Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

chương 249

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Cô ấy là người như thế nào? Tôi hiểu rất rõ”.

“Tôi biết rõ cô ấy không phải là người có thể tùy tiện đánh người”.

"Tôi muốn biết trên lầu vừa xảy ra chuyện gì, khiến cô ấy phải ra tay đánh anh?”

“Hừ, sao cơ, lẽ nào cô cho rằng tôi là người ra tay trước sao?”

“Tôi chỉ cần gọi một cú điện thoại, loại phụ nữ như thế nào mà chẳng có, chẳng lẽ lại có hứng thú với loại phụ nữ quê mùa này sao?”

Trương Hiểu Bình vội vàng nói: “Chị Tình, hắn ta định sàm sỡ em, còn bảo vệ sĩ đè em lên bàn!”

Trương Hiểu Bình sợ đến mức nước mắt trào ra, cô ấy co rúm lại trốn sau lưng Hứa Mộc Tình.

“Đồ đàn bà hôi hám, dám vu oan giá hoại cho tao! Mày dám huỷ hoại thanh danh của tao! Theo tao lên lầu!”

Nói xong, Lương Hàn Thần lập tức hành động, vồ lấy Trương Hiểu Bình từ phía sau Hứa Mộc Tình.

Lúc này, Hứa Mộc Tình nhanh chóng ra tay.

Cô vươn tay trái ra giữ lấy cánh tay của Lương Hàn Thần.

Ngay lập tức, cùi chỏ phải của cô áp vào ngực Lương Hàn Thần, quật anh ta ngã về đằng sau!

“Rầm!”

Lương Hàn Thần ngã rầm xuống đất.

Hứa Mộc Tình lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống Lương Hàn Thần: “Anh Lương, xin anh nhớ kỹ đây là Đông Hải”.

“Anh làm gì ở đâu, tôi không quan tâm”.

“Nhưng ở Đông Hải, không ai có đặc quyền gì cả!”

“Nếu như anh tiếp tục như vậy, đừng trách tôi không khách khí!”

Lạnh lùng!

Ngầu!

Mấy ngày nay bị nhiễm Hứa Hạo Nhiên, lúc ở trong phòng Hứa Mộc Tình cũng bảo Lý Phong dạy một số kỹ thuật tự vệ cơ bản.

Trước đây, những thủ thuật mà Trần Quả dạy cho cô không hữu dụng lắm.

Xét cho cùng, sức lực của Hứa Mộc Tình kém rất xa Trần Quả.

Còn những gì Lý Phong dạy là kỹ năng cơ bản.

Không đòi hỏi dùng quá nhiều lực.

Hứa Mộc Tình có thể dễ dàng sử dụng linh hoạt.

Chỉ có điều đây là lần đầu tiên cô dùng với người khác.

Không ngờ hiệu quả rất tốt.

Lúc này, trong mắt Cố Ngôn Hi, Hứa Mộc Tình chính là nữ chính ngầu lòi trong truyền thuyết”.

Tuy nhiên, Cố Ngôn Hi đã nhanh chóng phản ứng lại.

Cô ta vội vàng kéo Hứa Mộc Tình sang một bên: “Anh ta là con trai nhà họ Lương, chúng ta không nên đắc tội với anh ta, xin lỗi anh ta trước đi”.

“Không cần thiết”.

“Chồng tôi nói rồi, ở Đông Hải mọi người đều bình đẳng, bất kỳ ai cũng không được phép dùng thân phận của mình để áp bức người khác!”

“Người nên xin lỗi là anh ta”.

Giọng nói lanh lảnh của Hứa Mộc Tình vang vọng khắp trong không trung, từng câu từng chữ truyền đến tai tất cả mọi người có mặt ở đây không sót chữ nào.

“Con điên này, mày dám đánh tao!”

Lương Hàn Thần phẫn nộ gào lên.

Anh ta nhìn chằm chằm Hứa Mộc Tình bằng ánh mắt hung tợn như một con thú.

“Một giám đốc tập đoàn nhỏ bé như mày lại dám động tay với tao”.

“Hôm nay tao sẽ dạy cho mày cách làm người!”

“Đem cả hai đứa chúng nó lên lầu cho tao, lên đó để tao dạy dỗ chúng nó cẩn thận!”

Cố Ngôn Hi vội vàng giang tay chặn trước mặt Lương Hàn Thần.

Cô ta biết thế lực phía sau Lương Hàn Thần mạnh như thế nào, cho dù trong lòng rất sợ hãi nhưng vẫn đứng ra không chút do dự.

Bởi vì Hứa Mộc Tình là bạn của cô ta.

Cô ta phải bảo vệ Hứa Mộc Tình.

“Anh Lương, Hứa Mộc Tình là bạn của tôi, anh nể mặt tôi….”

“Bốp!” Lương Hàn Thần trừng mắt rồi tát Cố Ngôn Hi một cái.

“Nể mặt mày! Mày là cái thá gì?”

“Mày chỉ là một ca sĩ nhỏ do công ty chúng tao đào tạo ra, lại thật sự coi mình là nhân vật lớn rồi à!”

“Hôm nay mày cũng phải lên lầu phục vụ tao!”

Vào lúc những vệ sĩ này hùng hổ xông lên, Trần Quả đang ngồi trên ghế lái bước xuống xe”.

“E hèm”.

Trần Quả siết chặt nắm đấm, đột nhiên như biến thành cơn gió, lao thẳng về phía những tên vệ sĩ này!

“Bốp!”

“Bốp!”

“Bốp!”

Trước khi những tên vệ sĩ này có thời gian phản ứng lại, từng người một bị Trần Quả đánh bay lên không trung.

Trong nháy mắt, mười mấy tên vệ sĩ lăn lộn trên mặt đất kêu gào thảm thiết.

Lương Hàn Thần tái mặt vì sợ hãi, quay đầu bỏ chạy.

Lúc Trần Quả định xông lên, Hứa Mộc Tình ở phía sau nói: “Thôi bỏ đi, không cần chấp loại cặn bã này!”

Lương Hàn Thần vội vàng chạy vào trong thang máy trở về phòng tổng thống.

Vừa nãy, anh ta bị dọa một phen hết hồn.

Anh ta chưa từng thấy người phụ nữ nào hung dữ như vậy, lại dám ra tay đánh anh ta!

Lương Hàn Thần càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng phẫn nộ.

Anh ta vớ lấy chiếc cốc và ném mạnh xuống đất, đồng thời đá chân vào bàn trà.

“Con đàn bà khốn nạn!”

“Tao đường đường là con trai thứ ba nhà họ Lương, lại bị ức hiếp ở một nơi nhỏ bé như vậy!”

“Hứa Mộc Tình, mày đợi đấy cho tao, tao sẽ lập tức gọi người tới!”

“Buổi tối hôm nay, tao nhất định sẽ đè mày xuống giường và chơi một trận đã đời!”

“Cộc cộc cộc!”

Ngay khi Lương Hàn Thần định lấy điện thoại ra gọi điện, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Lương Hàn Thần lập tức quay đầu hét to: “Ai!”

“Phục vụ phòng”.

Từ ngoài cửa giọng một người đàn ông vọng vào.

Lương Hàn Thần mất kiên nhẫn nói: “Tôi không gọi phục vụ phòng!”

“Thưa anh, tôi chắc chắn rằng anh đã gọi phục vụ phòng”.

Lương Hàn Thần tức giận mở cửa phòng: “Tôi đã nói rồi, tôi không có gọi phục vụ phòng”.

Tuy nhiên, Lương Hàn Thần vừa nói xong.

Anh ta lại phát hiện ra đứng ở ngoài cửa lại là sáu người đàn ông cao lớn.

Người đẫn đầu chính là Lưu Đức Luân.

Lưu Đức Luân cười lạnh một tiếng: “Phục vụ phòng này là do anh tôi đặc biệt chuẩn bị cho anh Lương đây”.

“Anh Lương, mời anh đi theo chúng tôi”.

Nói xong, người bên cạnh lập tức ụp bao tải lên đầu Lương Hàn Thần.

“Thả tao ra, thả tao ra”.

Lương Hàn Thần hét lên trong bao.

Lưu Đức Luân mất kiên nhẫn, đấm một nhát vào bụng Lương Hàn Thần.

Cuối cùng, Lương Hàn Thần đau đến mức không thể phát ra tiếng mới chịu dừng lại.

“Dắt đi”.

Mười lăm phút sau, ở một tiệm xăm ở trong thành phố.

Lý Phong lúc này đang ngồi trên ghế của tiệm xăm.

Anh cầm một cuốn sổ trên tay.

Trên đó có rất nhiều hoa văn.

Tang Cẩu đứng ở bên cạnh.

Lý Phong ngẩng đầu hỏi Tang Cẩu: “Nhiều hoa văn phức tạp như vậy, cậu cũng có thể xăm được à?”

Tang Cẩu vô cùng tự tin gật đầu: “Đại ca, lúc tôi còn rất bé đã làm nghề này rồi”.

“Mặc dù đã không luyện tập nhiều năm, nhưng vẫn có kỹ thuật”.

Lý Phong gật đầu, tiện tay vất cuốn sổ sang một bên, nói: “Những họa tiết này không được, cậu làm theo lời tôi nói đi”.

Nói xong, Lý Phong đứng dậy, quay đầu nhìn Lương Hàn Thần đang nằm bên cạnh.

“Mày muốn làm gì? Mày muốn làm gì? Mày biết tao là ai không, tao là…..”

“Bốp!”

Lý Phong cho anh ta một cái tát bay luôn hai chiếc răng cửa.

Câm miệng!

Chỉ với một ánh mắt, Lương Hàn Thần bị đã run lên vì sợ.

Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt nào đáng sợ như vậy.

Khoảnh khắc đó, giống như rơi xuống hố băng lạnh lẽo.

Sau đó, Tang Cẩu tiêm thuốc mê cho Lương Hàn Thần rồi cầm lấy dụng cụ xăm hình chuyên nghiệp”.

Khi màn đêm sắp buông xuống, Tang Cẩu lau mồ hôi trên trán, cười nói: “Cuối cùng cũng xong rồi”.

Tuy nhên, Lý Phong xoa xoa cằm: “Tại sao tôi cứ cảm thấy thiếu gì đó?”

Lúc này, đột nhiên có người đẩy cửa bước vào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio