Họa Phố

quyển 13 chương 30: hòa hợp (30) : tranh thủy lục

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xác chết thành đồng, máu chảy thành sông.

Thi thể của yêu quái cùng hài cốt con người như hòa vào nhau, biến nơi đây thành một vùng biển chết.

Ở giữa khung cảnh ấy, đột ngột xuất hiện một gò đất sạch sẽ đến lạ kỳ, tựa hồ có chút trơ trọi lạc lõng với xung quanh, nhìn lướt qua cứ ngỡ kia là do một đám xác chết chồng chất thành gò.

Trên gò đất, ngồi một người.

Vệ Đông chưa bao giờ xâm nhập vào cảnh mộng của một người sâu đến như thế, dù là cảnh mộng vực biển của Phương Phỉ cũng không từng làm hắn giống như lúc này, tựa như thân thể đang chìm đắm vào cảnh giới lạ, không cách nào giãy thoát ra được.

Vệ Đông cảm giác được bước chân của mình đang giẫm trên biển xác, trong khoang mũi đầy ứ mùi máu tanh nồng hôi thối của lũ yêu hòa cùng máu người, ánh trăng từ phía bên kia gò đất chiếu rọi sang, mà hắn lại đang ngửa mặt lên, nhìn người ngồi trên gò đất ấy.

Giống như phát giác được ánh mắt của hắn, người nọ cũng ngoái đầu nhìn lại.

Thật sự, là một con người.

Diện mạo tầm thường, chẳng hề đặc biệt.

Một gương mặt vô cùng xa lạ, mà trong bóng đêm mờ mịt thậm chí chẳng thể đoán ra tuổi tác.

Nhưng, chẳng hiểu sao Vệ Đông lại cảm giác ánh mắt của người nọ rất quen thuộc, như từng gặp qua ở đâu đó.

Vệ Đông từng bước từng bước đến gần, như muốn săm soi quần áo của người nọ để xem có phát hiện dấu vết quen thuộc nào không.

Người nọ chỉ nhìn Vệ Đông một cái, sau đó như mất đi hứng thú với “kẻ xâm nhập”, quay đầu đi, cũng chẳng rõ là đang ngẩn người, hay đang trầm tư suy nghĩ.

Ánh mắt của Vệ Đông đăm đăm nhìn vào túi vải đeo bên hông của người nọ.

Đó là một cái túi vải vừa cũ vừa nát, nó cũ nát đến mức chẳng thể nhìn ra được màu sắc ban đầu, nhưng vẻ ngoài của nó lại quen thuộc vô cùng, nhất là sợi dây rút màu đen nằm ở đầu túi vải, trên sợi dây có buộc một cái lục lạc bằng đồng, thỉnh thoảng sẽ vang lên những tiếng rung khô cằn buồn tẻ.

Vệ Đông đã từng gặp qua một cái túi vải giống hệt như vậy, khi ấy vẫn là lúc hắn cùng Phương Phỉ vừa mới đi vào thế giới này —— Sư Đà Lĩnh khắp nơi đều là máu chảy thành sông, hai người chẳng có đường nào để đi, chỉ có thể lựa từ trong túi vải ấy, chọn ra hai cái lông ngỗng trắng ngần.

Rồi, hai người lại học được thuật che mắt, chỉ cần giắt lông ngỗng ở lỗ tai, sau đó đọc thần chú, bọn họ liền biến thành hai con ngỗng yêu, cũng nhờ đó mà đường hoàng đi vào Sư Đà Quốc.

Vệ Đông khẽ mấp máy môi, muốn hỏi người nọ, rằng: Ngài chính là lão bà bà đã giúp hai người chúng tôi lúc trước phải không?

Nhưng những lời thoát ra khỏi miệng đều bị hòa tan vào trong không khí, chẳng thể vang lên dù chỉ là một âm nhỏ.

Người ngồi trên gò đất lại giống như nghe thấy được, khẽ nở nụ cười, rồi sau đó nói với Vệ Đông cái gì, nhưng Vệ Đông không nghe được.

