mấy tiểu thương này sợ cũng không đủ một cục nguyên bảo.
“Giá mà tìm ra được mấy nơi kiểu như ngân hàng gì gì đó thì hay rồi, chúng ta có thể dùng tiền bạc trên người đổi thành nguyên bảo.” Cố Thanh Thanh nói.
“Ngân hàng? Ở cổ đại hình như gọi là tiền trang hoặc là ngân hào nhỉ?” Ngô Du trong đầu ý tưởng chợt lóe, lập tức phun ra một đống danh từ chuyên xài ở cổ đại.
“Cách gọi tiền trang hoặc ngân hào là bắt đầu từ thời Minh Thanh, nhưng ở nước chúng ta vào thời nhà Tống đã xuất hiện cơ cấu đổi tiền,” Cố Thanh Thanh vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh “Tiếc là, cơ cấu ấy ở thời nhà Nguyên rốt cuộc gọi là gì, hoặc là thường tập trung ở đâu, em cũng không rõ lắm.”
“Nhìn xem, bên kia có cái cửa hàng kìa!” Ngô Du ánh mắt rất tinh, lập tức thấy được ở phía xa xa có một cửa hàng, loáng thoáng có thể nhìn đến cạnh cửa hiệu có treo hai khối bảng hiệu hình thoi đang bị che sau màn hơi nóng mờ ảo tản ra từ quầy hoành thánh ở bên cạnh, bên trên còn viết hai chữ —— Ngân phô.
Cố Thanh Thanh nhìn thấy hai chữ ấy, cũng lập tức vội bước đi nhanh hơn.
“Ngân phô đó là ngân hàng phải không!?” Ngô Du cũng kích động.
“Có lẽ không phải ngân hàng, nhưng nhất định có dính líu đến bạc!” Cố Thanh Thanh vô cùng khẳng định đáp.
Trước cửa ngân phô không thấy có khách hàng, hai người họ chậm rãi bước vào.
Bên trong cửa hàng không sáng lắm, hơi chút âm u, lúc này có một vị thợ bạc trẻ tuổi đang dựa vào ánh nắng bên cửa sổ chạm trổ một món trang sức bạc.
Gọi là ngân phô (tiệm bạc), nhưng thật ra chính là một cửa hàng làm trang sức.
“Hai cô nương đến đây là muốn làm trang sức sao?” Trong ngân phô không có tiểu nhị, chính là vị thợ bạc trẻ tuổi kia lên tiếng chào hỏi bọn họ.
Ngô Du mở miệng nói trước “Sư phụ, chỗ này của ngài có làm nguyên bảo không?”
“Chỗ chúng tôi làm trang sức cùng các vật dụng bằng bạc, hai người muốn làm cái gì?” Vẻ mặt của thợ bạc có hơi nghi hoặc, cứ ngỡ mình nghe lầm “Nguyên bảo?”
Đúng rồi, nguyên bảo là tiền của thời đại này.
Bọn họ làm như vậy hình như hơi bị giống… kiểu như đang ở thời đại dân quốc, bước vô một nhà bán châu báo, bảo người ta ‘làm cho tôi mấy cái vàng thỏi’ vậy…
“Thật không dám giấu hai cô nương, tại hạ chưa từng làm qua nguyên bảo.” Thợ bạc thẳng thắn thú nhận.
“Vậy cho phép chúng tôi hỏi thăm, chúng tôi có thể đến đâu để mua hoặc đổi nguyên bảo?” Cố Thanh Thanh hỏi một câu.
Thợ bạc trẻ tuổi dừng việc trên tay, nghĩ một lát, nói “Hai vị có gấp lắm không? Có thể chờ thêm hai ngày chứ?”
“Gấp!” Hai người đồng thanh hô lên.
Hai ngày? Hiện tại bọn họ chỉ còn lại mười tiếng thôi!
“Nếu trong tay ngài có sẵn nguyên bảo, có thể đổi với chúng tôi.” Ngô Du lấy hết can đảm nói.
