"May mắn cũng là một loại thực lực.
Vậy nên, trực giác mách bảo ta tốt nhất không nên đối địch với ngươi.
Lý do thứ hai, cũng là lý do quan trọng nhất, không thể không thừa nhận rằng ngươi chọn được người tặng lễ tốt nhất." Chương Hoa cười, ủ ê nói, "Ngươi biết rõ ta không nỡ từ chối yêu cầu của Tiết Thái.
Huống chi...!là một Tiểu Tiết Thái như bây giờ."
Như Ý bịt miệng không dám lên tiếng nhưng vẫn cực lực trừng mắt bày bỏ sự bất mãn của mình.
Chương Hoa không nhìn hắn mà nhìn Tiết Thái ngoài bình phong.
Đứa trẻ gầy nhom đứng chắp tay cúi đầu với tư thế tiêu chuẩn của một nô lệ, tóc mái rối bù buông xuống che khuất đôi mắt không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn.
Hình ảnh lần đầu tiên gặp Tiết Thái bất chợt hiện lên trong đầu chàng...
Cơn mưa đông mịt mù, lạnh lẽo thấu xương, đứa bé mặc áo trắng sáu tuổi đi xuyên qua hành lang dài, bước vào điện, vạn vật bừng sáng.
Mà nay chỉ mới một năm trôi qua mà thôi.
Chỉ mới một năm.
Chương Hoa dường như nhìn thấy bóng dáng của mình thuở nhỏ trên người Tiết Thái.
Đây là...!quá trình thoát kén hoá bướm.
Ngay lúc ấy, Cơ Anh bỗng hỏi: "Tiểu Thái, ngươi có muốn đi theo Yên vương không?"
Chương Hoa sững sờ, thoáng cau mày, không đoán ra được dụng ý thật sự trong lời này của Cơ Anh.
Cơ Anh nói: "Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ để ngươi đi."
Chương Hoa lập tức nhìn sang Tiết Thái, trong lòng có chút mong chờ.
Nếu chuyến này đến Trình có thể dẫn Tiết Thái về, âu cũng không thất thoát quá lớn.
Song, Tiết Thái dứt khoát từ chối: "Không."
Chương Hoa hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì...!bên cạnh bệ hạ có một tên lùn mà thần không ưa." Tiết Thái nhìn sang Như Ý, nhướn mày ác ý nói.
Như Ý bị chọc tức thì nhảy ra hét: "Cái gì hả? Bệ hạ! Hắn hắn hắn hắn ta cố ý! Hắn cố ý lấy nô tài ra làm cái cớ, rõ ràng rõ ràng ta còn cao hơn hắn cơ mà aaa..."
Chương Hoa thầm thở dài.
"Vả lại." Tiết Thái nói tiếp, "Đối với một nô bộc mà nói, một vị chủ nhân nói một đằng làm một nẻo khó hầu hạ hơn một chủ nhân ít ban ơn huệ."
Chương Hoa nhíu mày: "Ngươi nói gì?"
"Trước đó chủ nhân nhà ta hỏi: bệ hạ đồng ý rồi sao? Bệ hạ đáp một chữ ừ.
Nói thế cho thấy bệ hạ đã tỏ ý sẽ đồng ý với yêu cầu của chủ nhân nhà ta, bất kể yêu cầu gì.
Nhưng mà, sau đó khi nghe chủ nhân ta yêu cầu ngài không chỉ đứng ngoài cuộc mà còn lên tiếng ủng hộ một người, bệ hạ bắt đầu do dự, thậm chí lái sang chuyện khác..." Tiết Thái cười nhạt, "Nhìn mầm biết cây.
Tuy rằng chủ nhân nhà ta có hơi được nước lấn tới một chút nhưng vua không hai lời, so sánh cả hai, đi hay ở, rất dễ đưa ra câu trả lời đúng không?"
Chương Hoa im lặng.
Như Ý nóng lòng bảo vệ chủ, quát: "Tiết Thái to gan! Dám bôi nhọ bệ hạ nhà ta như thế! Mạo phạm thiên uy là tội chết! Người đâu, bắt hắn lại cho ta!"
Nói xong mới sực nhớ đây không phải lãnh thổ của Yên quốc, nhưng mà không sao, xung quanh chắc chắn có ám bộ của Thiên Ngưu Vệ.
Như Ý tự tin vô cùng, cao giọng gọi: "Người đâu!"
Kết quả, bốn bề yên ắng, Thiên Ngưu Vệ chẳng một ai nhảy ra đáp.
Như Ý ngẩn ra, quay đầu nhìn Chương Hoa nói: "Bệ hạ..."
Cát Tường lắc đầu với hắn.
Bấy giờ Như Ý mới phát hiện Chương Hoa trầm mặc đến lạ thường.
Chàng cụp mắt, nhìn chiếc bát trong hộp rồi lại nhìn Tiết Thái, có một nỗi bi thương bất lực không nói thành lời.
Tại sao bệ hạ lại bi thương? Vì Tiết Thái, hay là vì...!vì Tạ Trường Yến? Hay là vì cả hai? Bởi vì chàng không cứu được Tiết Thái cũng không cứu được Tạ Trường Yến...!ư?"
Như Ý cắn cắn môi, không nói nữa.
Cát Tường lặng lẽ nhích đến gần hắn, vỗ vỗ vai hắn an ủi.
Chương Hoa không lên tiếng, những người khác cũng im lặng, trong căn phòng nhỏ ánh sáng mờ mờ, không khí trở nên thật yên tĩnh.
Dường như có thứ gì đó lặng lẽ thay đổi, kết quả đã rõ ràng.
Cuối cùng, Chương Hoa giơ một tay lên xoa ấn đường, cười khẽ một tiếng, vừa cười vừa thở dài nói: "Hay lắm, hay cho một Kỳ Úc Hầu."
Cơ Anh vẫn không tỏ thái độ gì.
Chương Hoa nhìn chằm chằm chiếc bát như muốn đốt ra một cái lỗ: "Nói đi, ngươi muốn ta ủng hộ ai?"
"Khoan đã." Hách Dịch ngắt lời, "Kỳ Úc Hầu quả là lợi hại, không những giỏi mưu kế, tài trí kiệt xuất, đến cả thuật dùng người cũng cao siêu hơn người khác một bậc.
Tiểu Băng Ly cao ngạo cả thiên hạ ai cũng biết, vậy mà được ngươi dạy dỗ đến ngoan ngoãn như thế, từ bỏ cả tự do, còn giúp ngươi cắn ngược lại ân nhân của mình, thú vị thú vị thật."
Như Ý cảm thấy ấm lòng thay, Nghi vương không hổ là người được bệ hạ sùng bái, thời khắc mấu chốt mới thấy chân tình.
Tiết Thái đáp: "Ơn cứu mạng đến chết không quên.
Nhưng nay chuyện liên quan đến xã tắc, liên quan đến lợi ích của bốn nước, liên quan đến an nguy của bách tính thiên hạ, Tiết Thái không dám vì lòng riêng mà xem nhẹ thế cuộc thiên hạ.
Tương đồng, Nghi vương bệ hạ có thể cười nhạo thần nhưng không thể cười nhạo thời thế."
Hách Dịch cười lạnh: "Hay, hay cho một Tiểu Tiết Thái lòng vì thiên hạ.
Thật có phong thái của chủ nhân ngươi, chuyện bỉ ổi gì cũng khoác lên hai chữ xã tắc, nghe thật oai phong lẫm liệt làm sao."
Không sai! Là như vậy đó! Hình dung quá hay! Như Ý lòng thầm vỗ tay khen.
Tiết Thái nói: "Hai vị bệ hạ chịu đến đây chứng tỏ các ngài đã chuẩn bị sẵn tâm lý đàm phán với phía thần, điều kiện phía bên thần đưa ra thì các vị cứ chần chừ, ngược lại cười ngạo phía thần giả tạo bỉ ổi.
Thử hỏi, trước khi nội loạn nổ ra, hai vị đã làm gì? Một người lấy danh nghĩa chúc thọ để làm chuyện riêng, còn một người cấu kết giao dịch ngầm với Trình tam hoàng tử.
Rõ ràng hai vị đã thấy trước được cuộc nội loạn này, một người khoanh tay đứng nhìn, một người mượn nước đẩy thuyền.
Người khoanh tay đứng nhìn không phải vì xem nhẹ lợi ích mà vì lợi ích không lớn nên không có hứng thú.
Người mượn nước đẩy thuyền, thêm dầu vào lửa thì cần chi phải nói đến mấy lời như thương nhân cần giữ chữ tín? Rốt cuộc là ai giả tạo hơn ai?"
Thằng nhóc con này nói hoài nói mãi, thật là đáng ghét! Ngươi thì biết cái quái gì! Bệ hạ nhà ta có khoanh tay đứng nhìn, không thèm để mắt tới lợi ích nhỏ đâu? Bệ hạ nhà ta là, là...!Như Ý nhìn gương mặt phẳng lặng không gợn sóng của Chương Hoa, thở dài: Thôi bỏ đi, không thể nói.
Tiết Thái tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Nếu đã là lợi ích thì không có gì không thể đem ra đàm phán.
Mặc dù Yên vương không thèm đảo quốc nhỏ bé hoang sơ này nhưng chẳng lẽ ngài không muốn biết thuật rèn thép bí truyền của Trình quốc ư? Sở dĩ Yên quốc trở thành một quốc gia hùng mạnh, ngoài lớp lớp nhân tài còn vì khiêm tốn đón nhận ý kiến của đại chúng, có thể tự cung tự cấp nhưng tuyệt đối không tự đại tự kiêu.
Còn sở dĩ sản nghiệp của Nghi quốc trải khắp thiên hạ, nơi nào có ánh mặt trời chiếu đến thì nơi đó có cửa hàng của Nghi quốc, lẽ nào không phải có từ tranh giành được mất mà ra? Hôm nay ngài từ bỏ giảm bảy phần thuế, ngày sau, ngài cũng có thể từ bỏ nhiều hơn.
Nước lâu ngày tích thành lũ, chảy xiết ngàn dặm.
Nghi vương bệ hạ thật sự không quan tâm ư?"
Như Ý lườm nguýt hắn, thầm tiếp lời: thuật rèn thép kia chúng ta không muốn biết thật, cảm ơn à...!Nhưng mà cũng khó nói, ít nhất là Công Thâu Oa chắc chắn muốn biết, còn Tạ Trường Yến...!không chừng cũng muốn biết thật.
Tiết Thái nói xong thì im lặng một hồi, sau đó mới tiếp: "Cuộc nội loạn này của Trình quốc đối với ba phe chúng ta chỉ là một ý niệm, nhưng đối với bách tính Trình quốc rất có thể là vợ con ly tán, nước mất nhà tan...!Cái uy của đế vương không thể hiện ở một câu diệt thiên hạ, mà là một lời cứu chúng sinh."
Dường như Chương Hoa đã bị câu nói cuối cùng của hắn đả động, nhưng chàng vẫn nhìn chiếc bát kia, không nói chữ nào.
Cuối cùng, Hách Dịch lên tiếng: "Các ngươi định làm thế nào?"
"Rất đơn giản." Lần này đến lượt Cơ Anh nói, "Dao sắc chặt đay rối."
"Chặt bằng cách nào?"
"Hợp lực ba nước, mau chóng bồi dưỡng một vương tôn của Trình quốc trở thành Trình vương đời tiếp theo, diệt trừ phản tặc, dẹp yên nội loạn."
Cuối cùng Chương Hoa cũng dời mắt khỏi chiếc bát, nhìn sang Cơ Anh: "Ngươi muốn bồi dưỡng ai?"
Hách Dịch hừ khẽ nói: "Chắc chắn không phải Di Phi rồi, nếu không hắn đâu cần tốn công như vậy."
"Di Phi đích thực là một nhân vật, ngoài mặt hoang đường nhưng lòng mang chí lớn, chỉ tiếc là thông minh quá mức, cũng cố chấp quá mức.
Với thực lực của hắn, vốn dĩ không cần phải giả vờ ngây ngô nhưng hắn cứ muốn thế, hoặc nói cách khác hắn thích riêng biệt độc hành.
Một người như vậy có thể là danh sĩ tốt nhất nhưng tuyệt không thể làm đế vương.
Đế vương..." Chương Hoa nheo nheo mắt, "Buộc phải nỡ lòng, nỡ lòng từ bỏ một phần đặc trưng của mình.
Không trung dung không thể làm gương.
Cho nên, nếu hắn trở thành Trình vương, Trình quốc tương lai sẽ thế nào, khó có thể tưởng tượng."
Hách Dịch nói: "Vậy Hàm Kỳ càng không thể! Với tính cách hiếu chiến đó của hắn, lên làm Trình vương rồi sẽ thành Minh Cung thứ hai, đến khi đó khai chiến liên miên, chẳng phải thêm phiền phức cho chúng ta sao?"
Chương Hoa nói: "Đúng vậy, Hàm Kỳ tuyệt đối không thể được."
Hách Dịch nói: "Vậy chỉ còn Lân Tố thôi.
Tuy con người hắn yếu đuối một chút, sức khoẻ cũng không ổn, sau khi làm hoàng đế, dù không thể tạo phúc cho dân, nhưng cũng không đến nổi biến thành tai hoạ.
Thôi thì chọn hắn vậy, chúng ta cũng bớt lo chút, sống cuộc sống mười năm thái bình."
Chương Hoa nhìn Cơ Anh.
Chàng biêt Lân Tố cũng không thể.
Quả nhiên, Cơ Anh cười nói: "Không."
Trong giọng Hách Dịch đã có chút tức giận: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
"Tuyệt đối không thể nào chọn Lân Tố."
Hách Dịch và Chương Hoa đồng thanh: "Vì sao?"
"Bởi vì hắn ta sắp chết rồi." Một giọng nói trong trẻo vang lên trong không khí mà tựa như tia chớp rạch ngang bầu trời, nổ ầm giữa trời đất.
Chương Hoa từ từ nhắm mắt lại.
Chờ cả đêm, cuối cùng cũng chờ được chính chủ rồi.
Chỉ nghe tiếng cọt kẹt phát ra từ trên chiếc ghế đặt giữa phòng, sau đó ánh đèn dần dâng lên cao.
Như Ý trố mắt kinh ngạc, không phải ánh đèn đang chạy lên mà là chiếc ghế đang di chuyển lên cao.
Đèn càng lên cao khoảng chiếu sáng càng rộng hơn, căn phòng cũng trở nên sáng tỏ hơn.
Hoá ra, vị trí đặt chiếc ghế là một cơ quan thiết kế tinh tế, bấy giờ hiện ra một cột tròn thẳng tắp chừng ba tấc, trên cột có một cánh cửa, giọng nói vừa nãy vang lên từ sau cánh cửa đó..