Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

chương 207

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hứa Hiếu Dương cũng bắt Triệu Tứ lượn lờ quanh cửa hàng tiện lợi mấy vòng, mua đủ các loại từ siêu mỏng đến loại dày, mỗi loại mấy hộp.

Nhưng những ngày tháng như vậy lại bị một người phá hỏng mất.

Sáng sớm nay, cả nhà Hứa Hiếu Dương chuẩn bị đến bệnh viện, đón Hứa An Thái về nhà mới.

Tuy Lý Phong không muốn gặp Hứa An Thái, nhưng dù gì ông ta cũng là bố ruột của bố vợ mình.

Chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, thì Lý Phong cũng không thèm để ý.

Đến bệnh viện.

“Gì cơ? Bố tôi được đón đi rồi?”

Bác sĩ báo cho Hứa Hiếu Dương rằng Hứa An Thái đã được đón đi.

Mà người đón Hứa An Thái đi lại chính là Hứa Hải Phong!

Cùng lúc đó, điện thoại của Hứa Mộc Tình reo lên.

Trong điện thoại, Trương Hiểu Bình đã khóc không thành tiếng.

Cô ấy khóc thút thít nói với Hứa Mộc Tình: “Giám… giám đốc, chị mau đến đây đi, mau đến đi!!”

“Lương Sinh… Lương Sinh nhảy lầu rồi!”

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!!!”

Oành!

Mặt Hứa Mộc Tình trắng bệch!

Sao lại thế được!?

Cô vội vàng hỏi Trương Hiểu Bình: “Em không đùa đấy chứ? Sao Hà Lương Sinh lại nhảy lầu được?”

“Tối qua anh ấy còn gọi điện thoại kể với em rằng mới bàn xong chuyện làm ăn với hai nhà cung ứng.”

“Bọn em còn đang đợi anh ấy về để chúc mừng đây!”

“Sao anh ấy lại chết được? Tại sao lại nhảy lầu chứ? Tại sao?”

Hứa Mộc Tình che miệng, không ngừng khóc.

Cô không kiềm chế nổi cảm xúc, phải dựa vào Lý Phong.

Lý Phong khẽ ôm lấy thân thể mềm yếu của Hứa Mộc Tình.

Hà Lương Sinh chết rồi!

Hà Lương Sinh vốn đang phát triển sự nghiệp ở tỉnh, đột nhiên lại xuất hiện ở nóc tòa nhà tập đoàn Lăng Tiêu.

Nhảy lầu tự sát!

Mất mạng ngay tại chỗ!

Lý Phong không nói gì.

Anh im lặng.

Chỉ là trong mắt anh có luồng sát khí vô cùng mạnh mẽ!

Hà Lương Sinh vẫn thường cười ngốc nghếch kia.

Chàng trai thích bỏ một xiên kẹo hồ lô trong túi, nói chuyện với con gái cũng ngại ngùng kia.

Chàng trai có chí hướng vẫn luôn tự vỗ ngực nói mình sẽ khiến tập đoàn Lăng Tiêu vươn lên đứng đầu tỉnh kia.

Anh ta chết rồi!

Tức giận!

Lý Phong thực sự tức giận rồi!

Luồng sát ý hướng về phía tỉnh!

Cùng lúc đó, giới truyền thông toàn tỉnh Giang Châu cũng đua nhau đưa tin về chuyện này.

Người ta cũng tìm thấy bức di thư Hà Lương Sinh để lại trên sân thượng tòa nhà tập đoàn Lăng Tiêu.

Rất đơn giản, chỉ có một dòng chữ.

Tập đoàn Lăng Tiêu phải chịu trách nhiệm về cái chết của tôi.

Trong nháy mắt, tất cả mũi dùi dư luận đều hướng về phía tập đoàn Lăng Tiêu!

Dư luận ồn ào, tập đoàn Lăng Tiêu phải chịu không ít lời mắng chửi.

Có vô số người la hét muốn đuổi tập đoàn Lăng Tiêu cút khỏi tỉnh.

Đồng thời cũng đòi xử lý Hứa Hiếu Dương và Hứa Mộc Tình bằng pháp luật!

Doanh nghiệp thối nát!

Tiếng xấu này rơi ngay lên đầu tập đoàn Lăng Tiêu.

Khi Lý Phong và Hứa Mộc Tình gặp được Trương Hiểu Bình, cô ấy đã nằm nhoài trên ghế, mắt sưng húp vì khóc.

Hứa Mộc Tình cũng rưng rưng.

Trương Hiểu Bình vừa thấy Hứa Mộc Tình đã vội vàng chạy tới.

Cô nắm chặt lấy hai tay Hứa Mộc Tình: “Giám đốc, chắc chắn Lương Sinh không tự sát, anh ấy sẽ không tự sát đâu. Anh ấy còn vừa cầu hôn em mà!”

“Em đã đồng ý với anh ấy rồi! Anh ấy sẽ không chết đâu, anh ấy đã nói muốn chăm sóc em cả đời mà!”

Hứa Mộc Tình ôm siết lấy Trương Hiểu Bình, không ngừng an ủi cô ấy.

Cô quay lại nhìn Lý Phong, ánh mắt chứa đầy ý nhờ cậy và giận dữ!

Cô gái Hứa Mộc Tình lương thiện này…

Cũng tức giận rồi!

Lý Phong không nói gì, một mình bước lên sân thượng.

Anh đứng vào chỗ Hà Lương Sinh nhảy lầu.

Sau khi nhìn kỹ, anh nhăn mày.

Ngay lúc này, Lưu Đức Luân mang theo vài người, vội vàng chạy tới.

Lưu Đức Luân trầm giọng nói: “Anh, chắc chắn chuyện này do Tô Chính Quốc làm”.

“Lão già này nham hiểm độc ác, lão có thể làm bất cứ chuyện gì để ngăn cản tập đoàn Lăng Tiêu bước vào được trong tỉnh”.

“Anh yên tâm đi, tôi cho đàn em đi điều tra rồi, sẽ mau chóng có kết quả thôi”.

Lý Phong lạnh mặt không nói gì.

Anh ngẩng đầu nhìn về Bắc Phương, tựa như đang chờ đợi điều gì đó.

Lúc này, có một nhân viên chạy tới: “Anh Phong, lại xảy ra chuyện rồi, anh xuống xem sao đi”.

Rắc rối kéo nhau tới, đám người Lưu Đức Luân xử lý không kịp.

Lý Phong giữ nét mặt bình tĩnh, chỉ có điều trong mắt anh lại có thêm sự lạnh lùng.

Đến phòng họp.

Một đoạn phỏng vấn đang được phát trên màn hình.

Hứa Hải Phong ngồi trên ghế, không ngừng tiết lộ những tin tức tiêu cực về tập đoàn Lăng Tiêu cho MC.

Lúc này, MC hỏi Hứa Hải Phong: “Xin hỏi, ông nói nhiều như vậy nhưng có chứng cứ gì quan trọng không?”

Hứa Hải Phong cười lạnh: “Đương nhiên là có rồi. Nếu không tôi đã không ngồi đây”.

Nói xong, hình ảnh Hứa Thiên Tứ ở một bên khác của sân khẩu đẩy một chiếc xe lăn xuất hiện trên màn hình.

Hứa An Thái ngồi trên xe lăn.

Trông có vẻ như ông ta vừa mới tỉnh dậy, mặt mày trắng bệch.

Hứa Thiên Tứ giới thiệu về bản thân và Hứa An Thái với ống kính máy quay.

“Tôi là cháu của Hứa Hiếu Dương, tôi tên Hứa Thiên Tứ”.

“Từ nhỏ tôi đã bị chú hai ngược đãi”.

“Hồi tôi tuổi, suýt thì chú hai dìm chết tôi dưới sông”.

“Bây giờ ông nội tôi ra nông nỗi này cũng là chú hai tôi gây ra cả. Thậm chí ông ta còn táng tận lương tâm, giết cả cô của tôi”.

“Đến giờ vẫn chưa tìm được thi thể của cô tôi!”

Hứa An Thái lại tiếp tục nói xấu về gia đình Hứa Hiếu Dương.

MC cầm mic, ngồi trước mặt Hứa An Thái: “Ông à, mấy lời cháu trai ông vừa nói có đúng không?”

Hứa An Thái gật đầu rồi lại lắc đầu, nước mắt chảy ra.

Hứa Thiên Tứ vội vàng nói: “Mọi người thấy cả chưa? Ông nội tôi vừa nghe đến tên chú hai đã tức đến chảy nước mắt kìa”.

“Xem ông kìa, cả người run rẩy, do chú hai tôi hại cả đấy!

“Tập đoàn Lăng Tiêu của ông ta toàn làm những chuyện bẩn thỉu xấu xa! Xin mọi người hãy giúp chúng tôi!”

Vốn tập đoàn Lăng Tiêu đang đứng trước đầu sóng ngọn gió, giờ thêm cả đoạn phỏng vấn này nữa.

Ngay tức khắc, dư luận trở nên ầm ĩ, tất cả mọi người đều chửi rủa tập đoàn Lăng Tiêu.

Trên mạng cũng toàn bài mắng chửi.

Chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu ra tạ tội đi! Nôn hết số tiền bẩn ra đây!

Còn có người lên mạng tìm kiếm, công khai toàn bộ thông tin về gia đình Hứa Hiếu Dương.

“Tôi nói mọi người nghe, chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu tên Hứa Hiếu Dương, giám đốc tên Hứa Mộc Tình”.

“Vẻ ngoài cô ta xinh đẹp vậy nhưng thật ra lòng dạ lại xấu xa, là đồ thảo mai”.

“Loại phụ nữ này toàn dựa vào thủ đoạn bẩn thỉu để giành vị trí thôi”.

“Mọi người đến đây đi! Để cả thế giới nhìn cho rõ bộ mặt xấu xa của chúng, cho chúng chết đi!”

Hứa Mộc Tình đứng cạnh Lý Phong, hai bàn tay nắm chặt, cả người cô run lên vì giận dữ.

Nỗi tức giận, uất ức đang giằng xé Hứa Mộc Tình!

Lý Phong ôm lấy Hứa Mộc Tình, hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói:

“Ở yên đây, anh quay lại ngay”.

Lý Phong xuống dưới lầu, chiếc Rolls Royce của Lưu Đức Luân dừng ngay trước cổng.

Đám Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi cũng cực kỳ tức giận.

“Anh, chúng tôi xin lỗi, tại chúng tôi vô dụng quá!”, Lý Nhị Ngưu cúi đầu nói.

Trương Bằng Phi cũng giận dữ: “Anh, giờ tôi sẽ đến tỉnh, đập chết Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ ngay đây!!”

Tức giận!

Hổ thẹn!

Lúc này trong lòng tất cả đội viên đều bị lấp đầy bởi hai loại cảm xúc này!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio