Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiệu Lăng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng tối bất ngờ bao trùm, trong lòng lại âm thầm so sánh với những bức tranh mình từng trải qua trước đó, nếu như nói trước kia các loại bóng tối đều có một chút gì đó hí kịch hóa, như vậy bóng tối trước mặt lại vô cùng chân thật, chân thật đến đáng sợ.
Ánh trăng âm u tái nhợt khiến người ta chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy những gò mồ cùng tấm bia trên bãi mộ địa này, thi thoảng lại có tiếng chim chẳng biết thuộc loài gì phát ra tiếng hót kỳ dị mà lần đầu mới nghe thấy, dưới chân là đường dốc núi gập ghềnh, bóng cây lắc lư lay động, tiếng dế văng vẳng vang lên trong những bụi cây bụi cỏ.
Trong khoang mũi ngập tràn những mùi đặc trưng của các vùng đồi núi hoang vu, mùi của cỏ cây, bùn đất, của đá núi, cùng những tấm bia đá xưa cũ lâu đời.
“Lúc tôi còn ở Bắc Kinh làm công,” Lý Tiểu Xuân bỗng nhiên lên tiếng “Nghe những người lớn tuổi Bắc Kinh mỗi lần nhắc tới ai đó đã ‘chết’, đều là bảo ‘đi nghe dế kêu rồi’, mới đầu tôi nghe mà không hiểu lắm, tới giờ mới chợt hiểu ra được, hóa ra là ở mộ địa có nhiều dế tới vậy…”
Thiệu Lăng cũng không tùy tiện tiếp tục đi về phía trước, tạm thời đứng lại ở một chỗ cách xa mấy cái mộ phần, nói “Trời tối quá nhanh.”
“Tôi cứ tưởng trong tranh đều bất thường kiểu vậy?” Lý Tiểu Xuân tiếp nhận sự bất thường của tranh rất nhanh.
“Không, ở những bức tranh trước đó, ngày đêm luôn luôn tuân theo quy định nhất định, dù cho ban ngày chỉ có bốn tiếng ngắn ngủi, nhưng cũng phải trải qua bốn tiếng đó rồi, thế giới mới có thể ‘dập đèn’.” Thiệu Lăng dùng bức tranh 《 Nghịch Lữ 》 làm ví dụ “Nhưng mà ở nơi này, trời tối thật sự quá mức đột ngột, cảm giác giống như là… do ai đó làm.”
Lý Tiểu Xuân im lặng không đáp, hắn cho rằng kẻ đã làm bầu trời tối đen không thể nào là “con người” được, chỉ có “ông trời” mới làm được chuyện này,
Đi loanh quanh lẩn quẩn giữa mộ địa ngay lúc trời tối om, nói không giả hẳn là nói xạo rồi, nhưng cuộc sống lưu lạc nhiều năm ở bên ngoài dạy cho Lý Tiểu Xuân biết một điều, dù bản thân có khiếp đảm tới cỡ nào đi nữa cũng đừng để người khác nhận ra —— cũng không phải hắn đề phòng Thiệu Lăng, mà là quen rồi, qua nhiều năm như vậy đã quen che giấu thiên tính của bản thân mình ở nhiều mặt rồi.
Lý Tiểu Xuân cố bày ra vẻ trấn định đứng bên cạnh Thiệu Lăng, bên tai nghe tiếng dế kêu, trong lòng có hơi bồn chồn, ánh mắt liền không tự chủ được nhìn loanh quanh, nhưng vừa nhìn một cái, cả thân thể liền không thuộc về hắn nữa, tự chủ nhiều năm quen thói cũng nháy mắt bị đánh nát ——
“A a a a a!!!” Mấy tiếng kêu thét sợ hãi như xé toang bầu trời đêm, làm lũ chim chấn kinh vỗ cánh bay đi.
Thiệu Lăng cố gắng giữ vẻ trầm ổn bình tĩnh, nói “Cậu hét cái gì?”
Lý Tiểu Xuân lắp bắp nói “Sau, sau lưng anh, có cái gì..”
Thiệu Lăng vẻ mặt cảnh giác bước nhanh về phía trước vài bước, sau đó đột ngột quay đầu lại, quả nhiên thấy được một đoàn lửa màu đó có cái đuôi dài, mà đáng sợ nhất là cái đoàn lửa ấy đang bám theo sau lưng hắn, hễ hắn di động một chút, nó lập tức sẽ đi theo.
Thiệu Lăng hít ngược một hơi, cả người bất động nhìn chằm chằm đoàn lửa màu đỏ yêu dị kia.
Lý Tiểu Xuân sợ tới mức lùi về phía sau liên tục, Thiệu Lăng vội nói “Đừng cử động, cậu cử động nó sẽ đi theo cậu.”
“Tranh… trong tranh mà cũng có phong kiến mê tín sao…” Lý Tiểu Xuân cảm giác được bắp chân mình giống như bị chuột rút rồi, lúc này có muốn cử động cũng cử không nỗi “Thiệu tổng, đây… đây có phải là ma trơi không?”
“Dựa theo cách nói khoa học thì đây là lửa lân tinh,” Thiệu Lăng mắt nhìn đoàn lửa trước mặt dần dần yếu đi “Chúng ta đang ở bãi tha ma, nơi này tất nhiên sẽ có các loại xương cốt chưa hoàn toàn hủ bại, mấy thứ này có thể sản sinh ra phốt-phin, điểm cháy của phốt-phin khá thấp, vào ngày hè trời nóng có thể tự bốc cháy.”
“Nhưng mà, ma trơi, à không, lửa lân tinh tại sao lại đi theo người ta được?” Lý Tiểu Xuân hồi bé từng ở trong thôn tận mắt chứng kiến thấy ma trơi đi theo người ta, sau đó đốt người ta…
“Bởi vì lúc chúng ta đi đường, vận tốc không khí xung quanh chân sẽ tăng lên, sức nén sẽ giảm xuống.” Thiệu Lăng giải thích cơ hơi trúc trắc “Mấy môn tự nhiên của tôi không tốt lắm, đại khái chính là như vậy.”
Lý Tiểu Xuân hai mắt đăm đăm nhìn đoàn lửa lân tinh dần dần tắt ngúm, giống như hắn không tận mắt thấy đám lửa kia tắt hẳn liền không thể an tâm tin tưởng vào “lý luận khoa học” mà Thiệu Lăng đã nói.
Nào ngờ, đoàn lửa kia chẳng những không dập tắt, ngược lại ngay lúc sắp sửa cháy rụi bỗng nhiên nổ tung lên vô số đốm lửa nho nhỏ, rồi sau đó lại dấy thành một đoàn lớn hơn, lớn tựa như một trái bóng rổ vậy, cứ thế lơ lửng trôi nổi giữa không trung, ở bên dưới còn lượn lờ một chùm lửa nhỏ thoạt nhìn giống cái đuôi.
Lý Tiểu Xuân sợ đến ngây cả người, hắn thò tay véo đùi mình một cái thật mạnh, hi vọng làm cho mình tỉnh lại rồi nhận ra vẫn đang ở trong phòng triển lãm của bảo tàng mỹ thuật Niên Tục, ai có ngờ đùi thì đau điếng cơ mà trước mắt cái đống lửa ma trơi vẫn phập phềnh bay trước mắt, Lý Tiểu Xuân vắt giò lên cổ nhảy lùi về phía bên cạnh Thiệu Lăng “Thiệu Thiệu Thiệu tổng, cái cái cái cái…”
Thiệu Lăng cũng lùi về sau mấy bước, hai mắt lại nhìn chằm chằm đoàn lửa ma trơi trước mắt, dựa theo hiện tượng thiêu đốt kỳ lạ này, cơ bản có thể xác định này cũng không phải là do phốt-phin đang tự cháy, mà là…
“Thiệu Thiệu Thiệu tổng…” Lý Tiểu Xuân nỗ lực bắt mình tỉnh táo lại “Anh nghĩ có phải là do đoàn lửa ma trơi này làm cho bầu trời tối thui không?”
“Sự thấy bất thường ắt có yêu.” Thiệu Lăng vẫn đăm đăm nhìn đoàn lửa đỏ rực đến bất thường trước mắt, bỗng phát hiện nhìn lâu như vậy, ánh mắt đần dần có thể xuyên qua ngọn lửa nhìn đến phần trung tâm, đó là một khối hài cốt rất lớn “Đích thật là hài cốt đang thiêu.”
“Hai cột vì sao lại đang thiêu?” Lý Tiểu Xuân bạo gan hỏi lại.
“Hài cốt chính là chỉ xương cốt còn sót lại sau khi thi thể đã bị thối rữa hoặc sau khi hỏa táng,” Thiệu Lăng vừa nói xong lời này, bỗng phát giác khối hài cốt đang bốc cháy càng lúc càng trở nên rõ ràng, thậm chí có thể nhìn thấy được chỗ vỡ nát trên xương, giống như bị vật nặng gì đó đập vào làm bể nát “Khối hài cốt này giống như không phải vì thối rữa hay sót lại sau hỏa táng.”
“Vậy nó là từ đâu sót lại?” Lý Tiểu Xuân hiện tại cũng nhìn thấy khối hài cốt đang cháy kia, mảnh xương bên trong giống như đang cố gắng bày ra hình dáng khiếm khuyết của mình.
“Tôi cho rằng là do ai đó giã đánh, hơn nữa không phải dùng những thứ sắc bén như đao hay là rìu, có vẻ giống như chùy hoặc là gậy gỗ hơn.”
Lý Tiểu Xuân càng nghe càng cảm thấy chuyện này thật sự quá tà quái, kềm không được lòng há miệng hô to tự bơm can đảm cho chính mình “Nơi đây là Chu Tiên Trấn, an táng Chu Hợi tướng quân! Chu Hợi tướng quân đã thành tiên lên trời, sao lại có thứ yêu quái tà ma đến đây quấy phá!”
Đoàn lửa ma trơi bỗng nhiên “Bùm” một tiếng, lửa càng cháy càng lớn.
Thiệu Lăng ngược lại theo những lời Lý Tiểu Xuân mới nói lúc nãy nghĩ ra được điều gì, Chu Tiên Trấn, Chu Hợi…
Hài cốt từng bị vật nặng giã đập, Tấn Bỉ.
Tấn Bỉ.
“Ngươi là Tấn Bỉ?” Thiệu Lăng nói.
Ma trơi dừng lại giữa không trung, ở độ cao ngang ngang với mặt của Thiệu Lăng, ánh lửa không phừng phừng bốc cháy nữa, mà là lẳng lặng đứng tại chỗ.
“Ngươi là… Hoạch Giới Túc Tướng, Tấn Bỉ?” Thiệu Lăng lại nói thêm một câu.
Một ít đốm lửa nhỏ rơi ra từ đoàn lửa ma trơi, mà hài cốt nằm ở giữa cơ hồ như phát ra ánh hào quang.
“Ngươi có oan khuất gì sao?” Thiệu Lăng hỏi.
Đốm lửa vẫn như cũ ào ào rơi xuống, tựa như đang có một u hồn mắt thường không nhìn thấy, đang âm thầm rỏ xuống những giọt hỏa lệ.
“Này là.. quỷ hồn của Tấn Bỉ hả?” Lý Tiểu Xuân dè dặt hỏi.
“Hẳn là vậy.”
“Đang giữa đêm hôm, sao quỷ hồn ổng không hiện hình nhỉ?” Lý Tiểu Xuân nói.
“Những câu chuyện về điển tích 《 Đoạt phù cứu Triệu 》 bắt nguồn từ lịch sử, hoặc là do dân chúng truyền miệng nhau, làm cho nhiều linh hồn khó lòng hội tụ thành hình, nhưng trong lòng rồi lại không cam tâm.” Thiệu Lăng nhìn ma trơi nói.
“Hay là giống như chúng ta mới phân tích hồi nãy, Chu Hợi đánh chết Tấn Bỉ là trung với chủ của mình Tín Lăng Quân, nhưng Tấn Bỉ sinh lòng hoài nghi như thế cũng là đang trung với chủ của mình Ngụy Vương?” Lý Tiểu Xuân nghĩ thông lý lẽ bên trong việc này, cũng không còn sợ hãi như lúc đầu nữa “Bởi nên, Tấn Bỉ cảm thấy mình oan khuất?”
Thiệu Lăng mắt nhìn đoàn lửa ma trơi không ngừng rơi rớt “Hoạch Giới Túc Tướng, ngài có thể hiện hình hay không? Hoặc là dùng cách thức nào đó kể ra oan khuất của ngài, nếu chúng tôi sẽ giúp ngài hết sức nếu như có thể.
Ma trơi bỗng nhiên chầm chậm bay đi, rời khỏi trước mặt hai người bọn họ, hướng về phía mộ địa bên kia.
“Nó, nó cứ thế mà đi sao?” Lý Tiểu Xuân nói như vậy nhưng cũng trong lòng cũng không tin.
“Chắc là nó đi nghĩ cách gì đấy, nghĩ cách làm sao truyền lời cho chúng ta.” Thiệu Lăng nói.
“À Thiệu tổng, mới nãy anh nói cái gì ‘Hoạch Giới Túc Tướng’, là cái gì vậy?” Lý Tiểu Xuân hỏi.
“Lúc Tấn Bỉ còn sống, là một vị tướng quân già có kinh nghiệm sa trường của Ngụy Quốc, người đời tôn xưng “Hoạch Giới Túc Tướng”, hoạch giới ý là cường tráng lại gan dạ dũng mãnh, còn túc tướng là chỉ người tướng già.” Thiệu Lăng nói đến đây, trong giọng tràn ngập tiếc hận.
“Vậy có nghĩa là… sau khi Tấn Bỉ chết cũng không được mai táng, hiện tại chỉ còn sót lại khối hài cốt này thôi?” Lý Tiểu Xuân nói.
Thiệu Lăng cũng không biết trả lời như thế nào, mà sự thật hẳn cũng chính là như thế, vị tướng già Tấn Bỉ này khi ấy bị đôi chùy bốn mươi cân đánh gục, hẳn là cũng không chết được toàn thây, khi ấy đâu đâu cũng là chiến trường, thế nên hắn cũng không được người ta chôn cất đàng hoàng, thậm chí chẳng có nổi một cái mộ di vật nữa, bởi vậy nên mới thấy mình oan khuất.
Thiệu Lăng còn đang suy nghĩ, bỗng trước mắt nhá lên ánh lửa, sau đó thấy được một đoàn ma trơi đỏ rực trôi nổi lơ lửng bay đến, ở phía sau còn dắt theo một đám ma trơi có lớn có nhỏ, đám ma trơi kia lần lượt bay tới trước mặt hai người họ, ở giữa mỗi đoàn ma trơi đều có một khối hài cốt với hình dạng và kích thước không giống nhau! Điểm giống nhau duy nhất giữa chúng nó, là ở rìa cốt đều có dấu vết bị vật nặng giã nát.
Mấy chục đoàn ma trơi dần dần tụ tập lại cùng nhau, biến thành một đống lửa khổng lồ nhìn như lửa trại, mấy chục khối hài cốt ở giữa chậm rãi hợp thành một cái khung xương hình người khuyết thiếu không trọn vẹn.
Lý Tiểu Xuân nhìn mà ngậm miệng cả buổi trời, hiện tại trong lòng hắn có hơi sợ, rồi lại có một loại cảm giác rất khó tả.
Vẻ mặt của Thiệu Lăng đầy phức tạp, thật lâu mới nói “Ngài muốn chúng tôi giúp ngài… báo thù?”
Đoàn lửa lớn đứng im bất động.
Thiệu Lăng đành phải đoán tiếp “Vậy ngài muốn… muốn an nghỉ vào mồ?”
Đoàn lửa lớn khẽ run run.
Thiệu Lăng dựa theo ý tưởng này đoán tiếp “Ngài mong muốn tìm về cơ thể đầy đủ để vào mồ an nghỉ?”
Đoàn lửa lớn bỗng chốc run lên kịch liệt, lại rơi xuống mấy đốm lửa nhỏ.
Rồi trong nháy mắt, đoàn lửa đỏ ấy thiêu đốt đến nhiệt liệt chói lòa, tựa như muốn soi sáng cả bầu trời.
Mà trời, cũng thật sự sáng lên.
Đêm tối lúc nãy tựa như một giấc mộng ngắn ngủi, giống một cảnh mộng vô tình thấy được giữa giấc ngủ gật ban trưa.
Nhưng mấy hài cốt kia vẫn còn, nó nằm rải rác trong những bụi cỏ giữa các mộ phần, mấy chục khối hài cốt khiếm khuyết hợp lại thành một cái hình, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện, đó là một cái hình người.
Lý Tiểu Xuân giống như chưa kịp tỉnh lại giữa tình cảnh mới rồi, giờ mới vươn tay vỗ vỗ lên mặt “Mới nãy là thật xảy ra, hay chỉ là một giấc mộng Tấn Bỉ báo cho chúng ta vậy?”
“Là mộng hay thật gì đều được, chúng ta đã hứa hẹn với ông ấy, giờ phải nghĩ cách hoàn thành nó.” Thiệu Lăng nói.
“Xương cốt của ông ấy lúc đó cũng đã nát như bã rồi mà, Thiệu tổng trước đó anh cũng từng nói, hiện tại đang là thời nhà Minh, cách Chiến Quốc đã nhiều nhiều năm lắm rồi, mấy cái xương cốt kia làm sao mà tìm về cho được.” Lý Tiểu Xuân nói xong, đưa mắt nhìn quanh, trong lòng thầm suy tính có thể dùng thứ gì thay cho xương cốt đây.
“Nếu như có thể tìm được, ông ấy đã chẳng cần phải dùng ma trơi đến khẩn cầu chúng ta giúp đỡ.” Thiệu Lăng ngẫm nghĩ, cứ cảm giác việc này sẽ không bắt bọn họ phải đi tìm kiếm xung quanh như mò kim đáy biển, hẳn là sẽ có một quỹ đạo đã định sẵn.
“Thôi, chúng ta đi gom mấy hài cốt sót lại trong bụi cỏ trước đi đã.” Lý Tiểu Xuân nói xong liền đi làm, trước hết tìm một tấm bia đá đổ rạp dưới đất, dùng tay áo lau chùi sạch sẽ bùn đất bám bên trên, sau đó vén bụi cỏ ra, động tác hết sức cẩn thận nhặt từng khối hài cốt rơi rớt bên trong, từng khối từng khối đặt trên tấm bia đá, suốt cả quá trinh vô cùng thật lòng lại cẩn trọng, chỉ sợ mình ráp nhầm khối nào.
Thiệu Lăng mắt nhìn việc Lý Tiểu Xuân đang lụi cụi gom xương, trong lòng lại suy nghĩ nên dùng thứ gì thay cho hài cốt.
“Thiệu tổng! Bên dưới hài cốt có cái gì nè!” Lý Tiểu Xuân bỗng nhiên la lên.
Thiệu Lăng vội vàng bước qua xem, thấy được trong bụi cỏ rậm rạp nằm dưới hài cốt có đặt một thứ gì đó hình vuông nhìn giống cái bàn cờ, nhưng trên mặt không có kẻ ô như bàn cờ, chỉ có một ít hạt cát, nhìn giống mấy bàn cát thường thấy ở hiện đại.
Thiệu Lăng cũng không nghĩ ra nguyên do của thứ này, liền dùng tay viết lên bàn cát một chữ.
Lý Tiểu Xuân ngồi ngó cả buổi “Này là chữ cốt () trong xương cốt đúng không? Nhìn xem như cách viết của thời cổ đại ấy nhỉ, cơ mà xem kỹ lại cảm giác chữ này giống như đang vẽ một người đang đứng, có đầu có thân còn có cả tay chân.”
“Đây là triện văn.” Thiệu Lăng gạt xóa chữ cát mình vừa viết lúc nãy, lại viết một chữ khác.
Chữ này Lý Tiểu Xuân không biết, phía ngoài là một cái hình vuông lớn, bên trong lại là một cái nhìn như chữ cái tiếng anh vậy “Ủa tại sao bên trong cái chữ ‘khẩu’ (口) bự này lại có một chữ cái r?”
“Đây không phải chữ cái r, nó là chữ ‘Bốc’ (卜) của chiêm bốc (bói toán),” Thiệu Lăng giải thích “Đây là chữ tượng hình của ‘Cốt’, bởi Vu sư ngày xưa thường sẽ dùng xương cốt để chiêm bốc ().”
Thiệu Lăng mới vừa nói xong câu đó, bỗng dưng thấy cái chữ cát bên trên bàn cát đột ngột lóe lên ánh hào quang, chờ ánh sáng tan đi, Thiệu Lăng thử dùng tay vén hạt cát ra, phát hiện trong hạt cát có chôn giấu một khối xương cốt tràn đầy vu tự.
Chỉ tiếc là, mấy chữ trên ấy Thiệu Lăng đều không biết.
“Đây là cái gì?” Lý Tiểu Xuân hỏi.
“Đây là một khối xương cốt nguyên thủy, hoặc là nói một khối xương cốt mang ý nghĩa nguyên thủy.” Thiệu Lăng tự tay cầm lấy khối xương cốt ấy đặt vào giữa bộ hài cốt đang trải trên tấm bia đá “Tôi cũng không biết khối xương cốt này liệu có thể giúp chúng ta…”
Thiệu Lăng còn chưa nói hết lời, liền phát hiện hài cốt đặt trên bia đá đột nhiên nhanh chóng thay đổi vị trí, thậm chí còn mọc mới ở những rìa mép bị vỡ nát, trong chốc lát, một bộ xương cốt hoàn chỉnh xuất hiện trên bia đá —— mà lúc này bia đá cũng không đủ chỗ để đặt toàn bộ hài cốt hình người nữa, phần chân của bộ xương bị đùn xuống mặt đất ở dưới tấm bia đá.
“Như vậy xem như hợp thành nguyên bộ xương rồi hả!?” Lý Tiểu Xuân vẻ mặt không dám tin, lại cúi đầu nhìn xuống cái bàn cát thần kỳ kia, phát hiện bên trên không biết từ khi nào hiện ra một chữ ‘Nguyệt’.
Thiệu Lăng bước tới nhìn cái chữ ấy, buột miệng nói “Xem ra, tiếp theo chúng ta phải giúp xương tìm ‘thịt’.”
_________________________
Chú thích
() Chữ Cốt (triện văn): dòm hình để hiểu cái mô tả của Tiểu Xuân ha =w=
() Bốc : Mọi người còn nhớ cái ART thứ hem, trong đó có cái về khổ hình dịch cốt cũng từ đề cập tới chữ bốc (卜) này nè, nó là chữ tượng hình cho cốt, giống một cái xương ấy.
Tớ đoán thông qua Tiểu Xuân mô tả thì chữ Thiệu tổng viết là chữ 𡆥 (tù, giam giữ) kiểu dị thể =w= cơ mà không biết đúng không…
Nói về văn hóa chiêm bốc (占卜), thực ra xuất hiện khá là sớm, theo Wiki viết như này:
Nhân dân viễn cổ khi nướng thịt thú thì phát hiện hiện tượng xương bị vỡ, tạo thành những vết nứt vỡ với hình dạng khác nhau, có phần khó hiểu, khiến người xưa chú ý. Sau này, khi đạt được kết quả viên mãn trong các hoạt động như săn thú, chiến tranh, mọi người bắt đầu liên hệ hai thứ với nhau, xem đó là điềm trước của thần linh với sự vật, tích lũy thành tri thức gọi là chiêm bốc. Do trình tự phức tạp, tri thức nhiều và sâu, nên trong bộ lạc có Vu sư chuyên việc xem bói, độc quyền giải thích bốc cốt. Lưu vực Hoàng Hà trong thời kỳ văn hóa Long Sơn bắt đầu hưng thịnh chiêm bốc.
“Tả truyện” chép rằng triều Hạ có quan lại chiêm bốc. Toàn kỳ thứ văn hóa Nhị Lý Đầu đều khai quật được bốc cốt bả vai bò, dê, lợn. Những bốc cốt này chỉ bị đốt cháy ở mặt sau, không đâm không đục, chưa khắc chữ, tương đối nguyên thủy hơn so với bốc từ Ân Khư