Người nọ giơ túi vải trong tay lên, lục lạc phát ra tiếng kêu tràn mùi rỉ sét.

Cùng với tiếng lục lạc vang, Vệ Đông cuối cùng tỉnh lại từ cảnh mộng.

Phương Phỉ giống như đang cùng Trư hỏa kế nói gì đó, hình như đã chọn người xong rồi, lúc này đang mặc cả trả giá.

Tiếng lục lạc đồng vẫn như khe khẽ bên tai, Vệ Đông hai mắt đăm đăm không chớp nhìn con yêu quái ở trước mắt mình, chính xác mà nói, đó là một con yêu quái hỏa kế làm việc ở lò sát sinh, vóc người tầm trung, trên cổ là một cái đầu khỉ, lúc này nó đang nhìn Vệ Đông nhe nhe răng, sau đó lắc lắc thân mình.

Ở bên hông khỉ yêu có treo một cái lục lạc đồng, đang phát ra thanh âm, khỉ yêu hướng về Vệ Đông làm một cái dấu tay phức tạp, sau đó không nhìn hắn nữa.

Lúc này bỗng nhiên truyền đến giọng của gã mãng xà, sau đó lại truyền đến tiếng của tên yêu Trư Tam “Hôm nay không giao dịch nữa, Long gia đều bao hết cả rồi!”

Vệ Đông xoay đầu lại nhìn, phát hiện con khỉ yêu kia đã sớm mất bóng dáng.

Phương Phỉ phản ứng cực nhanh, giữ chặt đứa bé cõng sau lưng, nói “Chúng tôi không dám trêu vào Long gia, thôi chúng tôi đi trước, hôm khác lại đến!”

Trư hỏa kế rất thông minh, cứ ngỡ là đám thương gia này không muốn đụng mặt nhau, liền dẫn hai người ra ngoài bằng một cửa khác.

Hai người một lần nữa trở lại con hẻm bẩn thiểu, lẳng lặng men theo ngõ nhỏ bọc ra ngoài, sau đó đi vào đường lớn trải gạch xanh.

Trong lòng họ đều biết rất rõ, bằng sức của hai bọn họ không có cách nào cứu được cả trăm người ở lò sát sinh kia, nếu không phải đúng lúc trốn đi, sợ là đứa bé sau lưng Phương Phỉ cũng sẽ bị gã mãng xà bắt lại, thậm chí có khi sẽ làm đối phương sinh lòng hoài nghi.

“Về khách sạn trước đã.” Phương Phỉ nói một câu, lập tức cất bước đi như bay.

Bên tai lại vang lên một tiếng “Tích——” hết sức chói tai, âm thanh này cứ sau mỗi lần vang lên lại càng lớn, hiện đã là tiếng thứ tám.

Thời gian của bọn họ, thật sự không còn lại bao nhiêu…

Trở lại khách sạn, tháo miếng vải trên đầu đứa bé ra, chẳng thấy nó khóc lóc hay hoảng sợ, hai mắt trơ trơ như ngây dại.

Phương Phỉ dùng thuốc mua được ở dọc đường bôi lên vết thương của đứa bé, có lẽ rất đau, nhưng đứa bé lại không kêu rên lấy một tiếng.

“Tui đã nhìn thấy hắn.” Vệ Đông lúc này bỗng lên tiếng.

“Là gã khỉ kia à?” Phương Phỉ lúc ấy chưa kịp dùng lông vũ của Tiên điểu quan sát đối phương, nhưng qua nét mặt của Vệ Đông khi ấy cũng đoán ra được một ít.

“Hắn cùng với lão bà bà lúc trước giúp đỡ chúng ta, là cùng một người.” Vệ Đông đưa ra suy đoán của bản thân “Chính là lão bà bà chúng ta gặp trước khi vào thành ấy.”

Phương Phỉ cúi đầu, tiếp tục bôi thuốc, im lặng không đáp.

