Làn da của cô ta trắng mịn hồng hào giống như một cô gái bình thường, cảm giác vô cùng mềm mại.
Cô ta cũng có thân hình rất đáng tự hào.
Duyên dáng yểu điệu, tinh tế thanh lịch.
Chiếc váy dạ hội màu đỏ thẫm gợi cảm ôm sát thân hình đầy mê hoặc của cô ta.
Hai ngọn núi trước ngực cao sừng sững.
Ở giữa là khe núi sâu không thấy đáy.
Ánh mắt của đàn ông một khi đã chạm vào thì không cách nào dời đi chỗ khác được.
Những lúc khác không nói, trong bữa tiệc vừa rồi, cho dù mấy tên đàn ông không dám tiếp cận cô ta, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Nhưng bọn họ đều lén lút âm thầm quan sát cô ta.
Thậm chí còn có hai tên gan to dùng điện thoại di động zoom lên rồi chụp trộm cô ta.
Tôn Thượng Hương biết rằng cách trang điểm ăn mặc của mình hôm nay ít nhất cũng đã đạt được hiệu quả đầu tiên.
Thế mà Lý Phong không nhìn cô ta.
Từ lúc Lý Phong bước vào, ánh mắt của anh không dừng lại trên người cô ta dù chỉ , giây.
Cô ta giống như không khí.
Tôn Thượng Hương rất tức giận!
“Tôi hỏi anh, có phải ngay từ đầu anh đã biết chị dâu tôi muốn gây chuyện đúng không?”
Lý Phong gật đầu.
“Vậy tại sao anh không nói cho tôi biết?”
“Vì sao phải nói cho cô biết?”
Tôn Thượng Hương sững người, sau đó nói: “Nếu anh nói cho tôi biết thì tối nay sẽ không xảy ra chuyện này”.
“Toàn bộ bữa tiệc tối nay đều là chuẩn bị cho chủ tịch và phu nhân”.
“Với sự giúp đỡ của tôi, họ có thể mở rộng địa bàn kinh doanh ở Phú Châu”.
“Bây giờ đã được mở rộng rồi”. Lý Phong lạnh nhạt nói.
Tôn Thượng Hương chợt nhận ra.
Đúng rồi! Cô ta suýt chút nữa thì vỗ tay vào đùi mình!
Có Cam Hưng Bá bảo vệ và hộ tống hai người họ.
Bây giờ không biết có bao nhiêu nhiêu người đang suy đoán về thân phận của Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân.
Những sếp lớn của các tập đoàn đó chắc chắn sẽ chủ động liên hệ với Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân.
Khi bọn họ thật sự hiểu được thực lực của tập đoàn Lăng Tiêu, % sẽ hợp tác với bọn họ.
Không cần sự can thiệp của tập đoàn Tôn Thị.
Hơn nữa, không cẩn có sự trung gian giới thiệu của tập đoàn Tôn Thị.
Tập đoàn Lăng Tiêu sẽ càng thêm phát triển hơn nữa!
Lúc này, một cơn gió thoáng qua.
Lý Phong cũng giống như cơn gió, lướt qua người Tôn Thượng Hương.
Khi Tôn Thượng Hương quay đầu lại, Lý Phong đã đi xa.
Cô ta nhìn thấy một bóng lưng cao lớn.
Tôn Thượng Hương thầm tức giận, khi cô ta muốn đi tìm Kỳ Ti Mẫn để giải quyết mọi chuyện thì phát hiện ra cô ta đã biến mất.
Lúc này, Kỳ Ti Mẫn đang ngồi trong xe Rolls-Royce.
Chiếc xe này không đỗ ở bãi đỗ xe cũng không đỗ ở đường lớn.
Mà lại đang đỗ ở một góc hẻm.
Ngay cả đèn đường ở đây cũng đã bị hỏng.
Bên trong xe Rolls-Royce, ánh đèn mờ ảo.
Chiếc xe này của người đứng đầu nhà họ Châu hiện giờ, Châu Vũ.
Kỳ Ti Mẫn và Châu Vũ ngồi cạnh nhau.
“Bà lớn nóng lòng muốn gặp tôi như vậy, có phải xảy ra chuyện gì thú vị rồi không?”
“Thú vị?”
Dưới ánh đèn mờ ảo, vẻ mặt của Kỳ Ti Mẫn vô cùng tức giận.
“Không chỉ đơn giản là thú vị, nếu như tôi nói chuyện này cho ông biết, ông sẽ sợ hãi đến mức nhảy ra khỏi ghế đấy”.
“Hả?”
Trong bóng tối, giọng nói của Châu Vũ hơi trầm xuống.
“Nói nghe xem”.
Kỳ Ti Mẫn không trực tiếp nói thẳng mọi chuyện mà lại đột nhiên hỏi hắn một câu.
“Con trai của chúng ta thế nào rồi? Dạo gần đây sao lại không thấy con đâu? Có phải ra nước ngoài rồi không?”
“Bà lớn, nó là con trai của tôi, là người thừa kế nhà họ Châu chúng tôi, hi vọng cô có thể hiểu rõ điều này”.
“Tôi biết, vì thế suốt những năm qua tôi không đi gặp nó”.
“Tôi hỏi ông câu này, là muốn nói cho ông biết”.
“Tôi có thể sinh cho ông một người thừa kế nhà họ Châu”.
“Đồng thời cũng có thể sinh cho ông một người thừa kế nhà họ Tôn”.
Châu Vũ sắc mặt vốn đang bình thản, đột nhiên quay đầu.
“Câu này của cô là có ý gì?”
Kỳ Ti Mẫn cười lạnh, đáp: “Ý trên mặt chữ”.
“Tên vô dụng Tôn Bá Nghĩa đó, trên giường chẳng trụ nổi mười phút”.
“Ông nói xem con trai của tôi với anh ta, là của ai đây?”
“Bà lớn, cô đừng có đùa tôi nữa, người khác không rõ, chẳng lẽ tôi cũng không biết sao?”
Châu Vũ liếc nhìn Kỳ Ti Mẫn bên cạnh, nói tiếp: “Trên danh nghĩa, Tôn Lượng là con trai của cô và Tôn Bác Nghĩa, thật ra Tôn Lượng và Tôn Bác Nghĩa là anh em cùng cha khác mẹ”.
“Ông sai rồi, Tôn Lượng là con của ông ”.
Nói xong, Kỳ Ti Mẫn đưa cho hắn một bản xét nghiệm ADN quan hệ cha con.
Châu Vũ xem xong, lập tức biến sắc.
Hắn căng thẳng nhìn Kỳ Ti Mẫn: “Rốt cuộc cô làm như vậy là vì mục đích gì?”
“Rất đơn giản, tôi muốn trở thành người đứng đầu nhà họ Tôn!”
“Không thể nào!” Châu Vũ gầm lên một tiếng, trong giọng nói cũng ẩn chứa thù hận mãnh liệt.
“Chỉ cần Tôn Bá Đương vẫn ở trong gia tộc Tôn Thị, không ai có thể đánh bại được bọn họ!”
“Nếu không vì vậy thì cô cho rằng tôi không muốn sao?”
“Năm đó Tôn Bá Đương đã giết chết bố tôi, mối thù này tôi muốn báo hơn bất kỳ ai khác”.
“Trước đây không thể, nhưng bây giờ thì có thể”.
Nói xong, ánh mắt Kỳ Ti Mẫn càng trở nên dữ tợn,
“Tôi vừa biết được một bí mật”.
“Tôn Bá Đương bị người ta đánh trọng thương nặng rồi”.
“Lão hiện giờ đang trốn trong biệt thự âm thầm trị thương”.
“Chuyện này sao có thể được? Tôn Bá Đương là tông sư hàng đầu, khắp cả thành Phú Châu này, ai có thể đánh trọng thương lão được?”
“Ông nếu như không tin, bây giờ hãy lên sân thượng của khách sạn Sheraton ngay”.
“Đi càng sớm, có thể nhìn thấy các nhân viên đang lau rửa sàn nhà, trên đất đều là máu của Tôn Bá Đương nôn ra đó”.
Ngạc nhiên.
Kích động.
Châu Vũ kích động đến mức toàn thân rung lên, hắn nắm chặt tay, trên người tỏa ra một luồng sát khí mãnh liệt.
“A ha ha ha ha ha! Ông trời không phụ lòng người, không ngờ rằng đời này, tôi cũng có thể đợi được ngày hôm nay”.
“Tôi đã nói cho ông biết tin rồi, tôi có một yêu cầu”.
“Cô nói đi”.
“Ngoài con trai của tôi, giết chết tất cả con cháu trong dòng họ Tôn Thị rồi ném xác xuống biển cho cá ăn!”
“Đặc biệt là con ả Tôn Thượng Hương, bảo người của anh kéo cô ta đến đường lớn cho tôi”.
“Sau đó lột sạch quần áo của cô ta, muốn chơi như thế nào thì chơi!”
“Càng nhiều người chơi càng tốt, chơi chết cô ta đi cho tôi!”
Trong khóe mắt Châu Vũ hiện lên một tia giễu cợt: “Không thành vấn đề, chuyện này mấy tên cao thủ dưới trướng tôi từ lâu đã muốn làm rồi!”
“Vậy tôi đợi tin tốt của ông”.
Nói xong, Kỳ Ti Mẫn đẩy cửa xe.
Cửa xe vừa mở ra, một bóng đen lóe lên trong ánh mắt cô ta.
Tuy nhiên, Kỳ Ti Mẫn không để ý, cho rằng đó chỉ là một con mèo hoang trốn trong góc tường.
Kỳ Ti Mẫn vừa đi, Châu Vũ lập tức hét lớn vào đầu dây bên kia điện thoại: “Mau thông báo cho người đứng đầu Lục Gia, Lục Chính Bình”.
“Tập hợp tất cả mọi người, tối nay giết chết nhà họ Tôn!”
..................
Đêm càng lúc càng sâu.
Tôn Văn Đài và ba đứa con của mình đang thảo luận trong phòng khách, tìm cách kéo gần khoảng cách với tập đoàn Lăng Tiêu.
Quản gia ngoài cửa đột nhiên vội vàng chạy tới.
“Không ổn rồi, không ổn rồi! Ngoài cổng có rất nhiều người, nhà họ Châu và nhà họ Lục phái rất nhiều người đến giết chúng ta!”
“Rầm!”
Tôn Thượng Hương và Tôn Trung Mưu đột ngột đứng dậy, cả hai vội vàng lao nhanh ra sân.
Lúc này, có hơn chục chiếc ô tô đang đậu ngoài cổng.
Kẻ cầm đầu là Châu Vũ, người đứng đầu nhà họ Châu.