Chu Hạo Văn hai tay ôm thật chặt cái hộp âm nhạc có chút nóng lên, nhẹ nhàng đóng nắp hộp lại, cũng nhốt kín tiếng sóng biển tung trời vào bên trong cái hộp.
Mà lúc này, trong hoa văn sóng gợn khắc trên nắp hộp bỗng xuất hiện hình vẽ một con rồng có cánh, đó là một con Ứng Long có thể dùng đuôi vẽ nên mặt đất, thân hình to lớn của nó vẫn trong tư thái như đang bay lượn, đôi cánh khổng lồ tựa như đang hất tung sóng gợn, chẳng khác gì một thần tích.
Sứ mệnh của nó ở thế giới này có lẽ là bảo vệ biển rộng, không để cho bầu trời cháy rực ở trên cao xâm lấn vào nơi biển rộng này.
Thế nên, khi cái hộp nhạc mở toang hướng về phía nó, nó lập tức giống như nghe được lời kêu gọi nào đó từ số mệnh, sau đó dũng cảm quên mình giao bản thân tiến vào chiếc hộp nhỏ bé này, cuốn theo sau lưng ngợp trời gió biển, tỏa ra ngút ngàn long khí, trên đôi cánh ấy vẫn còn vươn những đốm lửa nhỏ chưa kịp lụi tàn giữa lúc nó đang thực hiện sứ mệnh dập tắt lửa trời.
Ứng Long cứ thế cam tâm tình nguyện biến chính mình thành một hình vẽ nho nhỏ trên nắp hộp.
Tần Tứ nhìn nắp hộp, cùng với những hoa văn dần hiện ra khắp bốn phía hình thành nên “Hải Bát Quái”: Lúc ban đầu là Toan Nghê, kế tiếp là Thần Bạng, sau đó lần lượt là Kỳ Ngư, Linh Quy, Thần Tượng, Thiên Mã, mãi cho đến lúc nãy thêm một con Ứng Long đồ sộ mà vĩ đại kia.
“Thật không ngờ bên trong Hải Bát Quái lại có cả Ứng Long.” Chu Hạo Văn trong lòng âm thầm tính toán, khi nào trở về phải bỏ thời gian tra cứu tài liệu về Hải Bát Quái mới được.
Tần Tứ ngữ khí đầy cảm xúc nói “Hải Bát Quái này không chỉ đơn giản là những hoa văn hình vẽ, trong mắt tôi thì nó chẳng khác gì những đồ đằng của sinh mệnh, chúng nó đang dùng sinh mệnh cùng linh hồn để bảo vệ vực biển này.”
Hiện tại đã thu thập được bảy loại trong Hải Bát Quái, còn một loại cuối cùng chẳng biết phải đi đâu tìm.
Biển lửa ở trên cao càng ngày càng sát xuống gần, khoảng cách giữa biển cùng lửa ước chừng chỉ còn lại khoảng một tòa nhà bảy tám tầng mà thôi.
Nước biển cũng bắt đầu nóng lên, một vài cá tôm chịu không nổi sức nóng của nước nơi đây, bắt đầu bôn đào né tránh tán loạn tựa như tận thế sắp đến, giống như mặt biển nơi đây sắp sửa bị đun đến sôi trào, cuối cùng sẽ đun chín toàn bộ chúng nó biến thành một nồi mỹ thực, hiến dâng lên cho Hỏa Thần.
“Thời gian không còn nhiều nữa, NPC chúng ta gặp được ở đây chỉ có Hải hòa thượng, nhưng hiện tại Hải hòa thượng chẳng rõ sinh tử thế nào.” Tần Tứ cả người chìm sâu xuống dưới biển, sức nóng trên mặt biển bắt đầu trở nên không thể chịu được, thậm chí còn có cảm giác như da đầu sắp sửa bị cháy khét.
Chu Hạo Văn cũng không chịu nổi cảm giác trời sập tận thế này, hắn vùi cả người mình sâu vào nước biển, sau đó hướng về càng sâu bên dưới bơi tới, cũng phun ra một cái bong bóng bay qua chỗ Tần Tứ “Mấy thứ Hải Bát Quái này hoặc là chúng ta vô tình gặp được, hoặc là nhờ Long Nữ chỉ dẫn mới tìm ra, hoặc là được những Hải Bát Quái khác gợi ý mới tìm đến… Nhưng bây giờ chúng ta chỉ còn lại một tiếng, không thể cứ ngồi chờ nó đến như vậy được.”
Tần Tứ cũng phun ra bong bóng “Hay là, chúng ta trở lại chỗ ấy tìm Long Nữ?”