“Theo cô thì, những thứ nhìn thấy trong cảnh mộng, rốt cuộc là chuyện của quá khứ hay là tương lai?” Vệ Đông hỏi.

“Tôi không biết.”

“Trong cảnh mà tui thấy được, giống như vừa mới xảy ra một trận đại chiến giữa người và yêu, nơi nơi đều vô cùng thảm thiết.”

Phương Phỉ nghe lời Vệ Đông miêu tả, thật sự rất khó tưởng tượng ra cảnh tượng ấy thảm thiết cỡ nào, càng không thể phỏng đoán việc ấy rốt cuộc xảy ra ở mấy trăm năm trước, hay là sắp xảy ra vào mấy tiếng sau.

“Vệ Đông, theo anh thì tại sao đám yêu quái lại muốn đi tới Sư Đà Quốc?” Phương Phỉ bỗng nhiên hỏi như vậy.

Vệ Đông suy ngẫm “Gã mãng xà kia chẳng phải từng nói sao, ở nơi này có thể ăn thịt người một cách hợp pháp, quốc gia này giống như một khu vực không ai ngó ngàng tới.”

“Trong 《 Tây Du Ký 》 nói về nó như thế nào? Tại sao lại có thể chấp nhận một đám yêu quái ăn thịt toàn bộ người dân của một quốc gia như vậy?” Phương Phỉ mỗi lần nhớ tới liền thấy sợ đến rợn cả gai ốc—— ăn thịt người đúng là đáng sợ, nhưng cái càng đáng sợ hơn là, cái việc ăn thịt người kia là một chuyện hợp pháp hợp lý.

“Dựa theo trong sách mô tả thì, cả ba con yêu quái này đều có chỗ dựa sau lưng, cũng chẳng phải yêu quái vô danh tiểu tốt,” Vệ Đông ngồi xuống cái ghế cạnh cửa sổ “Hai con Thanh Sư cùng Bạch Tượng là thú cưỡi của hai vị Văn Thù Bồ Tát cùng Phổ Hiền Bồ Tát, mà con Đại Bằng kia càng ghê gớm hơn, nếu tính vai vế thì nó xem như là ông cậu của Như Lai Phật Tổ.”

“Cái này hình như trong phim truyền hình cũng có nhắc tới, bảo là Phượng Hoàng sinh ra Khổng Tước cùng Đại Bằng, Khổng Tước bẩm sinh thích ăn thịt người, còn cả gan dám nuốt Phật Tổ vào bụng, về sau Phật Tổ phá bụng Khổng Tước thoát ra. Khổng Tước ngược lại tự cho mình là Phật Mẫu, thế nên Đại Bằng liền biến thành ông cậu của Phật Tổ.”

“Cho nên Đại Bằng mới coi trời bằng vung, bảo mình không quen thói ăn chay, mỗi ngày đều phải ăn thịt người, đến cuối cùng vẫn là Phật Tổ lên tiếng bảo rằng sẽ dùng tín đồ của mình tự (đút) nó, nó mới quy y.”

Phương Phỉ nghe vậy, hai mắt trợn to “Đút người cho nó ăn?”

“Này đại khái chắc là mang ẩn ý kiểu ‘dĩ thân tự hổ’, vì nghĩa mà xá thân.” Vệ Đông nói.

Phương Phỉ cau mày, giống như nghĩ tới điều gì đó “Trước đó tôi có kể với anh chuyện về Bát Bộ Thiên Long, trong đó có nhắc tới chim Đại Bằng bản tính thích ăn rồng, ăn đến mức Long tộc gần như tuyệt chủng, sau đó Long Mẫu phải đến cầu cứu đến Phật Tổ, xin Phật Tổ cứu con cháu của Long tộc, Phật Tổ bèn khuyên bảo chim Đại Bằng đừng ăn long nữa, cũng đồng ý với hắn, sau này đệ tử Phật môn cứ đến lúc dùng cơm chay sẽ bố thí cơm canh cam lộ cho hắn, thế nên chim Đại Bằng mới quy y cửa Phật, không ăn long nữa.”

