Tôn Man Lị vội vàng mở điện thoại ra: “Tôi đã đến căn phòng này theo ý của cậu rồi, mau đưa tập tài liệu cho tôi!”
Giọng nói bình thản của Lý Phong từ trong điện thoại phát ra: “Tài liệu nằm trong ngăn kéo dưới bàn trà”.
Lúc này, Lý Phong còn nói thêm: “Ngoài ra, chúc các người gia đình hòa thuận, tuyệt đối đừng đánh nhau nhé!”
Tôn Man Lị vội vàng tắt điện thoại.
Bà ta từ trong ngăn kéo lấy ra một tập tài liệu từ trong ngăn kéo
Bà ta thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy tập tài liệu vẫn còn nguyên.
“Mẹ! Bên trong tập tài liệu này có cái gì thế, để con xem xem”.
Nói xong, Tiền Gia Bình đưa tay ra định lấy túi tài liệu.
Tôn Mạn Lị đẩy mạnh Tiền Gia Bình ra: “Món đồ này không có liên quan gì đến con, là có người cố ý đặt trong phòng của con”.
Tiền Gia Bình cũng không tin tưởng lời Tôn Man Lị.
Hắn nhíu mày nói: “Đối phương nếu đã đặt tập tài liệu ở đây, tức là đã khẳng định có liên quan đến con, mẹ cứ để con xem”.
“Không được, không thể cho con xem.”
Hai người ngồi trên ghế sofa tranh nhau tập tài liệu.
Trong lúc cướp tập tài liệu, Tiền Gia Bình đã đè Tôn Man Lị xuống ghế sofa.
Ngay lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đạp mở!
“Uỳnh!”
Hai người Tôn Man Lị và Tiền Gia Bình đồng thời quay đầu lại.
Ngay lập tức biến sắc!
Tiền Thành Hào!
Hắn đứng ngay ngoài cửa!
Tiền Gia Bình vội vàng bật dậy, nói với Tiền Thành Hào với vẻ mặt hoảng sợ: “Cha, cha nghe con giải thích, sự việc không như cha nhìn thấy đâu…”
Tiền Thành Hào không nói lời nào đi thẳng vào bên trong.
Ông ta nhìn thoáng qua Tiền Gia Bình trong chiếc áo choàng tắm.
Sau đó, nhìn chằm chằm vào Tôn Man Lị, người đang mặc quần áo xộc xệch.
Cho dù là ai nhìn thấy bộ dạng của hai người lúc này, trong đầu chỉ có một kết luận duy nhất!
Tiền Thành Hào dùng giọng điệu trầm thấp vô cùng, hét lên với Tang Cẩu ở đằng sau: “Soát”.
Tang Cẩu lập tức dẫn người đi lục soát cả căn phòng.
Một lát sau, Tang Cẩu từ phòng ngủ đi ra, mang theo một cái thùng rác.
Tang Cẩu đổ thùng rác xuống trước mặt của Tiền Thành Hạo.
Nếu là bình thường, Tiền Thành Hạo sẽ không hạ thấp thân phận cao quý cúi đầu xem một đống đồ trong thùng rác.
Nhưng lúc này, ông ta đã cúi đầu.
Bởi vì ông ta nhìn thấy trong đống rác có cái bao cao su đã qua sử dụng.
“Ông Tiền, tôi phát hiện cái này ở dưới giường”.
Tang Cẩu mang một chiếc bông tai kim cương khác đưa cho Tiền Thành Hào.
Vừa nhìn thấy chiếc bông tai kim cương, Tiền Thành Hạo liền vô cùng kích động.
Ông ta đột nhiên lao về phía Tiền Gia Bình.
"Bốp!"
Âm thanh của cái tát vang dội cả căn phòng.
Tiền Thành Hào tức giận ra tay, tát một cái làm vỡ nát quai hàm của Tiền Gia Bình.
Miệng Tiền Gia Bình méo xệch, cả người hắn ta đập mạnh vào tường, sau đó, ngã xuống dưới chân của Tiền Thành Hạo.
Tiền Thành Hạo giơ chân lên, giẫm vào ngực Tiền Gia Bình.
“Mày cho rằng những việc lén lút mày làm sau lưng tao những năm gần đây, tao không biết gì sao?”
“Mày cho rằng, việc mày luôn muốn báo thù cho mẹ, cho ông ngoại mày, tao không biết gì sao?”
“Mày cho rằng, việc mày muốn thay thế vị trí của tao, trèo lên nhà họ Tôn, tao không hề biết hay sao!?”
“Ư! Ư Ư Ư!”
Miệng của Tiền Gia Bình bị đánh đến nỗi méo xệch, hắn không có cách nào mở miệng, chỉ có thể rên rỉ kêu.
Đồng thời hắn cũng nhìn Tôn Man Lị với ánh mắt cầu cứu.
Mà Tôn Man Lị lúc này, trong đầu chỉ nghĩ đến việc duy nhất, chính là làm sao ném tập tài liệu trong tay ra ngoài cửa sổ.
Đến lúc này, chẳng quan tâm đến sự sống chết của Tiền Gia Bình nữa.
Chân Tiền Thành Hào đặt trên ngực Tiền Gia Bình, ra tay càng ngày càng nặng.
Đến các khớp xương đều phát ra âm thanh “rắc rắc rắc”.
“Mày cho rằng, Tiền Thành Hào tao uy phong như vậy tại Thịnh Hải, Thật sự chỉ dựa vào con đàn bà này thôi sao”.
“Mày cho rằng, mày leo lên người bà ta rồi, liền có thể mượn thế lực của nhà họ Tôn, đánh bại tao sao?”
“Đồ ngu, mày giống hệt mẹ mày, đều ngu xuẩn vô cùng”.
“Tao tốn công nuôi mày nhiều năm như thế, Thay vì để mày đâm sau lưng, chi bằng giờ tao đạp chết mày luôn!!”
Tiền Gia Bình liên tục lắc đầu, nước mắt chảy dài.
Hắn cố gắng hết sức, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Tiền Thành Hào, miệng phát ra âm thanh “ô ô”.
Đồng thời, Tiền Thành Hào cũng chỉ tay vào Tôn Man Lị.
Tiền Thành Hào nhìn theo hướng tay của Tiền Gia Bình, phát hiện Tôn Man Lị không biết từ lúc nào đã đứng cạnh cửa sổ rồi.
Lúc này, đôi tay bà ta để sau lưng, liên tục chà xát vào tường.
Tiền Thành Hạo đột nhiên hừ lạnh một tiếng, lập tức tiến đến chỗ Tôn Man Lị.
Trong cơn hoảng loạn, Tôn Man Lị nhanh chóng ném tập tài liệu trên tay ra ngoài cửa sổ.
Chỉ là, tập tài liệu này mới vừa rơi ra ngoài cửa sổ, liền bị Tang Cẩu bắt được.
Tang Cẩu mang túi tài liệu kính cẩn đưa cho Tiền Thành Hạo.
“Đây là cái gì?” Tiền Thành Hạo lạnh lùng nhìn Tôn Man Lị.
“Trả tôi! Trả lại cho tôi! Món đồ này không liên quan gì đến ông cả!”
Tôn Man Lị kêu lên, muốn giành tập tài liệu từ tay Tiền Thành Hạo.
Tiền Thành Hạo trong cơn tức gận, đã tát cho bà ta một cái tát cực mạnh.
“Ông dám đánh tôi! Ông là cái thứ chó gì mà lại dám đánh tôi, Tôi là người nhà họ Tôn!”
Tiền Thành Hạo không để ý Tôn Man Lị, trực tiếp mở tập tài liệu ra.
Nhìn thấy vậy, Tôn Man Lị hét lớn và lao về phía trước, sống chết cũng muốn cướp lại tập tài liệu từ tay Tiền Thịnh Hào.
Ngay lúc Tiền Thành Hạo lấy ra hồ sơ xét nghiệm quan hệ cha con từ trong túi, nhiệt độ cả căn phòng đột ngột giảm xuống.
Ngay sau đó, hơi thở vô cùng trầm thấp và nặng nề lan tràn khắp cả căn phòng!
Trong bản giám định DNA này, viết rõ ràng Tiền Gia Triết và Tiền Thành Hào không có quan hệ cha con!
Tiền Gia Triết không phải là con ruột của Tiền Thành Hạo!!
Đối với một người đàn ông, có việc gì còn đau khổ hơn việc bị giết chết đây.
Đó chính là vợ của chính mình không những cùng người khác ngoại tình, mà còn sinh con cho hắn ta.
Càng khó chịu hơn chính là, ông ta coi con của người đàn ông khác như báu vật, nuôi dưỡng tận hai mươi mấy năm.
Từ khi hắn còn nhỏ ông ta đã vô cùng coi trọng hắn, thậm chí dự định mang tất cả những gì bản thân gầy dựng bao nhiêu năm qua truyền lại cho hắn.
Nếu không có ngày hôm nay, e là Tiền Thành Hạo sẽ bị lừa gạt cả đời này!
“Ông đưa cho tôi, ông đưa cho tôi!”
Tôn Man Lị chật vật giật lại túi hồ sơ từ tay Tiền Thành Hạo.
Tiền Thành Hạo vươn tay bóp chặt cổ của Tôn Man Lị, đẩy bà ta vào sát cửa sổ.
Tiền Thành Hạo lạnh lùng hỏi: “Tôi muốn biết báo cáo này có phải thật không?
Sự tình đã đến nước này rồi, Tôn Man Lị cũng chỉ có thể nghiến rang nghiến lợi nói: “Không phải con ruột của ông thì đã làm sao?”
“Người đàn ông đó đã chết rồi, Ông có thể xem nó như con ruột mà nuôi dưỡng không phải là được rồi sao.”
“Dù sao những năm này dòng họ Tôn chúng tôi cũng không đối xử tệ với ông.”
"Ách!"
Tôn Man Lị vừa dứt lời, bàn tay của Tiền Thành Hạo đột nhiên dùng sức, nhấc bổng cả người của Tôn Man Lị lên khỏi mặt đất.
“Bà biết không? Thực ra, Tôi vẫn rất yêu cô”.
“Cô cần cái gì, tôi cho cô cái đó, nhưng mà cô thì sao, cô coi tôi là cái gì!?”
“Sau lưng tôi đi cùng thằng đàn ông khác, lại còn sinh một thằng con hoang làm tôi ghê tởm!”
“Tôi cuối cùng có lỗi với cô chỗ nào?”
Gầm!
Một tiếng gầm giận dữ vang vọng khắp cả căn phòng!
Tiền Gia Bình nằm trên mặt đất cũng không thể ngờ, người mẹ kế của hắn lại đi tằng tịu với người đàn ông khác, Hơn nữa còn sinh ra một đứa con hoang!
Vậy đứa con hoang đó là ai?
Là cậu hai hay là cậu ba?
Tôn Man Lị vừa giãy giụa, vừa chửi mắng Tiền Thành Hạo.
“Ông tưởng rằng tôi muốn ngủ cùng người đàn ông khác hay sao? Rõ ràng là bản thân ông không được!”
“Ông mỗi đêm đều dùng thuốc, Nhưng có lúc nào kiên trì nổi chưa?!”
“Mỗi lần hai phút còn không đến, ông có nghĩ đến cảm giác của tôi bao giờ chưa!?”
“Bốp bốp bốp bốp”
Tay của Tiền Thành Hạo đánh không ngừng nghỉ lên mặt của Tôn Man Lị.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Man Lị bị đánh đến bầm dập rồi!
Tiền Thành Hạo bóp cổ Tôn Man Lị càng ngày càng mạnh.
Tôn Man Lị bắt đầu cảm thấy khó thở, hai bàn tay không ngừng đánh vào người Tiền Thành Hạo, thậm chí còn dùng chân để đá Tiền Thành Hạo.
Nhưng hoàn toàn vô ích, sự chống cự của Tôn Man Lị càng ngày càng yếu ớt, đôi tay của bà ta nắm lấy áo của Tiền Thành Hạo, dứt khoát không buông.
“Ông, nếu như ông giết tôi, Nhà họ Tôn chúng tôi sẽ không tha cho ông”.