“Trước đó Long Nữ đưa gân rồng cho chúng ta xong, liền khập khiễng đi vào sâu bên trong rừng thông,” Chu Hạo Văn ngẫm nghĩ, lại phun ra một cái bong bóng “Chúng ta trở lại chỗ rừng thông cầu may xem sao?”
Tần Tứ gật đầu, hai người nhanh chóng tăng tốc bơi trở lại chỗ rừng thông lúc trước.
Cứ thế bơi một lúc dưới đáy biển, hai người mới trồi lên mặt nước tiếp tục tiến về phía trước, chẳng mấy chốc liền thấy được màu sắc quen thuộc của khu rừng thông trên bờ, gốc thông già khổng lồ vẫn sừng sững đứng đó, tán cây ngợp trời, khiến người ta nhìn một cái có thể lập tức nhận ra.
Mây lửa sóng nhiệt từ không trung đè xuống càng lúc càng thấp, trong tích tắc có vài đốm lửa lây lan trên chóp đỉnh của gốc thông già —— gốc cây ấy hiện tại gần như đã thành chiếc cầu nối liền biển nước cùng trời lửa bên trên.
Đỉnh gốc thông lớn bắt đầu bốc cháy, Tần Tứ tỏ ra lo lắng “Phải làm sao đây? Nó to như vậy chẳng khác gì biến thành vật dẫn cháy, cứ đà này lửa sẽ lập tức lan xuống đưới đây!”
Chu Hạo Văn cũng cảm giác mặt nước biển càng lúc càng nóng lên, hiện tại chỉ đành vùi người trở xuống biển lại, khi hắn nhìn đến cảnh tượng xuất hiện dưới đáy nước thì, vội vã ngoái đầu túm lấy mắt cá nhân của Tần Tứ, kéo đối phương chìm xuống.
Hóa ra gốc cây thông khổng lồ kia thật sự có thể nói là “đội trời đạp đất” theo đúng nghĩa đen, phần gốc cây bên dưới vốn là nằm ở dưới đáy biển, Tần Tứ nhìn mà kinh ngạc, phun ra cái bong bóng “Kỳ lạ thật, lúc chúng ta đến gặp Long Nữ, rõ ràng thấy bà ấy ngồi dưới gốc cây vá quần áo, khi đó mặt đất dưới tàng cây vẫn còn nằm trên mặt nước biển, sao lúc này lại chìm xuống đáy nước rồi?”
Trong lòng Chu Hạo Văn lướt qua vài suy đoán, nhưng đều tự thấy vô căn cứ, đành thôi không nói ra.
Hai người bơi lòng vòng xung quanh gốc cây, phát hiện ở mặt bên kia gốc cây có một bà lão, bà lão ấy lúc này vẫn đang ngồi dưới tàng cây hệt như trên mặt đất vậy, dù đang ở trong nước biển —— bởi vì quá mức đột ngột, cả hai người đều kinh ngạc đến giật mình.
Dù đang dưới đáy biển, nhưng họ vẫn có thể nhìn thấy rất rõ, bà lão chính là Long Nữ trước đó từng tặng gân rồng cho bọn họ.
Long Nữ hiện tại không may quần áo, chỉ ngồi dưới gốc cây thông ngẩn người nhìn ra ngoài, thỉnh thoảng lại ngước đầu lên nhìn gốc thông đang bốc cháy, nhìn cái thế giới bên trên đang sáng ngời ánh lửa, biểu tình thẫn thờ mà đau thương.
Chu Hạo Văn và Tần Tứ chầm chậm bơi qua, cả hai đều không lên tiếng.
Ngược lại, là Long Nữ quay sang nhìn hai người, vẻ mặt có chút mờ mịt, sau đó phun ra một cái bong bóng “Nếu như lão bà may lại quần áo cho con trai mình sớm hơn, nó sẽ không bị lửa trời đốt chết.”
“Con trai bà…” Tần Tứ thấy Chu Hạo Văn vươn tay chọt bể bong bóng của Long Nữ, nhưng chẳng hiểu sao chính mình cũng nghe được giọng của bà ấy.
“Hai vị có gặp một con rồng có đôi cánh chứ, đó là con trai của bà đang dập lửa trời đấy.” Ánh mắt xám trắng của Long Nữ đờ đẫn mà vô thần “Nhưng mà bây giờ, con trai của bà đã chết trong lửa trời rồi, nó không trở về được.”
Chu Hạo Văn suy nghĩ một lát, cuối cùng lấy cái hộp nhạc ra đưa cho Long Nữ xem.