Đây là lần đầu tiên Vệ Đông nghe đến việc này, quả thật là đảo điên toàn bộ kiến thức đã biết từ 《 Tây Du Ký 》 trước đó “Nói thật chứ, hồi trước tui xem mãi mà không hiểu mấy cái này cho lắm, nên chỉ có thể dùng cách nói ‘vì nghĩa xá thân’ để tự lừa phỉnh chính mình, không ngờ trong kinh Phật lại giải thích như vậy?”

Phương Phỉ “Tôi không có đọc kinh Phật, đây là do lúc ấy xem tiểu thuyết võ hiệp cho nên tò mò tra tìm tài liệu xem thôi, đúng lúc bên trong có nhắc tới mấy thứ này.”

Vệ Đông “Tôi nghĩ, tác giả Ngô Thừa Ân của 《 Tây Du Ký 》 hẳn là biết câu chuyện này, chắc là khi ấy ông ta cố ý dùng một cách khác để diễn đạt lại nó, có thể là vì muốn trào phúng xã hội thời ấy, hoặc cũng có thể chỉ để gia tăng thêm tình tiết cho câu chuyện, hoặc là bởi vì nguyên nhân nào đó không thể nói.”

Phương Phỉ nghĩ, dựa vào chỉ số thông minh cùng kinh nghiệm trải đời của hai người họ, sợ là trong thời gian ngắn rất khó mà ngộ ra được những điều huyền bí trong việc này.

Phương Phỉ nói “Nói chung, trong thế giới hiện tại chúng ta đang ở, đơn giản là chuyện giữa người và yêu.”

Thế giới trước mắt hiện tại, khiến Vệ Đông bỗng chợt nhớ đến bức tranh《 Thế giới động vật 》 lần ấy.

Bất luận là trong tranh hay là ngoài sự thật, chỉ cần cướp được vị trí đứng đầu trong chuỗi sinh vật, thân phận của con người cùng yêu quái hoài toàn có thể hoán đổi cho nhau.

Rốt cuộc thì, người là gì?

Mà yêu, lại là cái gì?

Người lại không phải người, là cái gì?

Bị ăn thịt, bao giờ cũng là kẻ yếu…

Vệ Đông đưa mắt nhìn cái đầu ngỗng trắng tinh của Phương Phỉ, nói “Cô biết không? Hiện tại nếu bảo tui nhìn cảnh giết ngỗng, đại khái cũng không khác gì đang nhìn cảnh giết người.”

Vật thương kỳ loại, hẳn chính là như vậy nhỉ…

Vệ Đông bỗng thấy bản thân giống như chợt hiểu ra được phép biện chứng duy vật.

“Tôi thấy con khỉ yêu kia hình như không có cơ hội nói gì với anh,” Mỗi lần Phương Phỉ đổi đề tài, đều là dứt khoát hoàn toàn không cho nó đường trở về “Nếu hắn thật sự là người thuần chủng, hẳn là phải lưu lại ám chỉ mới đúng.”

“Có nói,” Vệ Đông cẩn thận nhớ lại dấu tay của con khỉ yêu lúc ấy, hiện tại đứng dậy vươn tay tính bắt chước lại một lần, nâng tay phải lên cao cao, sau đó giơ lên trước một chút, rồi lại hướng sang bên trái vỗ ba cái, hướng về phía trước vỗ hai cái.

“Ba lòng hai dạ? Nói ba câu vỗ hai cái?” Phương Phỉ thực sự không am hiểu giải mấy câu đố như vày.

“…” Vệ Đông xoay người một vòng nhìn xung quanh bốn phía, đột nhiên như chợt hiểu ra cái gì, hắn đổi qua một hướng khác làm lại chuỗi động tác kia một lần nữa “Tôi nhớ rồi, khi ấy hắn đang hướng mặt về phía nam, tôi đoán hắn đang ám chỉ cho chúng ta một cái hướng đi.”

