Còn những người phụ nữ thì đồng loạt che mắt.
Kinh tởm bẩn thỉu.
Không thể chấp nhận được.
“Tắt ngay! Tắt ngay! Tắt ngay video cho tao á á á!”
Chu Du Trinh như phát điên gầm lên.
Cô ta giật lấy micro của người dẫn chương trình rồi đập mạnh vào người Chu Hồng.
Chu Hồng vội vàng xông đến trước mặt các nhân viên và hét vào mặt họ.
Tuy nhiên, dù nhân viên có làm gì đi chăng nữa thì vẫn không có cách nào để tắt video đó đi.
Sau đó, đoạn video bẩn thỉu đó đột nhiên biến mất và thay thành một cảnh khác.
Trong đó, Chu Hồng và Chu Du Trinh đang thảo luận về cách bôi nhọ danh dự của Cố Ngôn Hi trong văn phòng.
Giọng nói của hai người bọn chúng lọt vào tai tất cả mọi người có mặt trong hội trường một cách rõ ràng.
Khung cảnh lại thay đổi.
Chu Hồng dùng tiền mua chuộc hai nhân viên truyền thông, bảo bọn chúng bôi nhọ Cố Ngôn Hi, biên soạn ra một số tin tức bậy bạ.
Đồng thời, bỏ tiền ra thuê số lượng lớn cư dân mạng tấn công Cố Ngôn Hi.
Tất cả mọi thứ đều được hiện lên rõ ràng trong video.
Mà những thông tin này cũng được phát trực tiếp trên mạng, để đông đảo mọi người có thể xem một cách cẩn thận và rõ ràng.
Lúc này, tin tức trên mạng lại lập tức bùng nổ.
Những fans hâm mộ cứng của Cố Ngôn Hi đứng ra lên tiếng.
Điều thú vị là những âm thanh này thực sự được phát trên bộ phát thanh ở sảnh lớn.
Để tất cả mọi người có mặt đều có thể nghe thấy.
“Trời ơi, tai tôi sắp điếc đến nơi rồi!”
“Người phụ nữ này quả thật không biết xấu hổ!”
“Tôi đánh rắm vào micro cũng còn hay hơn giọng cô ta hát!”
“Mọi người cùng nhau tẩy chay cô ả Chu Du Trinh này và đuổi người phụ nữ bỉ ổi đê tiện này ra khỏi giới giải trí đi”.
“Một người phụ nữ bẩn thỉu như vậy còn có mặt mũi cho rằng dòng máu của cô ta là cao quý sao, nếu tôi là cô ta tôi đã đập đầu vào tường chết lâu rồi”.
“Ôi chao, cái gì mà gia tộc số một ở phía Nam, thì ra người xuất thân từ gia tộc số một đều bẩn thỉu, xấu xí, đáng kinh tởm như vậy à”.
Chu Du Trinh phẫn nộ gào ầm lên: “Loại chó má chúng mày mà dám nói tao như vậy!”
“Chúng mày ra đây cho tao! Chúng mày ra đây cho tao! Xem tao có lột da chó của chúng mày ra không”.
“Con mụ phù thủy sửa nát mặt nhà cô, có bản lĩnh thì tới đi, ông đây đang ngồi nhà đợi đây này, cô tới đi!”
“Mụ phù thủy mau tới đi, da thịt tôi đang ngứa ngáy lắm rồi đây này!”
“Người đàn bà xấu xí như vậy thì đừng nên đi ra ngoài hù dọa người ta, cho dù không dọa được người lớn, nhưng mà dọa các em nhỏ, dọa chó, dọa mèo cũng không được đâu nhé!”
Chu Du Trinh vô cùng tức giận, vừa hét vừa nhảy dựng lên.
Do đang đi giày cao gót nên trong lúc nhảy, chân phải của cô ta bất ngờ bị trẹo.
Sau đó, cơ thể cô ta nhanh chóng mất thăng băng và sắp ngã xuống bên cạnh.
Lúc này, Chu Du Trinh theo bản năng đưa tay ra nắm lấy bất cứ thứ gì có thể nhìn thấy xung quanh mình.
Theo phản xạ, tay cô ta nắm lấy sợi dây rút của quả bóng màu trên đầu.
Quả bóng màu nhanh chóng được mở ra.
Đột nhiên bên trong có những đống lớn màu vàng lấp lánh, bắn tung tóe xuống.
Hôi!
Một mùi hôi thối.
Một mùi hôi thối nồng nặc có một không hai hai lập tức lan tỏa khắp hội trường.
Chu Du Trinh trượt chân và ngã xuống đất.
Vì vị trí vừa đúng, lúc cô ta ngã xuống, kêu lên một tiếng thảm thiết.
Ngay lúc cô ta mở miệng, một vật màu vàng có kích thước bằng nắm tay rơi vào miệng cô ta.
“Ư!”
“Ư!”
Đúng lúc này, Lý Phong lặng lẽ xuất hiện ở góc tường bên cạnh.
Anh tiện tay lấy một hạt dưa từ bàn tiệc bên cạnh.
