Triệu Xương Hà sửng sốt.
Chẳng lẽ việc hắn gây khó dễ cho Hứa Mộc Tình ban nãy đã bị giám đốc phát hiện ra rồi sao?
Triệu Xương Hà run rẩy bước vào văn phòng.
Lúc này, trong phòng làm việc có một người đang ngồi trên sô pha.
Lúc Triệu Xương Hà đi vào, chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng hắn liền cảm thấy người này rất quen thuộc.
Nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra mình đã gặp người đó ở đâu.
Hơn nữa, trang phục mà người này mặc đều là những bộ đồ hàng hiệu phiên bản giới hạn của nước ngoài.
Nó được thiết kế riêng, có tiền cũng không mua được.
Đặc biệt là chiếc đồng hồ Rolex vàng bóng trên cổ tay trái của anh ta, giá ít nhất cũng phải chục triệu!
Triệu Xương Hà tự hỏi bản thân, trong số những người mà hắn biết, làm gì có ai sang chảnh như vậy.
Lúc này, giám đốc của công ty chứng khoán Dương Quang đang đứng cạnh người đàn ông này một cách cung kính.
Triệu Xương Hà vội vàng bước tới, nở nụ cười tươi, gật đầu chào hỏi.
Người đàn ông giàu có đang ngồi trên ghế sô pha này không phải là ai khác.
Mà chính là Hứa Thiên Tứ đã mất tích từ lâu!
Khi Hứa Thiên Tứ và Triệu Xương Hà còn học đại học, họ đã cùng nhau làm rất nhiều chuyện bẩn thỉu.
Đã mấy năm không gặp, Triệu Xương Hà đã mập hơn một chút so với trước đây, trông càng ngày càng hèn mọn.
Còn Hứa Thiên Tứ bây giờ, đừng nói Triệu Xương Hà không thể nhận ra anh ta.
Ngay cả những người đã theo anh ta trước đây, e rằng cũng không thể nhận ra anh ta nữa.
Vì Hứa Thiên Tứ đã trải qua một cuộc phẫu thuật thẩm mỹ sương sương.
Sống mũi cao hơn.
Đôi mắt to hơn.
Những nốt ruồi ban đầu trên mặt anh ta đều đã được tẩy đi hết.
Trên mặt bôi đầy Axit hyaluronic, đồng thời anh ta cũng đã gọt cằm khiến cằm trông nhọn hơn.
Anh ta đã chỉnh sửa toàn bộ cơ thể.
So với trước đây, ngoại hình của anh ta đã có chút thay đổi.
Da của anh ta trắng nõn và mềm mại, chả khác gì với những em ngọt nước ngoài kia.
Nó rất giống khuôn mặt của mấy cha đẹp trai chuyên bám váy phụ nữ.
Tuy nhiên, khi anh ta cười, vẫn trông đáng ghét như trước.
Hứa Thiên Tứ vắt chéo chân, ngoắc ngoắc ngón tay với Triệu Xương Hà.
Triệu Xương Hà lập tức ngoan ngoãn tiến lại gần như một con chó.
Hứa Thiên Tứ duỗi tay ra vỗ vỗ Triệu Xương Hà, sau đó cười hỏi: "Sao? Không nhận ra tôi à?"
Sau khi nghe thấy giọng nói của Hứa Thiên Tứ, con ngươi của Triệu Xương Hà dần dần giãn ra.
Một lúc sau, hắn đột nhiên vỗ tay nói: "Trời ạ! Cậu là Hứa Thiên Tứ!"
Triệu Xương Hà nhìn Hứa Thiên Tứ từ trên xuống dưới một lượt.
"Trời ơi!"
"Đã lâu không gặp, không ngờ cậu lại thay đổi nhiều như vậy!"
Trong khi đang nói chuyện, Triệu Xương Hà rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Hứa Thiên Tứ.
Hắn vừa mới ngồi xuống, thì giám đốc công ty chứng khoán ở bên cạnh liền ho khan vài tiếng.
Triệu Xương Hà nhanh chóng đứng lên.
Hứa Thiên Tứ cười lắc đầu: "Ngồi đi, hai người chúng ta đã không gặp nhau mấy năm nay rồi”.
Sau khi giám đốc công ty chứng khoán rời đi, Triệu Xương Hà lập tức hỏi: "Tôi nghe người ta nói nhà cậu phá sản, chú đã xảy ra chuyện. Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Hứa Thiên Tứ cười lạnh nói: "Chuyện quá khứ thôi đừng nhắc đến làm gì”.
"Bây giờ, tôi muốn cậu đi với tôi đến Đông Hải”.
"Chúng ta cùng nhau đánh sập tập đoàn Lăng Tiêu, sau đó là chiếm toàn bộ Đông Hải!"
Khử tập đoàn Lăng Tiêu?!
Triệu Xương Hà sửng sốt.
Có thể à?!
"Bây giờ tập đoàn Lăng Tiêu rất phát đạt. Tôi nghe nói rằng họ hơi tí lại dùng tiền của mình để làm từ thiện”.
"Có ảnh hưởng lớn trong toàn tỉnh Giang Châu”.
"Chỉ hai chúng ta, làm sao có thể khử một tập đoàn lớn như vậy?"
"Ai nói chỉ có hai người chúng ta?"
Sau đó, Hứa Thiên Tứ lấy trong túi ra một tấm thẻ đen.
Sau khi nhìn thấy tấm thẻ, Triệu Xương Hà không khỏi thốt lên: "Thẻ đen Amex của ngân hàng Thông Dụng!?"