“Hướng đi như thế nào?”

“Khi ấy mặt hắn hướng về phía nam, bàn tay duỗi về phía trước giơ lên, chính là bảo chúng ta rời khỏi lò sát sinh, vỗ qua bên trái, cũng chính là đi về hướng đông, vỗ ba cái, tôi đoán có lẽ là đi qua ba con đường ở hướng đông, sau đó lại vỗ hai cái về phía trước, chính là rẽ sang hướng nam, tiếp tục vượt qua hai con đường.” Vệ Đông nói ra phân tích của mình.

Phương Phỉ vẻ mặt không dám tin nhìn chằm chằm Vệ Đông, quả thực rất hoài nghi kẻ này đã ăn trộm một góc bộ não của Mục Dịch Nhiên mang theo.

Vệ Đông gãi gãi đầu “Suốt quãng đường trở về tôi vẫn luôn suy nghĩ việc này, cũng không biết đoán có đúng hay không. Vừa mới nghĩ thông được đó, con khỉ yêu lúc ấy đứng hướng mặt về phía nam, ánh nắng đâm vào mắt của hắn, hắn còn ra sức nheo lại một cái, có lẽ chính là muốn nhắc nhở tôi, mặt hắn khi ấy hướng về phía nam.”

“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức chạy qua đó xem!” Phương Phỉ vẫn luôn trung thành với tác phong mạnh mẽ nói là làm.

Vệ Đông lại lấy ra cái cây quạt lông trắng mà Tiên điểu để lại, gỡ từ trên đó một cái lông vũ màu trắng, bước đến trước mặt đứa bé con người. Đứa bé lúc này có lẽ mệt mỏi lắm rồi, sau khi Phương Phỉ bôi thuốc, nó liền chầm chậm ngủ thiếp đi.

Vệ Đông cầm cái lông vũ giắt lên phía sau dái tai của đứa bé, miệng lẩm bẩm đọc lời chú mà lúc ấy lão bà bà đã dạy, chẳng mấy chốc vẻ ngoài đứa bé kia liền biến thành hạc trắng, là một con hạc yêu nho nhỏ đang ngủ say.

“Hình người quá mức nguy hiểm, sớm muộn gì cũng bị chết ở Sư Đà Quốc, chúng ta cũng không thể bảo vệ hắn mãi được.” Vệ Đông nói.

Phương Phỉ nhìn Vệ Đông một cái, khẽ gật đầu.

Hai người gọi tiểu nhị của khách sạn, nhờ hắn giúp đỡ trông đứa bé kia một chút.

Sau đó, Vệ Đông và Phương Phỉ lập tức xuất phát, đi đến địa điểm mà người thuần chủng đã ám chỉ.

Hai người bước đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến con đường bên kia.

Con đường tuy không lớn lắm, nhưng hai bên tràn ngập các cửa hiệu, hai người tìm kiếm từng gian từng gian, đến lúc đi đến gần cuối đường thì, đột nhiên từ đâu đó thổi tới một trận gió mạnh, thổi đến lông ngỗng trên người họ bay tứ tán, thổi đến ánh mắt của hoa lên.

Vệ Đông dùng sức dụi dụi mắt, mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy được trước mặt, bỗng phát giác cái lông của Tiên điểu gắn trên lông mi đều mất tiêu cả rồi.

Phương Phỉ vẻ mặt tức giận trợn to đôi mắt ngỗng, hiển nhiên sợi lông Tiên điểu gắn trên lông mi của cô cũng mất tiêu.

Vệ Đông ngẩng đầu, nhìn cửa hiệu nằm ngay trước mắt mình, ấy là một nhà họa phô (bán tranh), đẩy cửa đi vào trong, thấy được bên trong một lũ khỉ yêu đang chạy tới chạy lui bận việc.

Trong lúc nhất thời, Vệ Đông cũng không thể nhận ra con khỉ yêu “người thuần chủng” đã chỉ đường cho mình có ở đây không.

