Vệ Đông ghép lại ba tổ hợp hình ảnh BCD, cũng đặt chung với bức ảnh của nham họa mặt A, cuối cùng lại dùng máy chiếu phóng to toàn bộ lên màn vải.
Có lẽ là do mấy đồ phù này đều được Vệ Đông xử lý đến quá mức rõ ràng sạch sẽ, hình ảnh hiện ra trên màn vải hoàn toàn không có các điểm nhiễu cùng nét lem, nó rõ ràng đâu ra đấy đến mức hết sức chói mắt, hiện ra trong mắt mọi người là một loạt những đồ phù màu đen chi chít bên nhau, trông âm u mà cứng đờ nhìn như là hơn ngàn con cương thi. Động tác của chúng nó như bị đồng loạt đình chỉ ở cùng một thời khắc nào đó, giống như nơi thế giới của chúng nó tận thế đột nhiên ập xuống, mà chúng nó thậm chí còn chưa kịp nhận ra hay phản ứng, đã bị mai táng ở thật sâu dưới lòng đất trong khi tư thái vẫn giữ nguyên như vậy.
Cái cảm xúc khó có thể mô tả hay hình dung lúc vừa mới nhìn thấy bức nham họa mặt A, lại một lần nữa từ những hình ảnh chiếu trên màn thẩm thấu ra ngoài, nó âm thầm lặng im lan tràn ra khắp toàn bộ bên trong lều.
Mọi người trầm mặc, lại mê mang, rồi lại chẳng hiểu bỗng thấy bi thương.
Bên trong cảm xúc ấy hỗn tạp vô số những bi ai, thê lương, áp lực, tuyệt vọng cùng sợ hãi, giống như toàn bộ những cảm xúc tiêu cực mà một con người có thể cảm nhận được đều bị gom lại vân vê nhào nặn vào cùng nhau, dày đặc mà nặng nề nhồi nhét vào đáy lòng của bọn họ.
Ngô Du cùng Cố Thanh Thanh bỗng dưng khóc lên, Lý Tiểu Xuân đưa tay vò đầu của mình đến rối bời mái tóc, bỗng nhiên đứng phắt dậy xộc ra bên ngoài lều trại, miệng gào lên một câu “ĐM tôi không muốn sống nữa!”
Mục Dịch Nhiên nhận ra tình huống cực nhanh, vì không kịp đứng dậy đuổi theo nên vươn chân dài quét ngang một cái, làm Lý Tiểu Xuân vấp ngã dúi dụi xuống đất, Kha Tầm phản ứng càng mau hơn, lúc này rống to lên một tiếng “Đừng nhìn nữa!” Liền chụp lấy con chuột Vệ Đông cầm trên tay, ấn tắt đi hình ảnh.
Đám người lúc này mới như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng hồi hồi trở lại, rồi nháy mắt toát mồ hôi lạnh ròng ròng, đều xoay mặt nhìn nhau thở hổn hển, thấy được vẻ tuyệt vọng cùng u uất trên gương mặt lẫn nhau vẫn còn chưa kịp tan đi mất.
“…Thật… Mấy cái hình này thật sự hết sức tà môn…” Vệ Đông vẫn còn hết hồn hết vía dùng tay bụm ngực lại, dụi dụi mồ hôi lạnh chỉ trong ngắn ngủi đã nhễ nhại đầy trán “Mới nãy suýt chút nữa là tui y hệt như cha Tiểu Xuân kia rồi, muốn lao thẳng ra ngoài cầm súng tự nã chính mình!”
“Bốn bức tranh này ghép lại cùng nhau… giống như có được sức mạnh mê hoặc lòng người,” Tiếng hít thở của Thiệu Lăng cũng có chút nặng nề, mái tóc vẫn luôn được chải chuốt gọn gàng lúc này cũng trở nên rối loạn “Mới lúc nãy trong khoảng thời gian tôi nhìn chăm chăm vào nó, cảm giác như vừa một lần nữa trải qua cả đời với những ký ức đáng sợ nhất, tồi tệ nhất mà mình từng nếm trải trong đầu.”
“Đúng thế, ngay trong khoảnh khắc đó, cái cảm giác ấy cùng nhau ùn ùn kéo đến, làm cho tinh thần con người ta không cách nào chịu nổi.” Vẻ mặt của Nhạc Sầm cũng thoáng hiện nét cô đơn “Nó sẽ khiến người ta cảm thấy như, sống chẳng còn hi vọng, thà chết quách cho rồi.”
“Mới nãy tui thấy khó chịu như muốn chết vậy…” Ngô Du chùi nước mắt, không cách nào kềm được tiếng khóc “Vô số những chuyện đau thương khổ sở thay phiên nhau xuất hiện ở trong đầu vô cùng chân thật, cảm giác như mình không cách nào hô hấp được…”
“Cũng may là có tiếng hét của Tiểu Kha,” Tần Tứ ấn ấn giữa trán “Mấy bức tranh này gây ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần con người, tôi nghĩ trong thời gian ngắn chúng ta không nên quan sát nó, mọi người nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi lấy thuốc cho mọi người uống, xoa dịu cảm xúc một chút.”
Lý Tiểu Xuân nằm bẹp trên mặt đất cả buổi trời không thấy ngồi dậy, Tần Tứ bước đến bên cạnh nhìn, cứ ngỡ là người này còn đang chìm trong cảm xúc thống khổ u uất không thể giãy thoát ra được, bèn khom người quan tâm hỏi han “Có cần tôi giúp cậu chích một mũi không?”
“Không… Không cần,” Giọng của Lý Tiểu Xuân tràn ngập đau đớn “Tần ca, anh giúp tôi kiểm tra đầu gối xem… Tôi cảm thấy mới nãy một cước của Mục ca đá bay đầu gối của tôi rồi…”
Tần Tứ “…”
Mục Dịch Nhiên “…”
Mọi người vén cửa lều lên trên, để cho cảnh tượng trời đất hoang vu rộng lớn bên ngoài hòa tan đi không khí áp lực đè nén lúc nãy, có ba bốn người đứng dậy chui ra khỏi lều, đi lại ở bên ngoài hóng gió giải sầu.
“Cứ thế này không được,” Thiệu Lăng nói “Chúng ta nhất định phải dựa vào quan sát đám đồ phù kia mới có thể tìm ra manh mối, nhưng tình huống trước mắt lại như vậy, mỗi khi chúng ta nhìn nó liền sẽ bị sức mạnh của những hình vẽ ấy mê hoặc, làm cho trong lòng sinh ra ý niệm mãnh liệt muốn phí hoài bản thân.”
“Nhưng trước đó, khi chúng ta chỉ xem hình ảnh nham họa mặt A, tuy rằng có một chút khó chịu, nhưng không đến nỗi nghiêm trọng như thế,” Chu Hạo Văn nói “Có lẽ chỉ khi cả bốn bức tranh đặt chung với nhau, sức mạnh mê hoặc kia mới tăng lên gấp nhiều lần như vậy, tôi nghĩ hay là chúng ta xem từng bức từng bức thôi.”
Hoa Tế Thu đưa mắt nhìn mọi người đang trong lều, nói “Thôi, hôm nay tạm dừng ở đây đi, cảm xúc của mọi người còn chưa bình tĩnh lại, chúng ta không cần mạo hiểm như thế, mấy hôm nay ai nấy cũng đều vất vả lắm rồi, hiện tại nếu toàn bộ đồ phù đều đã sửa sang xong xuôi, chúng ta cũng không cần gấp gáp làm gì. Tối nay cố gắng nghỉ ngơi cho thật tốt, để tinh thần sung túc, tới sáng ngày mai lại tập trung cùng nhau phá giải câu đố của mấy bức nham họa này.”
Mọi người nghe xong đều đồng ý đề nghị này, mấy hôm nay ngày đêm điên đảo lại phải lao động vất vả làm cho ai nấy cũng mỏi mệt chịu không nổi, Tần Tứ cũng cho rằng đó là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến cho sức mạnh mê hoặc kia dễ dàng ảnh hưởng bọn họ như vậy.
Mọi người dọn dẹp mọi thứ xong xuôi liền giải tán, mạnh ai nấy trở về lều của mình nghỉ ngơi.
Nửa đêm, Kha Tầm bị tiếng gió thét gào ở bên ngoài lều đánh thức, rón ra rón rén đứng dậy, đưa tay vạch một chút khe hở nhìn ra bên ngoài.
Cột lốc xoáy cực đại hùng vĩ vẫn luôn vươn thẳng đến bầu trời đêm trên cao, hình thể của cột gió giống như lại to hơn những đêm trước rất nhiều, quả thực tràn đầy khí thế muốn nuốt trời cắn đất.
Kha Tầm ngước mắt nhìn ra xa xa, ánh mắt vừa chạm đến lập tức kinh hồn bạt vía.
Số lượng cột lốc xoáy cũng nhiều hơn những đêm trước!
Trước đó chỉ có bốn năm cái, rồi bảy tám cái, mà bây giờ lại… rậm rạp chi chít —— từ trước mắt kéo dài đến phía chân trời, đâu đâu cũng là lốc xoáy!
Tình cảnh này quả thật không khác gì có kẻ đang lột da sống một con người, da thịt sau khi bị tách lìa ra vẫn còn dính cùng nhau bởi vô số sợi máu thịt lầy nhầy mà dính nhớt, nhưng tình cảnh trước mắt lại có chút khác biệt, nó như là ngược lại cái quá trình ấy, những cột lốc xoáy tựa như vô số sợi thịt sợi máu như đang cố bám víu lấy lớp da là bầu trời cùng lớp thịt là mặt đất, đem chúng nó kéo lại gần nhau, dính lại cùng nhau, để rồi lại lần nữa trở về làm một thể.
Kha Tầm bị hình ảnh tưởng tượng vô cớ trào ra trong đầu biến thành cả thể xác lẫn linh hồn đều run lên, cậu chà chà hai bên cánh tay, đang tính đóng kín lều trại trở về chỗ nằm xuống, bỗng thấy bên lều của mấy cô gái bên kia bị ai đó từ bên trong vạch mở, tiếp theo đó Ngô Du cả người run rẩy từ bên trong chui ra.
Có vẻ như Ngô Du đang tính đi vệ sinh, một mình cầm theo đèn pin hướng về phía xa xa một chút đi tới.
Kha Tầm cảm thấy lo lắng, vội vàng chui ra khỏi lều của mình, sải bước đuổi theo sau, nhỏ giọng hô lên một câu “Ngô Du, tôi đi cùng với cô.”
Ngô Du có hơi 囧, lại có chút vui sướng ngoái đầu nhìn đối phương, nhưng ngay trong nháy mắt nhìn thấy mặt Kha Tầm, cô gái bỗng dưng biến sắc, không khống chế được bản thân há miệng hét rầm lên “A——”
Kha Tầm hoảng sợ, vội vàng quay đầu ra sau lưng nhìn xem, cứ ngỡ là cô gái thấy được sau lưng xảy ra chuyện gì, nào ngờ chỉ thấy phía sau mình là mấy cái lều trại cùng mấy cột lốc xoáy ở tít xa xa, chứ chẳng phải là thứ gì đáng sợ xuất hiện cả.
“Đừng sợ, tôi nè.” Kha Tầm dừng bước lại, sợ mình bước tới sẽ làm Ngô Du khẩn trương, đưa hai tay nhịp nhịp đè xuống “Cô sao thế?”
Ngô Du chẳng những dùng tay bịt lại hai mắt của mình, còn ra sức quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn, thanh âm run lẩy bẩy nói “Cậu… Mặt của cậu…”
Kha Tầm vô thức đưa tay sờ sờ mặt mình, da mặt vẫn là bóng lưỡng, mắt mũi miệng gì đều ngay hàng thẳng lối, lại sẵn tay sờ sờ mái đầu đinh ngắn ngủn trên đầu, cũng không thấy mọc ra sừng hay là cái gì đó kỳ quái, liền nghi hoặc hỏi “Mặt tôi làm sao á? Chẳng lẽ tôi của hôm nay đẹp trai hơn hôm qua nên cô không dám nhìn thẳng?”
“…” Ngô Du bỏ tay xuống, trong lòng thầm nghĩ Kha Tầm quả thực rất giỏi việc khiến cho người ta bình tĩnh lại, cô gái hít sâu hai cái, đè xuống tâm trạng của mình, sau đó mới mở miệng nói “Trai đẹp, mặt của cậu… mọc tướng cốt rồi…”
“Gì!?” Lần này đổi lại thành Kha Tầm kinh hoảng, vừa hỏi vừa lật đật moi di động từ trong túi ra, ấn máy mở chức năng soi gương rọi lên mặt mình “…Ủa có cái gì đâu, vẫn là gương mặt trắng trẻo ngon cơm mà.”
“…” Ngô Du lấy hết can đảm quay đầu trở lại, đưa mắt liếc nhìn một cái thật nhanh lên mặt Kha Tầm, sau đó lại run lên, ngoái đầu sang chỗ khác “Có! Ngay trên mặt luôn! Nguyên cái mặt tràn đầy mấy cái hoa văn tướng cốt đen kìn kịt kia!”
Kha Tầm lại dùng di động cẩn thận nhìn mặt mình, nhưng chẳng thấy có hoa văn gì ở bên trên cả, bèn bỏ tay xuống, suy nghĩ một lát, nói “À đúng rồi, chẳng phải cô đã mở cái gì “thiên nhãn” đó sao, cái kia có thể nhìn tới hoa văn tướng cốt trên người chúng tôi còn gì.”
“Không, không phải vậy.” Ngô Du lắc đầu “Muốn sử dụng phương pháp do bà cố ngoại dạy cần phải dựa theo khẩu quyết vận khí ngưng thần, sau đó tập trung tư tưởng, quá trình phải tốn một khoảng thời gian, nhưng hiện tại tui chỉ cần nhìn một cái như lúc bình thường mà vẫn có thể thấy được tướng cốt trên mặt cậu!”
“Chúng mừng cô tu vi tăng tiến, sắp sửa xuất sư xuống núi được rồi!” Kha Tầm chắp tay lắc lắc.
Ngô Du biết đối phương là cố ý nói đùa như vậy để mình bình tĩnh lại, trong lúc nhất thời cảm thấy hành vi của trốn tránh không dám nhìn thẳng đối phương như vậy có thể sẽ làm cậu ta cảm thấy khó chịu, liền vội xoay người lại, ngẩng mặt nhìn Kha Tầm, cố gắng bắt mình nở một nụ cười, đang tính lên tiếng nói chuyện thì chợt thấy ở mấy lều trại sau lưng lục tục có đồng bạn chui ra —— chắc là bọn họ nghe thấy tiếng kêu sợ hãi lúc nãy của cô.
Ngô Du như điếng cả người, suýt chút là lại quay đầu tránh né —— Đồng bạn của cô, toàn bộ đồng bạn của cô trên mặt đều xuất hiện hoa văn tướng cốt!
Ngô Du không cho là tu vi công lực gì đấy của mình đột ngột tăng tiến một cách dáng sợ như vậy, nhất định là tướng cốt của mọi người đã bị biến chất!
Cô nghĩ như vậy, liền lấy di động của mình ra tự soi mặt một chút.
Quả nhiên, trên mặt của cô cũng giống hệt thế, hoa văn tướng cốt dày đặc đang như ẩn như hiện nổi trên mặt của cô.
“Nhưng, tại sao lại như vậy? Tại sao lại chỉ có mỗi mình cô thấy được, mà mọi người lại chẳng ai thấy?”
“Bởi vì ánh mắt của cô khác với người bình thường.” Mọi người nghe thấy tiếng hét liền ra ngoài tìm hiểu nguyên do, sau khi nghe Ngô Du thuật lại, Thiệu Lăng lên tiếng nói.
“Nhưng vì sao trước đó lại không có, tại sao tới đêm nay bỗng nhiên lại như vậy?” Ngô Du vẫn cảm thấy bất an.
“Có lẽ, nguyên nhân là do chúng ta đã sắp xếp lại toàn bộ đồ phù.” Chu Hạo Văn suy nghĩ một lát nói “Còn nhớ trước đó cô đã kể, sư phụ của bà cố ngoại cô từng dặn dò, nếu có lỡ gặp phải quỷ văn thì đừng đụng vào nó, cũng đừng thử đọc nó, thậm chí cũng đừng cố gắng nhớ nó. Mà chúng ta, chẳng những đụng vào, còn tiến hành sắp xếp sửa sang hơn nữa có ý thức muốn đọc hiểu chúng nó, tôi nghĩ hành vi như thế này rất có thể bị mặc định xem là ‘đã đọc’ quỷ văn, do vậy mà khiến cho sức mạnh của nó bị kích hoạt.”
“Tôi đồng ý với cách nói này của Hạo Văn Nhi,” Kha Tầm gật đầu, quay sang nhìn Mục Dịch Nhiên và Tần Tứ đang đứng bên cạnh “Còn nhớ bức tranh《 Bạch sự 》 lần ấy không, những chữ được viết trên mảnh vải đều có khả năng hiện thực hóa sức mạnh từ ý nghĩa gốc của nó, kia có lẽ là một kiểu ‘sáng tạo’ được phát triển dựa trên năng lực của quỷ văn. Bởi nên vì sao Ngô Du có thể trực tiếp nhìn thấy tướng cốt trên người chúng ta, hẳn chính là do nguyên nhân mà Hạo Văn Nhi đã nói.”
“Nếu nói như vậy, chẳng lẽ chúng ta không nên dọn sạch thu thập những quỷ văn kia?” Lý Tiểu Xuân lại túm lấy tóc mình “Bởi vì thu thập chúng nó nên mới gây ra tình huống quái quỷ này, chúng ta không nên làm vậy mới đúng, nếu không thu thập chúng nó, có lẽ sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì, có lẽ… có lẽ chúng ta có thể bình an vô sự tiếp tục sống thêm mấy tháng, mấy năm, hoặc là hết đời…”
“Người mới, đừng có khờ dại như vậy,” Ngữ điệu của La Bộ nghe như một kẻ chán chường đã quá lõi đời “Việc này nhất định là có kỳ hạn thời gian, dù cho chúng ta không chủ động tiếp xúc quỷ văn, thì đến khi kỳ hạn kia chấm dứt, tất cả chúng ta đều sẽ chết hết, còn nếu bảo không có kỳ hạn thời gian gì cả, chúng ta vẫn có thể bình an sống tiếp mười mấy thậm chí mấy chục năm, vậy thời gian hạn chế trong những bức tranh trước đó là để làm gì?”
“Củ Cải nói không sai, hơn nữa” Kha Tầm vươn ngón tay chỉ vào mấy cột lốc xoáy ở xung quanh “Thấy không, mấy cột lốc này càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn, việc này không phải mới bắt đầu ngày hôm nay, mà bắt đầu ngay sau khi chúng ta tiến vào nơi này, số lượng càng lúc càng nhiều, gió cũng càng to càng dữ dội, mà việc này chẳng liên quan gì đến chúng ta có tiếp xúc với đám quỷ văn kia không, dù cho chúng ta không đụng đến nó, những cột lốc này cũng sẽ càng ngày càng trở nên kinh khủng hơn, rồi nói không chừng theo thời gian trôi qua, nó sẽ dần dần từ trong khe núi này lan ra bên ngoài, đi vào các thành phố lớn, tràn vào mọi ngóc ngách trên thế giới, tới chừng đó sẽ ra sao?”
Mọi người ngước mắt nhìn về hướng mà Kha Tầm chỉ đến, đều cảm thấy cực kỳ khiếp sợ, hồi lâu mới mang theo tâm trạng nặng nề quay đầu lại, trầm mặc nhìn nhau.
“Thời gian của chúng ta, không còn nhiều nữa.” Thiệu Lăng khẽ thở dài một hơi.