Thẻ đen Amex này là thẻ đen không giới hạn do ngân hàng Thông Dụng phát hành.
Đồng thời, thẻ đen này cũng thể hiện địa vị cao quý của người dùng.
"Wow, làm thế nào mà cậu có được tấm thẻ đen này thế?"
"Tôi nghe nói ở nước ta không có nhiều người có loại thẻ đen này đâu”.
"Ở Thành Hải chắc không có quá năm người có thẻ này đâu nhỉ!?"
Hứa Thiên Tứ tự tin giơ bốn ngón tay lên: "Tổng cộng có bốn người, bao gồm cả tôi”.
"Chúa ơi! Cậu làm thế nào vậy!?"
Khóe mắt Hứa Thiên Tứ khẽ co giật khi nghe những lời Hứa Thiên Tứ nói.
Anh ta không đi sâu hơn về chủ đề này, mà nói: "Tôi bây giờ có một thân phận khác, đó là làm ngoại giao cho nhà họ Chu”.
"Bây giờ, trong tay tôi có một trăm tỷ tiền mặt”.
"Hơn nữa tôi chuẩn bị đưa một nhóm người và tiền vào Đông Hải”.
"Lần này, tôi sẽ khử tận gốc tập đoàn Lăng Tiêu”.
"Tôi muốn tất cả mọi người trong nhà họ Hứa phải quỳ xuống trước mặt tôi, lim mông cho tôi!"
...
Để nâng cao hiệu quả công việc, Hứa Mộc Tình quyết định trở lại Đông Hải và điều một nhóm tinh hoa đến Thành Hải.
Đồng thời, cô cũng thảo luận với Hứa Hiếu Dương về hướng phát triển tiếp theo của tập đoàn Lăng Tiêu.
"Tình Tình, con quyết định thế có quá mạo hiểm không?"
Khi Hứa Mộc Tình muốn phát triển ngành bất động sản ở Thành Hải, phản ứng đầu tiên của Hứa Hiếu Dương là ngạc nhiên.
Sau ngạc nhiên, là lo lắng nhiều hơn.
Hứa Hiếu Dương tiếp tục nói: "Thành Hải là một đô thị quốc tế. Ngành bất động sản này được bao quanh bởi những con hổ, không chỉ các gia tộc lớn trong nước, mà còn cả các ông trùm nước ngoài".
"Lĩnh vực bất động sản đã đến giai đoạn cạnh tranh khốc liệt”.
"Sự can thiệp của chúng ta chắc chắn sẽ thu hút sự công kích của họ”.
Hứa Mộc Tình có vẻ rất tự tin.
Cô nói với Hứa Hiếu Dương rằng tập đoàn Lăng Tiêu không làm mấy cái công trình chất lượng kém, cũng như các công trình vì lợi nhuận mà không hề quan tâm đến sự oa toàn người dân.
Cô muốn người thật việc thật, đưa bất động sản ưu đãi nhất đến tay của người dùng.
Khi hai bố con đang nói chuyện phiếm ở bàn ăn, thì Lý Phong bình thản ngồi xuống.
Thực ra, Lý Phong cũng có chút bất ngờ khi Hứa Mộc Tình nói muốn làm bất động sản.
Nhưng dù Hứa Mộc Tình có làm gì, Lý Phong đều sẽ ủng hộ.
Hơn nữa, anh còn cảm thấy rằng chính sách chiến lược của Hứa Mộc Tình là đúng.
Trong lĩnh vực kinh doanh, Hứa Mộc Tình luôn có một sự nhạy bén bẩm sinh.
Thành Hải là chiến trường của cô, rồi sẽ trở thành sân nhà của cô.
Lý Phong tin rằng với khả năng của Hứa Mộc Tình.
Cô sẽ trở thành nữ hoàng bất động sản trong tương lai!
Lúc này, trong phòng bếp vang lên tiếng điện thoại, Liễu Ngọc Phân trả lời cuộc gọi.
Sau khi Liễu Ngọc Phân cúp điện thoại, bà ấy bước ra khỏi phòng bếp, nói với Hứa Hiếu Dương.
"Buổi trưa hôm nay anh về sớm nhé. Chúng ta sẽ chuẩn bị cơm nước. Mẹ và anh trai em buổi trưa sẽ đến”.
“Được”, Hứa Hiếu Dương gật gật đầu, không chút nghĩ ngợi khi nghe thấy mẹ vợ sẽ đến.
Không lâu sau, chuông cửa vang lên.
"Này, không phải nói là trưa mới đến sao. Không ngờ mẹ lại đến sớm như vậy”.
Không lâu sau khi Liễu Ngọc Phân đi ra mở cửa, bên ngoài liền truyền đến tiếng hô hoảng hốt của bà ấy.
"Tại sao lại là cậu!?"
"Cậu đến đây làm gì?"
Ngay sau đó là một giọng nói khiến mọi người vừa quen thuộc lại vừa chán ghét.
"Thím, đương nhiên là tôi tới gặp chú hai rồi”.
"Dù sao thì chúng ta cũng là họ hàng”.
"Thím để tôi đứng ngoài nói chuyện thế này cũng không phải lắm nhỉ”.
Đó là giọng của Hứa Thiên Tứ!
Ngay sau đó, liền nhìn thấy Hứa Thiên Tứ đi vào cùng với hai vệ sĩ.
Hai tên vệ sĩ này đều bưng thuốc bổ rất cao cấp trên tay.