Bọn họ không có lông của Tiên điểu, làm sao phân biệt đâu là người thuần chủng, đâu là yêu thuần chủng?

Phương Phỉ đi theo sau, giọng điệu càu nhàu khẽ hỏi “Quạt của anh đâu?”

Vệ Đông mặt ủ mày chau, đáp “Mất tiêu rồi, hình như bị trận gió yêu ma kia cuốn đi luôn hay sao ấy.”

Đã chẳng còn đường lui nữa, chỉ có thể tự nhủ với mình, tới đâu hay tới đó vậy…

Vệ Đông đưa mắt đánh giá gian họa phô nho nhỏ này, trên vách tường bốn phía đều treo đầy những bức tranh. Đám hỏa kế khỉ đứa nào cũng đều hấp tấp vội vàng, có đang treo tranh, có lại nghĩ cách thổi khô những vết mực trên tranh.

Hai người lúc này mới phát hiện, toàn bộ những bức tranh được bên trong họa phô này đều là cùng một bức tranh! Đúng hơn mà nói, hình vẽ trên hàng trăm bức tranh treo nơi đây đều y hệt như nhau!

“Tranh ở đây là in từ mộc bản à?” Phương Phỉ hỏi một tên khỉ hỏa kế.

Khỉ hỏa kế hành lễ một cái, mới nói “Phu nhân thật tinh mắt, tranh thủy lục () của cửa hiệu chúng tôi đặc sắc lại có thần, những dịp thỉnh thần thỉnh tiên trong ngày lễ ngày tết, người dân của Sư Đà Quốc đều đến mua tranh của cửa hiệu chúng tôi đấy!”

Vệ Đông “Tại sao chỉ có mỗi một mẫu này vậy?”

Khỉ hỏa kế đáp “Vì bức tranh thủy lục này linh nghiệm nhất mà! Mộc bản này là do thần tiên làm ra, có thần lực! Đám tiểu yêu chúng tôi chỉ giữ nó để in lại mà thôi, chứ đâu có biết vẽ, cũng chẳng biết chế mộc bản!”

Vệ Đông lại hỏi thêm “Chúng tôi đến đây là muốn mua tranh, sợ là số tranh treo trong cửa hàng này không đủ.”

Khỉ hỏa kế chắc là lần đầu tiên mới nghe thấy có kẻ đòi mua nhiều tranh như vậy.

Vệ Đông nói “Tôi muốn vào xưởng tham quan xem thử tốc độ in tranh của các người thế nào, xem có thể kịp làm ra số tranh ngày mai chúng tôi phải dùng không.”

Khỉ hỏa kế cũng không từ chối, lập tức dẫn hai con ngỗng yêu đi tới xưởng in tranh nằm ở phía sau cửa hiệu.

Bên trong xưởng, có mấy con khỉ yêu phân chia nhau làm việc, có đứa đứng quệt màu lên mộc bản, có đứa phụ trách in ra, lại có đứa cầm lấy canh chừng mực khô…

Vệ Đông cùng Phương Phỉ bước đến gần nhìn tấm mộc bản bên kia, thấy bên trên được điêu khắc vô số thần tiên với hình dáng cực kỳ sống động, trông y như thật vậy.

“Tiệm các người chỉ có một tấm mộc bản này thôi sao?” Phương Phỉ hỏi.

Khỉ hỏa kế vẻ mặt lúc này bắt đầu có chút khó chịu, không hiểu hai con ngỗng yêu này đòi vào đây làm cái gì “Từ sau khi bầy yêu đi vào Sư Đà Quốc cư ngụ, chỉ tồn tại mỗi tấm mộc bản này thôi, cũng là bức tranh duy nhất nhà nhà đều treo, không phải tôi khoác lác chứ, đến ngay cả cung điện của quốc vương Đại Bằng cũng có treo bức tranh in từ tấm mộc bản này đấy, chẳng qua bên trong mực in có bỏ thêm bột vàng bột bạc cùng bột bảo thạch, để không dễ phai màu thôi.”