Long Nữ nhìn thấy đồ đằng Ứng Long trên nắp hộp nhạc, hai mắt chậm rãi sáng lên, thậm chí toát ra từng giọt từng giọt nước mắt trong suốt, ánh mắt tựa như những đóa bong bóng nhỏ, dần dần hòa tan vào trong nước biển.
“Hai vị tìm ra gần đủ Hải Bát Quái rồi,” Long Nữ ngước lên, lại phun ra một cái bong bóng “Hiện chỉ còn thiếu một cái cuối cùng.”
Tần Tứ phun bong bóng “Cho nên hai chúng tôi đến đây nhờ bà, hi vọng bà có thể nêu cho chúng tôi một ít gợi ý, tập họp đầy đủ Hải Bát Quái càng sớm, lửa trời cũng sẽ thối lui sớm hơn.”
Long Nữ ngẩng đầu nhìn lên gốc cây thông lúc này đã bừng bừng lửa cháy, bật cười ha ha “Có lẽ, đây chính là số mệnh.”
Gốc thông khổng lồ bị lửa trời thiêu đốt, biến thành một gốc cây lửa to lớn, vô số giọt gì đó liên tục từ trên thân cây rớt xuống, thứ ấy dù là rơi vào trong nước cũng không bị hòa tan biến mất, mà vẫn tiếp tục chìm xuống thật sâu.
Chu Hạo Văn vươn tay bắt lấy một giọt, cảm giác như trong tay đang nắm lấy một giọt mật ong đậm đặc, dùng tay bóp mấy cái, mới biết té ra là nhựa thông.
Mấy giọt nhựa thông rơi xuống đáy biển có lớn, cũng có nhỏ, những giọt lớn kích cỡ như nắm tay người, mà những giọt nhỏ lại bé chẳng khác gì hạt mưa.
Tần Tứ vẻ mặt lo lắng vội phun ra một cái bong bóng “Long Nữ đâu rồi? Long Nữ đâu rồi, sao chẳng thấy nữa?!”
Bọn họ chỉ lơ là có một cái chớp mắt thôi, vậy mà Long Nữ đã biến mất không thấy đâu rồi.
Gốc cây thông khổng lồ dưới đáy nước tựa như một ảo cảnh, mà phần thân cây thiêu đang đốt bên trên lại càng giống ảo cảnh hơn.
Chu Hạo Văn bỗng như phát hiện ra cái gì đó, hắn không kịp phun bong bóng báo với Tần Tứ, chỉ cắm đầu lao thẳng xuống dưới đáy biển sâu.
Tần Tứ cũng bơi sát theo sau, hai người kẻ trước người sau tựa như hai mũi tên bắn thẳng vào đáy biển.
Bơi một lát, Chu Hạo Văn bất thình lình dừng lại, trong tay giống như vừa bắt lấy được cái gì.
Tần Tứ không kịp phun bong bóng, lúc này dùng hai mắt nhìn Chu Hạo Văn, ý hỏi đối phương vì cái gì làm như vậy.
Chu Hạo Văn vẻ mặt sửng sốt như không dám tin, hắn xòe lòng bàn tay ra, để cho Tần Tứ nhìn thấy thứ đang nắm bên trong.
Tần Tứ nhìn một cái, thấy trong tay Chu Hạo Văn lúc này có một viên nhựa thông, quả thật chẳng hiểu ra sao cả.
Chu Hạo Văn phun một cái bong bóng giải thích “Anh nhìn kỹ xem, bên trong có cái gì.”
Tần Tứ với tay cầm lấy viên nhựa thông, dựa vào ánh sáng ở bên trên soi xuống nhìn thật kỹ, viên nhựa thông tràn ngập ánh vàng nhàn nhạt tựa như nước trà phổ nhĩ, cầm trên tay cảm giác vô cùng cứng rắn, cũng chẳng rõ nó làm cách nào để tự ngưng kết bản thân mình một cách nhanh chóng như vậy.
Mà, ở chính giữa viên nhựa thông ấy, tựa hồ có một cái gì đó, Tần Tứ nheo mắt nhìn, kia chính là một người —— một người con gái trẻ tuổi mặc quần áo cổ xưa, mái tóc vấn búi cao cao như tóc tiên nữ, quần áo trên người cũng chẳng khác gì tiên nga, y phục lụa là rực rỡ, dáng vẻ thướt tha yêu kiều.
“Đây là…” Tần Tứ khó lắm mới phun ra được một cái bong bong bé bé, bởi vì thứ mà hắn nhìn thấy thật vượt quá sức tưởng tượng, hắn không biết phải dùng ngôn ngữ thế nào để miêu tả.
Chu Hạo Văn phun bong bóng “Đó là Long Nữ, là Long Nữ lúc còn trẻ.”
Tần Tứ lại quan sát cẩn thận lần nữa, mới thấy được một cặp sừng rồng thấp thoáng trong búi tóc vấn cao.
Chẳng lẽ, mới nãy có một giọt nhựa thông rơi vào trong nước, cũng vây lấy Long Nữ? Cho nên bà ấy cứ thế biến thành một viên hổ phách?
Nhưng, vì sao Long Nữ lại tự biến chính mình thành một viên hổ phách?
Ánh mắt của Chu Hạo Văn phức tạp vô cùng, hắn cầm lấy viên hổ phách ẩn chứa Long Nữ, đặt vào hộp nhạc.
Ngay lập tức, một luồng ánh sáng xanh biếc từ trong hộp bắn ra.
Mà lúc này trên nắp hộp, ở bên cạnh đồ đằng Ứng Long đang lượn cánh, bỗng xuất hiện Long Nữ, dáng hình trẻ tuổi, đang ngồi ở đó cúi đầu may quần áo.
Không ai nghĩ tới, Hải Bát Quái cuối cùng, hóa ra lại là Long Nữ.
“Một giọt nhựa thông phải trải qua ngàn năm, mới có thể ngưng đọng thành hổ phách,” Thật lâu sau mới thấy Tần Tứ phun ra một cái bong bóng “Chẳng lẽ lúc nãy chúng ta lao vào trong nước như vậy, đã là ngàn năm trôi qua?”
Mà chẳng biết từ khi nào, đầy trời biển lửa trên mặt nước toàn bộ đều biến mất.
Hai người chầm chậm hướng về phía trên bơi lên, lũ cá tôm mới mấy phút trước còn kinh hoàng bơi tán loạn, vậy mà lúc này đã bắt đầu khôi phục vẻ bình thản điềm nhiên tự tại.
Trên mặt biển lúc này, bốn phía đều là yên tĩnh mà mát mẻ trong lành.
“Sóng xanh chẳng gợn, cá đàn tung tăng! Ánh trời rợp đất, muôn khoảnh biếc xanh!” Tần Tứ quả thực như không tin vào tình cảnh mình đang thấy trước mắt, bầu trời rợp lửa trước đó giống như chưa bao giờ từng xuất hiện, giống như nơi đây vạn vật vốn vẫn luôn đắm mình trong cảnh an bình tĩnh lặng, trải dài suốt mấy trăm mấy ngàn năm, hay thậm chí là mấy vạn năm rồi.
Chu Hạo Văn “Đọc lộn lum la.” ()
Tần Tứ “…”
Chỉ cần tập họp đầy đủ Hải Bát Quái, sẽ có thể trấn áp lửa trời, bảo vệ biển rộng.
Hóa ra đó không chỉ là một truyền thuyết vô căn cứ.
Chu Hạo Văn hai tay nâng chiếc hộp âm nhạc kỳ diệu kia, mỗi một cái đồ đằng điêu khắc bên trên đều có thể khiến người ta thưởng thức thật lâu.
Tiếc là, hai người bọn họ chẳng còn bao nhiêu thời gian hay là tâm tình gì mà đi thưởng thức mấy thứ này.
Chu Hạo Văn mở nắp hộp nhạc ra, bên trong lại tuôn trào tiếng sóng đánh ầm ầm như phủ rợp trời đất, cùng với âm thanh ấy, mà một mảnh gỗ nho nhỏ im lặng nằm ở bên trong.
Tần Tứ vươn tay cầm lấy mảnh tàn phiến ấy, chỉ thấy bên trên bề mặt gỗ đã mục nát, có một vết khắc sóng cuộn thật sâu..
_________________________
Chú thích
() Đây là một đoạn trích trong Nhạc Dương Lầu Ký của Phạm Trọng Yêm, ờm… Tần bác sĩ đã đọc ngược mấy câu này XD
Nguyên văn: 至若春和景明, 波澜不惊, 上下天光, 一碧万顷; 沙鸥翔集, 锦鳞游泳
(Chí nhược xuân hòa cảnh minh, ba lan bất kinh, thượng hạ thiên quang, nhất bích vạn khoảnh; Sa âu tường tập, cẩm lân du vịnh…)
Tạm dịch: Rồi đến ngày xuân cảnh thắm, sóng xanh chẳng gợn, ánh trời rợp đất, muôn khoảnh biếc xanh; Chim âu chao lượn, cá đàn tung tăng…
(Hoặc mọi người có thể vào ĐÂY để xem cả nguyên văn)