Lướt nhẹ qua.
“Xoẹt!”
Hạt dưa xoẹt qua cổ Chu Du Trinh một cách rất chính xác với tốc độ mà mắt thường không thể nào thấy được.
Ngay lập tức!
Ánh nhìn của tất cả những người khách xung quanh.
Và tất cả những người đang xem trực tiếp.
Chu Du Trinh sinh ra đã ngậm thìa vàng và mang trong mình dòng máu quý tộc.
Cô ta nuột chửng một đống gì đó ở trong miệng.
‘Ọe!”
“Ọe!”
Lúc này, tất cả những người trong hội trường nhìn thấy cảnh này lập tức che miệng nôn mửa.
Mọi người lần lượt rời khỏi hội trường hôi thối này.
Lý Phong sắc mặt bình thản hòa vào dòng người lướt đi.
............
Thủ đô, ở biệt thự nhà họ Uông.
Uông Tố Lung, người đứng đầu nhà họ Uông, đang ngồi nhàn nhã pha trà trong đình nghỉ chân bên cạnh hồ.
Lúc này, quản gia bước nhanh tới: “Ông chủ, người nhà họ Hầu tới”.
Uông Tố Lung có chút ngạc nhiên, sau đó ông ta nở một nụ cười đầy kiêu ngạo.
Uông Tố Lung cho rằng người nhà họ Hầu đến đây lúc này nhất định là có liên quan đến Thành Hải.
Điều này cho thấy Lão Lục đã xử lý ổn thỏa tất cả mọi việc ở bên đó.
Hôm qua Lão Lục còn gọi điện cho Uông Tố Lung và nói rằng, người đứng đầu nhà họ Chu nhờ bọn họ làm một việc.
Sau khi làm xong, sẽ mang lại lợi ích to lớn cho nhà họ Uông.
Nhà họ Hầu và nhà họ Chu là quan hệ thông gia.
Người nhà họ Hầu ngày thường kẻ nào kẻ nấy đều rất khinh thường, không coi những gia tộc hạng hai bọn họ ra cái gì.
Bây giờ đột nhiên cử người đến, điều này cho thấy trong đó nhất định có uẩn khúc!
Uông Tố Lung cười lớn: “Lão Lục không hổ danh là trợ thủ đắc lực của tôi!”
“Ông ta đã theo tôi nhiều năm, dưới sự dẫn dắt tận tình của tôi, làm việc cũng giống như tôi vậy, hiệu quả cao, tốc độ nhanh”.
“Chỉ với chút sức ít ỏi này cũng đã giải quyết xong mọi việc phía bên Thành Hải”.
Uông Tố Lung rất khôn ngoan.
Ông ta bình tĩnh và đầy mưu mô.
Từ trước đến nay, dựa vào đầu óc của mình, dù cho các thế gia tài phiệt ở phương Bắc mọc lên như nấm, Uông Tố Lung vẫn giữ vững phong độ.
Mặc dù lần này một đứa con trai đã chết, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, gia tộc bọn họ còn được hưởng lợi ích lớn hơn.
Lần này, Lão Lục đưa người đến Thành Hải giải quyết mọi việc, có thể làm kinh động đến nhà họ Hầu.
Cho thấy người nhà họ Hầu vô cùng hài lòng với cách bọn họ làm việc.
Hơn nữa, còn triển khai bước tiếp theo.
Bằng cách này, tầm quan trọng của nhà họ Uông đối với nhà họ Hầu sẽ ngày càng được nâng cao.
Theo quan điểm của Uông Tố Lung, dù cho có chết mất một đứa con trai thì đây cũng là một vụ mua bán rất hời.
Mặc dù lần này người mà gia tộc Hầu Thị phái đến chỉ là một tên quản gia.
Xét về thân phận thì ông ta cách rất xa Uông Tố Lung.
Nhưng Uông Tố Lung vẫn đích thân ra đón tiếp.
Uông Tố Lung vừa đi vừa khen ngợi Lão Lục với quản gia.
“Thường ngày ông phải theo học Lão Lục nhiều hơn đấy”.
Quản gia gật đầu lia lịa, không ngừng nịnh hót Uông Tố Lung, khen ngợi ông ta lên tận trời xanh.
Khi hai người đến phòng khách.
Uông Tố Lung không nhìn thấy Lão Lục.
Mà có một người đàn ông đang ngồi trong phòng khách.
Khuôn mặt người đàn ông u ám.
Khắp người hắn ta toát ra một luồng khí khiến người khác cảm thấy ớn lạnh.
Người đến là một cao thủ!
Trong lòng Uông Tố Lung càng thêm phấn khích!
“Để ông đợi lâu rồi!”
Uông Tố Lung bước đến với nụ cười trên môi.
Ông ta đứng trước mặt đối phương, đưa tay ra định bắt tay hắn ta.
Tuy nhiên, người đàn ông đó chỉ từ từ liếc mắt lên, nhìn Uông Tố Lung bằng ánh mắt sắc nhẹm như dao.
Lúc này, trong lòng Uông Tố Lung đột nhiên “thịch” một tiếng.