Vệ Đông hai mắt nhìn chằm chằm tấm mộc bản kia hồi lâu, lại đảo mắt nhìn qua mấy bức tranh thành phẩm, trước giờ Vệ Đông chưa từng nghiên cứu về tranh thủy lục, giờ mới phát hiện trên tranh ngoại trừ vẽ vô số các kiểu thần tiên ra, còn có các loại yêu ma quỷ quái, ngoài ra còn có con người nhưng đều là hết sức nhỏ bé vặt vãnh như một thứ không đáng kể.

Phương Phỉ cũng nhìn một lát, cơ mà thực sự xem không hiểu.

Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một âm thanh hết sức quen thuộc “Thật không ngờ là người thuần chủng lại có nhã hứng chơi chơi trốn tìm với ta.”

Hai người hoảng sợ quay đầu lại, thấy được gã mãng xà.

Phương Phỉ không đợi gã mở miệng nói tiếp, đã lạnh lùng lên tiếng cắt ngang “Ở Sư Đà Quốc, con người là thức ăn của loài yêu. Đại Bằng thành lập quốc gia này, là bởi vì nơi đây ăn thịt người là chuyện hợp pháp. Nếu Long công tử cũng chẳng khác gì Đại Bằng, đều là yêu, đều ăn thịt người, vậy tại sao còn phải vất vả nhọc nhằn tìm đường rời khỏi nơi đây?”

Quả thật, hai người bọn họ ở Sư Đà Quốc suốt mấy tiếng qua vẫn luôn âm thầm quan sát, phát hiện một điều, những loài động vật khi vẫn còn hình thú vốn là thiên địch của nhau, nhưng ở quốc gia này lại sống cùng nhau rất thân thiện hài hòa, ví dụ như hồ ly cùng thỏ, hoặc như gà trống cùng rết, rồi lại như Vệ Đông từng ở Hỉ Thúy Lâu tận mắt thấy, diều hâu cùng chim sẻ.

“Chỉ sợ Long công tử vốn có mục đích khác, đúng không?” Phương Phỉ hỏi dồn.

Gã mãng xà nở nụ cười đầy nham hiểm “Đông Phương phu nhân quả nhiên không phải kẻ đơn giản, Long tộc chúng ta lên trời xuống biển, có gì mà không làm được, một Sư Đà Quốc nho nhỏ há có thể ngăn trở đường đi của tộc chúng ta? Ta đây có thể ra khỏi thành bất cứ lúc nào, cần gì đến kim ấn của hắn?”

“Thế nên, trái tim thuần chủng kia không phải để dâng lên cho Đại Bằng, mà là do bản thân ngươi muốn ăn, có đúng không?”

Gã mãng xà phun ra cái lưỡi đỏ tươi “Vốn cứ tưởng chỉ là hai con ngỗng yêu ngu xuẩn vừa mới vào thành, không ngờ vẫn còn có chút đầu óc, thôi thôi, hôm nay ăn bầy khỉ cũng là ăn, thêm hai con ngỗng cũng là ăn, nuốt hết toàn bộ bọn bây vào bụng, mãng xà ta đây cũng dư sức tiêu hóa!”

Vừa dứt lời, lập tức hiện ra nguyên hình, một con mãng xà khổng lồ thân to như một gốc cây, hắn há mồm hút một cái, hai con khỉ hỏa kế ban nãy ra chào đón lập tức bị hắn hút vào bụng.

Cả cửa tiệm lúc này bị nguyên hình của mãng xà căng nứt đến sụp đổ, đám khỉ hỏa kế đứa nào đứa nấy đều hốt hoảng sợ hãi, muốn tìm đường chạy trốn, nhưng lại bị thân hình khổng lồ của mãng xà vây quanh, không cách nào thoát được.

Vệ Đông đã không thể phán đoán chỗ ‘thất tấc’ của con mãng xà nằm ở đâu, bởi vì một cái vảy của đối phương thôi đã to bằng bàn tay của hắn rồi, mà dù cho có tìm được ‘thất tấc’, sợ là ấn gõ kiểu gì cũng không có tác dụng.

“Bọn khỉ mau mau thối lui!” Lời của Phương Phỉ còn chưa kịp dứt, cái mồm to của mãng xà đã hướng về phía Phương Phỉ, phát ra giọng nói lạnh lẽo đi kèm cùng gió tanh “Đông Phương phu nhân thông minh quá rồi, ta phải ăn ngươi trước!”

Đứng trước cái miệng khổng lồ của mãng xà, thân hình Phương Phỉ trở nên hết sức nhỏ bé, nếu như bị nó nuốt vào, quả thật không khác gì một con người đang húp sủi cảo.

Bỗng một trận gió to ập tới, thổi mạnh đến mãng xà phải lùi về sau một chút.

Vệ Đông nhìn mà không dám tin, hai tay của hắn lại biến thành một đôi cánh cực lớn, toàn bộ cơ thể cũng dần dần to lên, cái cổ duỗi ra thật dài, cái mỏ nhọn trở nên vô cùng cứng cáp, mổ tới tấp lên đỉnh đầu của mãng xà.

Phương Phỉ nhìn mà vô cùng nôn nóng, trong lòng hiểu được đây hẳn là tác dụng của nửa viên long châu, rồi lại vô cùng hối hận vì bản thân đến bây giờ cũng không chịu ăn nửa viên long châu còn lại —— có lẽ là do trong đầu cứ ngỡ viên long châu chỉ là thứ bậy bạ mà gã mãng xà dùng để lừa phỉnh hai người, đời nào có cái công hiệu ‘yêu lực tăng gấp bội’ kia.

Phương Phỉ thò tay sờ vào cái hộp bảo mà mình mang theo bên người, mở ra nhìn một cái, nửa viên long châu của mình chẳng biết từ khi nào đã hóa thành hư vô.

Đưa mắt nhìn cảnh đại chiến ngỗng VS mãng xà, trong lòng quả thật hối hận muốn chết, vì sao người ăn long châu không phải mình, bởi vì nếu xét về sức chiến đấu, cô mạnh hơn Vệ Đông nhiều lắm.

Phương Phỉ tự biết mình không giúp đỡ được bên kia, vội túm mấy con khỉ hỏi “Trong số các ngươi ai là người thuần chủng? Có ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc tàn phiến mộc bản ở đâu không?”

Một con khỉ yêu bên trong đám lên tiếng “Tôi không hiểu phu nhân đang nói cái gì người thuần chủng không thuần chủng, tôi chỉ biết một điều là trong cái thành này, toàn bộ đều là người không phải người. Tôi cũng không biết tàn phiến mộc bản gì đó, ở trong Sư Đà Quốc này chỉ có một tấm mộc bản, không có cái thứ hai.”

Trường hợp quả thực hỗn loạn chịu không nổi, lông ngỗng trắng muốt từng đống từng đống rơi xuống, lả tả như bông tuyết đang rơi.

Phương Phỉ sốt ruột đến muốn phát khóc, trong lòng lại tự cảnh báo chính mình phải bình tĩnh, suy ngẫm thật kỹ lời của khỉ yêu vừa nói lúc nãy, trong Sư Đà Quốc này chỉ có một mảnh mộc bản, không có cái thứ hai.

Cũng tức là nói, tàn phiến mộc bản ở Sư Đà Quốc, chỉ có thể xuất phát từ tấm mộc bản này!

Phương Phỉ xiết chặt nắm tay, bước về phía tấm mộc bản tranh thủy lục, vươn tay dộng thật mạnh vào nó, mạnh đến nỗi tóe cả máu, nhưng mà tấm mộc bản kia vẫn nguyên lành như thế, không có một chút sứt mẻ nào.

_________________________

Chú thích

() Tranh thủy lục (水陆画) : là tranh phụng cúng các thần linh tôn giáo trong pháp hội Thủy lục, thường là vẽ thần tiên các loại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio