Edit: An Ju
Mặt trăng sáng trong như đã được nước gột rửa sạch sẽ, lá cây dưới những làn gió hiu hiu thổi phát ra những tiếng xào xạc.
Trong đình viện yên tĩnh giữa cảnh đêm, mùi hoa lan tràn quanh vườn hấp dẫn những đàn bướm xinh đẹp, chúng bay lượn hòa lẫn vào hoa, thỉnh thoảng ghé sát vào những cánh hoa mềm mại xinh đẹp, đôi khi lại đón gió mà múa.
Hoa Bách Hồng đứng cạnh giếng, bộ dáng nhàn nhã, vui cười chụp bắt đàn bướm đang bay, quần áo lộn xộn, dính đầy bùn, ngay cả cây quạt cũng nát bươm.
Tư Đồ Mộc Lương vừa bước ra khỏi phòng, liền thấy một cảnh tượng như vậy.
Hắn đi về phía Hoa Bách Hồng.
Còn chưa đến gần, Hoa Bách Hồng đã vụt tiến lên đón, một mùi hoa lan ngòn ngọt thoang thoảng xông vào mũi, nói với hắn: “Ngươi thích ta phải không?”
Tư Đồ Mộc Lương quay mặt qua chỗ khác, lùi về sau vài bước, lắp bắp nói: “Câu hỏi này của ngươi có chút không rõ lắm?”
Hoa Bách Hồng tiến sát hơn, từng bước tới gần, trên mặt cũng nghi ngờ chớp chớp mắt:”Sao lại là không rõ?”
“Dù sao thì cũng không rõ lắm.” Tư Đồ Mộc Lương bối rối không tả nổi, mùi hương tràn vào mũi hắn làm hắn có chút không cầm nổi lòng, hắn vội vàng nói xong câu này liền xoay sang bên, Hoa Bách Hồng liền dịch người sang bên theo, hơi nâng mặt lên, hình như còn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Vậy được, ngươi trả lời ta đi, ngươi thích ta phải không?”
Tư Đồ Mộc Lương từ từ nhắm lại hai mắt không nói gì, nhưng tai lại đỏ bừng.
Hoa Bách Hồng lùi thân về phía sau, đứng cách giếng vài bước, chỉ vào giếng, quay sang nói với Tư Đồ Mộc Lương: “Nếu ngươi không trả lời, ta sẽ nhảy xuống.”
Tư Đồ Mộc Lương kinh hãi mở mắt ra, kinh ngạc kêu một tiếng “Ngươi…”
Hoa Bách Hồng cố chấp nhìn hắn.
“Ngươi nếu cứ tiếp tục trêu chọc ta, ta sẽ đi.” Tư Đồ Mộc Lương xoay người, có hơi tức giận.
“Tùm –”
Phía sau vang lên một tiếng “tùm”, tim Tư Đồ Mộc Lương bỗng nhảy một cái, xoay người lại, nhưng không thấy Hoa Bách Hồng đâu nữa, hắn vội vã bước đến cạnh giếng, nằm lên cạnh giếng nhìn vào bên trong, nhờ ánh trăng liền thấy nước trong giếng đang gợn sóng.
Khóe mắt Tư Đồ Mộc Lương trong khoảnh khắc bỗng phiếm hồng, cảm giác có nước mắt sắp chảy xuống, thanh âm hắn không hiểu sao khàn đi: “Hoa công tử, Hoa Bách Hồng…”
“Xin lỗi… Xin lỗi…” Hắn không nên, không nên như vậy…”
Toàn thân hắn như mất hết khí lực, chán chường tựa bên cạnh giếng, mắt trở nên mê mang, môi run run.
Đối diện lại truyền đến tiếng cười của Hoa Bách Hồng.
Hắn ngẩng mặt, liền thấy Hoa Bách Hồng vốn kích động nhảy xuống giếng đang đứng dưới tàng cây, một tay chống thân cây, một tay che miệng cười vui vẻ.
Lúc đầu vẻ mặt Tư Đồ Mộc Lương vẫn mê man như trước, như dang chìm trong thống khổ, không thể hồi thần được, về sau, trên gương mặt tuấn tú nổi lên từng mảnh hồng đỏ, càng lúc càng đỏ, đỏ tựa như cành hoa đào trên đầu.
Tư Đồ Mộc Lương hốt hoảng bò dậy từ dưới đất, phủi phủi bụi đất dính trên quần áo, sắc mặt vừa thẹn vừa giận nói: “Sao ngươi lại trêu chọc ta?”
“Ta nhìn không ra đó.” Trong mắt Hoa Bách Hồng đều là ý cười: “Ngươi thích ta rồi.”
Hoa đào nở rộ, phấn hoa tinh tế, kiều diễm như say, người đang tựa vào thân cây mang vẻ quyến rũ động lòng người đến dường nào.
Quần áo tân nương phối với sắc trang điểm đậm nét, mơ hồ kết hợp với sắc hoa đào càng tôn lên vẻ tươi đẹp đó.
Tư Đồ Mộc Lương không đáp lời, lại kinh ngạc nhìn đến thất thần, Hoa Bách Hồng, Hoa Bách Hồng lại xoa xoa đầu lông mày, thân thể mềm mại trực chờ ngã xuống.
Tư Đồ Mộc Lương hoảng hốt với về phía trước, ôm lấy Hoa Bách Hồng, lúc tay đụng tới thân thể cực mềm mại, mặt Tư Đồ Mộc Lương nóng dần lên, tưởng chừng như đang ôm một củ khoai lang nóng, tay chuẩn bị buông ra, Hoa Bách Hồng lại bắt được tay hắn, toàn bộ thân thể dính sát vào người hắn, Tư Đồ Mộc Lương liên tiếp lui về phía sau, dưới chân vấp phải cục đá, Tư Đồ Mộc Lương ôm Hoa Bách Hồng ngã xuống đất, kỳ thực cũng không đau, Tư Đồ Mộc Lương cũng không có tâm trạng chú ý những điều này.
Trợn mắt há hốc mồm nhìn Hoa Bách Hồng đang nằm trên người mình.
Hoa Bách Hồng ngẩng mặt lên, nhìn vẻ mặt người dưới thân đang thể hiện rõ sự kinh ngạc lại thoáng có nét hồng hồng, nhất thời tâm tình tốt, muốn trêu chọc, hai bàn tay mềm mại không xương xoa xoa ngực Tư Đồ Mộc Lương, vuốt không quy luật, mị nhãn như tơ, thanh âm nũng nịu như nữ tử: “Ôi da, Tư Đồ công tử hóa ra nóng ruột như vậy, làm ta cũng thấy hơi ngượng ngùng đó ~”
Mị nhãn như tơ: Ánh mắt quyến rũ, nhẹ nhàng như tơ
“Ngươi… Ngươi…” Tư Đồ Mộc Lương bị hai bàn tay kia sờ mà tim nhảy loạn nhịp, bắt lại đôi tay không chút kiêng kị kia, thanh âm vừa tức vừa buồn bực: “Ngươi còn chưa chịu dậy đi.”
Hoa Bách Hồng liền cười híp mắt: “Ngực Tư Đồ công tử lưu luyến ta như vậy, cuối cùng lại xấu hổ không dám thừa nhận, thực đúng là đáng yêu.”
Nói rồi rút tay bị Tư Đồ Mộc Lương nắm ra, lúc tay kia rơi xuống ngực Tư Đồ Mộc Lương, cách lớp áo mò tìm hai khối nho nhỏ nổi lên, ngón tay linh hoạt liền vân vê hai bên.
Tư Đồ Mộc Lương vốn đã khó chịu khi bị đôi tay kia sờ, sau một khắc toàn bộ lực chú ý đều tập trung vào hai khối nổi lên trước ngực kia, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều tê dại, tê tê ngứa ngứa, lại có một khoái cảm khuếch tan đến tứ chi, biết rõ mình nên đẩy hắn ra, nhưng ý thức không khống chế được, ấy vậy mà lại vươn tay ôm eo Hoa Bách Hồng.
Nhưng vào lúc này, đôi tay đang tác loạn của Hoa Bách Hồng lại ngừng lại, vẻ mặt biểu hiện rõ sự xấu hổ, giơ ống tay áo lên che mặt: “Tư Đồ công tử đúng là nóng ruột, loại việc như vậy vốn nên vào trong phòng làm, hôm nay bị người lạ thấy làm ta rất ngượng ngùng.”
Sau ót Tư Đồ Mộc Lương vang một tiếng “ầm”, đẩy nhẹ Hoa Bách Hồng qua một bên, hốt hoảng đứng dậy, trong đình viện thực ra là không có ai, chỉ có một còn mèo mun xuất hiện chẳng biết từ lúc nào đang đứng cách hắn không xa, giương đồi mắt tròn vo nhìn hai người.
Ánh mắt nhìn vào hai người, nhìn sang Tư Đồ Mộc Lương, tựa hồ muốn nói: “Thật không biết xấu hổ, ban …đêm ban mặt làm mấy cái hành động như vậy.”
Nhất thời, một dòng máu xông thẳng lên ót, Tư Đồ Mộc Lương vừa thẹn vừa giận, mặt cũng đỏ bừng, cũng không để ý đến Hoa Bách Hồng đang ngã bệt xuống đất mà chạy vào trong phòng.
Thật vất vả mới ổn định lại được tâm tình, Tư Đồ Mộc Lương không khỏi bởi vì nội tâm hoảng loạn mà thấy nực cười.
Hắn nhìn Hoa Bách Hồng trong đình viện qua song cửa sổ, Hoa Bách Hồng đã đứng lên, bắt đầu giỡn với con mèo mun chẳng biết xuất hiện khi nào.
Mèo mun có vẻ cũng không hiền, vào nhà của người khác mà còn lớn lối như thế, một đôi mắt mèo cảnh giác nhìn Hoa Bách Hồng, trong cổ phát ra thanh âm gừ gừ.
Hoa Bách Hồng nghiêng đầu tò mò hỏi: “Ngươi từ đâu đến? Là bị chủ nhân vứt bỏ à?”
Lớn mật, dám bất kính với bản thỏ tiên như thế, nếu không phải vì ta mất linh lực, nhất định sẽ xử ngươi.
Hoa Bách Hồng tiến về phía trước, lại hỏi: “Ngươi tên là gì? Ừm…là một chú mèo tuấn tú.”
Ủa từ từ… mèo mà tuấn tú hở????:))))
To…To gan, bản tiên là thỏ tiên, không phải mèo, không phải mèo…
Mèo mun thở phì phò làm Hoa Bách Hồng có hơi buồn cười, đưa tay ra đùa mèo mun, mèo mun vươn cổ định cắn, nếu không phải Hoa Bách Hồng nhanh tay, chỉ sợ ngón tay đứt luôn cũng không chừng.
Hoa Bách Hồng cười nói: “Còn là một con vật không dễ chọc, có điều, hôm nay ngươi đã xuất hiện trong phủ ta, ta có trách nhiệm thu lưu ngươi… Nên đặt cho ngươi một cái tên… Nguyên Bảo? Đồng Tiễn?”
Mèo mun tựa hồ muốn dựng lông rồi, cũng không quan tâm nữa liền ưu nhã xoay người, nghểnh cổ thật cao, đi ra ngoài.
Hoa Bách Hồng nâng cằm hăng hái tràn trề nhìn mèo min.
Những ngày kế tiếp, mèo mun thường xuyên lui tới Hoa phủ, Hoa Bách Hồng cũng sẽ làm đồ ăn ngon hơn cho mèo mun, lúc đầu mèo mun còn không ăn, phi thường cao ngạo nghểnh đầu vẻ mặt ghét bỏ, sau đó, cũng bắt đầu nếm thử đồ ăn Hoa Bách Hồng làm cho, mỗi lần ăn uống no đủ đều hài lòng rời đi, không khác gì đang ban ân cho Hoa Bách Hồng.