Thợ bạc đáp “Cha tại hạ chính là thợ chuyên môn ‘làm phạn’ (cơm).”
Ngô Du giật mình “Sao, ngài nói sao cơ? Nấu cơm á?”
“Không, là ‘làm phạm’ cơ.” Thợ bạc thấy mình nói không rõ ràng, cũng có chút sốt ruột, liền quay đầu lục lọi cái thùng gỗ đặt ở cạnh chân, lát sau liền lấy ra một cái gì đó thoạt nhìn hơi rỉ sét, rất giống một cái muỗng nặng trịch, nhưng lại có hình dáng rất kỳ lạ, hai đầu rộng, ở giữa lại lõm vào, thoạt nhìn giống một cái muỗng béo tròn có một cái vòng eo thướt tha.
Mà Cố Thanh Thanh cùng Ngô Du bên này lại ngây cả người bất động, thật lâu cũng không phát ra âm thanh.
Bởi vì hai người rất rõ ràng nhìn thấy được, xung quanh cái ‘muỗng’ lóe lên một vầng sáng, một vầng sáng rực rỡ đủ mọi màu sắc, giống hệt như cảnh tượng lúc bọn họ vừa mới thấy cái đồng hồ cát vàng.
Thứ này, chính là món bảo vật mà mọn họ cần tìm.
Nhưng, thật sự rất kỳ quái, bọn họ vốn cứ tưởng phải tìm một cái nguyên bảo bằng bạc, tại sao lại là cái thứ lạ lùng này.
“Đây là ngân đĩnh phạm (),” Thợ bạc trẻ tuổi giải thích với hai người “Thứ này làm bằng sắt, lâu năm không dùng liền trở nên rỉ sét như vậy.”
Cố Thanh Thanh nhận được sự đồng ý của thợ bạc, mới cầm thứ kia lên quan sát “Mới nãy ngài nói đây là ngân đĩnh phạm, có phải chính là khuôn sắt dùng để tạo ra nén bạc?”
Thợ bạc vội gật đầu “Đúng đúng, chính là cái khuôn dùng để tạo ra nén bạc nguyên bảo! Mấy cái nguyên bảo đều là từ phạm đúc ra, như vậy mới có thể thống nhất trọng lượng của chúng!” Sau đó hắn còn nói thêm “Năm đó cha tại hạ làm việc cho quan phủ, là thầy đúc phạm của quan phủ!”
Ngô Du trong lòng kích động, rồi lại cảm giác mình một lần nữa được “mọc” thêm kiến thức, cô vươn tay sờ thật nhẹ cái ngân đĩnh phạm loang lổ rỉ sét, đối với bản thân cô mà nói, thứ này quý giá chẳng thua gì cái đồng hồ cát vàng “Nghe vậy cảm giác nó như, như… mẹ của nguyên bảo ấy nhờ.”
Thợ bạc nghe vậy cả người đều ngây ngẩn, nhưng rồi lại có chút hiểu được lời của Ngô Du, hắn nở một nụ cười hàm hậu nói “Đúng rồi, phạm chính là mẫu thân của các nén bạc.”
Cả Ngô Du cùng Ngô Thanh đều nhoẻn miệng nở nụ cười vui sướng, hai người bọn họ lang thang trong thế giới này lâu như vậy, tận mắt thấy được gốc cây bạc xa hoa nhất trong truyền thuyết, tham quan Kim Trướng của Đại Hãn Mông Cổ, còn tận mắt thấy được hội biện luận thần học của các giáo phái trứ danh, để rồi cuối cùng chợt phát giác, thứ bảo vật mà họ muốn tìm thật ra chỉ là một thỏi nguyên bảo bằng bạc.
À đâu, chính xác hơn là mẹ của nguyên bảo, ngân đĩnh phạm.
“Thứ này… có thể bán cho chúng tôi không?” Cố Thanh Thanh hỏi.
Không ngờ là vị thợ bạc trẻ tuổi lại cực kỳ hào phóng, nói “Cứ lấy đi, không cần tiền, mấy thứ này đều là để lâu không dùng nên bị rỉ sét hư hỏng cả, trong thùng còn nhiều lắm.”
Cố Thanh Thanh suy nghĩ một lát, cuối cùng lấy trong túi tiền ra mảnh lá bạc “Thứ này cho ngài, xem như trao đổi.”
Thợ bạc vươn tay nhận lấy mảnh lá bạc, vẻ mặt chăm chú nhìn, rõ ràng là bị tạo hình tinh xảo tuyệt đẹp của nó làm cho sững sờ.
Ngô Du cầm lấy cái ngân đĩnh phạm vô cùng quý báu kia, bỏ nó vào túi da bò trên người, chẳng tốn bao công sức đã nhét được nó vào, giống như nó vốn dĩ phải thuộc về nơi ấy vậy.
Nào ngờ thợ bạc lại khăng khăng muốn trả mảnh lá bạc lại cho hai người “Tay nghề của thứ này thật sự là hiếm thấy, rất quý báu, giá trị ít nhất cũng tương đương một thỏi vàng! Tại hạ không thể lấy, xin trả lại cho hai cô nương!”
Bên này hai cô gái cũng không muốn lấy không đồ vật của người khác.
Thấy thợ bạc kiên quyết từ chối như vậy, Ngô Du liền cười nói “Được rồi sư phụ, thế này đi, tôi sẽ hỏi ngài một vấn đề, nếu như ngài đáp được xem như giúp được chúng tôi một việc lớn, mảnh lá bạc này sẽ làm thù lao đáp tặng ngài, còn nếu như ngài đáp không được, chúng tôi sẽ lấy lại nó, được không.”
“Được rồi, mời cô nương nói.” Thợ bạc cũng có chút tò mò.
Cố Thanh Thanh cũng không rõ Ngô Du đang suy tính cái gì trong đầu.
Chợt nghe Ngô Du lên tiếng “Là vầy, hai người chúng tôi đến đây vốn là để thăm người thân, trên đường đi chứng kiến không ít chuyện lạ lùng, ví dụ như mấy ngày hôm trước, hai chúng tôi lên đường lúc ban đêm, vô tình nhìn thấy có một đám người vội vã đi bằng xe lừa, ở phía sau vận chuyển một đám hàng hóa rất kỳ lạ, nó là những khối màu xám to như thế này, dài đến thế này, dày đến như vậy…”
Cố Thanh Thanh nghe tới đây, trong lòng không khỏi bội phục Ngô Du nhanh trí.
Đây chẳng phải là hình ảnh quỷ dị mà Ngô Du đã nhìn thấy ở bầu trời màu xám sao? Mấy khối chữ nhật màu xám xịt kia tuy không biết được dùng để làm gì, nhưng có thể suy đoán chúng nó hẳn kim loại nào đó rất đáng giá—— hỏi một vị thợ bạc về vấn đề này quả thật không thể càng thích hợp hơn.
Thợ bạc nghe xong Ngô Du miêu tả, vẻ mặt cũng có chút lo sợ “May là hai cô nương khi ấy không có lên tiếng, lỡ mà đám đạo tích khách ấy phát hiện, e là hai vị khó mà bảo toàn được tính mạng.”
“Đạo tích khách?” Ngô Du lần đầu tiên nghe thấy mấy chữ này “Đạo tích, ý của ngài là mấy khối màu xám lớn lớn kia, đều là tích (thiếc)?”
“Đúng thế, đám người đó thoạt nhìn thì cứ ngỡ là đang vận chuyển khối thiếc cho người ta, nhưng ở đây có một mánh khóe, thiếc là thứ chịu nhiệt kém, chỉ cần gặp nóng sẽ bị tan ra, nhưng nó sẽ không tan từ mặt ngoài mà là bắt đầu tan từ bên trong ruột, bởi thế chỉ cần đun nóng đến một mức nào đó là có thể dùng cây đâm thủng mặt ngoài của khối thiếc, nước thiếc sẽ lập tức chảy ra.” Thợ bạc dù sao cũng làm trong ngành buôn bán kim loại, mấy mánh lới trong nghề cũng biết được đôi chút “Nước thiếc cũng là thiếc, có thể dùng nó để làm các vật dụng bằng thiếc, cũng có phối ba phần thiếc bảy phần đồng để tạo ra thanh đồng khí.”
Ngô Du cùng Cố Thanh Thanh giật mình hiểu ra được, hóa ra hình ảnh xuất hiện ở bầu trời xám chính là một màn ăn trộm thiếc.
Cuối cùng, thợ bạc nhận lấy mảnh lá bạc vô cùng quý giá kia, mà theo như lời Ngô Du thì “Đây là thứ ngài xứng đáng nhận được.”
Hai món bảo vật nặng trĩu trong túi da bò, hai người bước ra khỏi ngân phô, cảnh náo nhiệt ồn ào ở khu chợ bên ngoài đã bắt đầu tiến vào kết thúc, sắc trời chập tối, lúc này bầu trời đã là buổi hoàng hôn sắc chiều rợp bóng.
Hai cô gái tìm một góc yên lặng trò chuyện với nhau, Ngô Du vẫn chưa nguôi hưng phấn “Không ngờ lần này vào ngân phô lại là đúng chỗ! Vừa tìm được ngân đĩnh phạm, thợ bạc cũng giúp chúng ta giải quyết thắc mắc lớn!”
“Ý của chị là nói… vàng bạc đồng sắt thiếc?” Cố Thanh Thanh cũng nghĩ tới điều này.
Ngô Du gật đầu thật mạnh “Đúng vậy! Tiếp theo chúng ta phải đi vào cái thế giới trộm thiếc kia! Mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng chỉ cần cố gắng chắc là sẽ ứng phó được mà! Hai đứa chúng ta đến cả Kim Trướng của Đại Hãn Mông Cổ cũng từng đi qua rồi còn gì!”
Cố Thanh Thanh lại không lạc quan được như Ngô Du “Nhưng ‘Vàng bạc đồng sắt thiếc’ vẫn chỉ là một ý tưởng, hiện tại chúng ta vẫn chưa thể kết luận được.”
“Nhưng mấy cái máu quỷ kia rõ ràng đâu có liên quan gì đến kim loại đâu!” Ngô Du chỉ cần nhớ lại tình cảnh mà mình thấy được ở chỗ đó là cả da đầu lập tức sởn lạnh đến run lên.
“Phương pháp suy đoán của em có lẽ không quá khoa học,” Cố Thanh Thanh cũng không vội nói “Theo em cảm thấy thì, cái thế giới màu đỏ đầy ma quỷ kia chắc sẽ không ai muốn đi vào, nếu như nó là một lựa chọn sai, vậy đặt nó làm lựa chọn có còn ý nghĩa gì đâu?”
“Chị nghe không hiểu.” Tuy miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Ngô Du lại bắt đầu suy tính, thế giới đầy máu quỷ kia không ai muốn đi vào, nếu như nó là một con đường sai, hẳn là nên hấp dẫn người ta vào mới đúng, chứ không nên làm người ta chùn chân như vậy.
Cố Thanh Thanh thấy mặt mày Ngô Du dần giãn ra, liền nói tiếp “Em phân tích thế này nhé, trong ba lựa chọn đỏ, xám, bạc mà chị nhìn thấy, nếu chỉ có một là chính xác, vậy hẳn chính là thế giới màu bạc mà chúng ta đang đứng đây.”
“Nhưng cũng có thể là hai cái chính xác, như vậy sẽ xuất hiện hai trường hợp, một là thế giới màu bạc cùng màu xám là chính xác, nếu như trường hợp này là đúng, vậy chứng tỏ chúng ta phải gom đủ năm thứ kim loại bao gồm ‘vàng bạc đồng sắt thiếc’, mới có thể tìm ra manh mối về tàn phiến mộc bản. Trường hợp thứ hai, thế giới màu bạc cùng mà đỏ là chính xác, như vậy chúng ta buộc lòng phải tìm ra sự tương đồng giữa máu quỷ cùng vàng bạc, đó cũng là một manh mối.”
“Còn có một khả năng thứ ba, chính là cả ba thế giới đều chính xác, như vậy chúng ta phải phân tích, xem giữa vàng, bạc, thiếc cùng máu quỷ có quan hệ gì với nhau? Liệu máu quỷ có phải đại biểu cho sắt hoặc là đồng không? Nhưng theo hiểu biết của em thì hình như chưa từng nghe thấy cách nói này.”
Ngô Du lắng nghe từng câu từng chữ phân tích của Cố Thanh Thanh, trong lòng lại nhớ tới hình ảnh đọng lại sau cùng của cả ba bầu trời kia, thế giới màu bạc là một gốc cây, thế giới màu xám là những khối thiếc, thế giới màu đỏ lại là ngọn núi đá đỏ, trên núi chảy xuôi máu quỷ, khiến cả ngọn núi đều đỏ tươi như máu…
“Thanh Thanh! Chị đột nhiên nhớ ra được một chuyện!” Ngô Du cả người kích động vươn tay lắc lư bả vai của Cố Thanh Thanh, làm đối phương cả người lảo đảo qua lại “Trước đó chị đã kể với em đấy nhớ không, hồi bé chị hay gặp phải mấy thứ không sạch sẽ ấy? Có mấy lần còn bị chúng nó bám vào người, thế nên bệnh nặng liên miên, sau bà cố ngoại mới bảo chị bị quỷ bám vào người. Rồi bà cố ngoại ‘làm phép’ che lại đôi mắt của chị nên chị mới khá lên một chút, chị còn nhớ hai ba năm đầu mới vừa được ‘che mắt’, bà cố ngoại có cho chị một chuỗi vòng tay mã não màu đỏ, bảo chị đeo để trừ tà! Chị nhớ lúc đó bà nói, đó là mã não máu quỷ, xuất xứ từ Đan Khâu, yêu ma quỷ quái thấy đều sợ!”
Cố Thanh Thanh nghe đến mê mẩn “Đan Khâu? Đúng rồi, hình như trong 《 Thập di ký 》 của thời nhà Tấn từng có một đoạn ghi lại, bảo rằng ‘Vùng hoang Đan Khâu () lắm máu quỷ, hóa thành đan thạch, tức mã não vậy.”
“Đó thấy chưa thấy chưa! Mã não chính là do máu quỷ hóa mà thành! Như vậy tức là, hình ảnh ngọn núi đá màu đỏ mà chị nhìn thấy cuối cùng thật ra là vùng núi Đan Khâu! Mấy hòn đá ở trên đó đều là mã não!”
Cố Thanh Thanh nghe mà gật gù liên tục “Ngẫm kỹ lại mới thấy, trong 《 Dậu dương tạp trở 》cũng từng nhắc đến: Mã não, tức máu quỷ biến thành —— chứng minh trong truyền thuyết thần thoại xa xưa thật là có cách nói như vậy.”
“Nếu thật sự là như thế, vậy mấy thế giới kia sẽ bao gồm: vàng, bạc, thiếc cùng mã não.” Ngô Du lẩm bẩm phân loại chúng nó “Vàng, bạc, thiếc còn dễ hiểu, đều thuộc về các kim loại có thể tinh luyện, nhưng còn mã não lại không giống nhau, hay là vàng bạc với mã não nhỉ, mấy thứ này đều xem như… bảo bối?”
“Vàng, bạc, mã não…” Cố Thanh Thanh như giật mình ngộ ra “Vàng, bạc, lưu ly, xà cừ, mão não, trân châu, hoa hồng… Đây chính là Thất Bảo của Phật giáo được nhắc đến trong Pháp Hoa Kinh!”
_________________________
Chú thích
() Ngân đĩnh phạm : là cái khuông (đúc) của ngân đĩnh (nén bạc), minh họa bên dưới
() Đan Khâu : Đan khâu ở Chiết Giang Ninh Hải Huyền Nam. Tương truyền nơi này là thần tiên tụ tập sinh sống.