“Anh nhìn đi! Nhìn kỹ đi, nụ cười trên mặt em họ em thay đổi rồi kìa!”
Lúc này, nụ cười trên mặt Liễu Ngọc Phân quả thực đã thay đổi.
Chỉ là nụ cười của bà ấy không hề bớt tươi đi mà còn lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bà ấy rất vui, vẻ mặt vô cùng hớn hở.
“Ôi, anh, chị dâu, lần này hai người cho em nhiều dưa chua và củ cải muối quá!”
“Thật sự quá tốt rồi!”
“Tiểu Phong thích nhất là củ cải muối và dưa chua của chị dâu”.
“Nó nói củ cải muối của chị dâu vừa giòn vừa ngon”.
“Sáng nào ăn cháo đều phải ăn kèm thêm nửa bát”.
“Còn dưa chua này em dùng để nấu mì”.
“Mỗi lần nấu tận tám phần mà bốn người bọn họ đều ăn sạch đấy”.
“Noãn Noãn, Tình Tình đang ở bên trong đợi cháu đấy, mau vào đi, để dì đỡ bà ngoại cho”.
Thấy gia đình Liễu Ngọc Phân cười cười nói nói đi vào nhà.
Ngược lại cả nhà Liễu Hồng Hoa bị cho ra rìa.
Liễu Hồng Hoa vội vàng giục Trương Toàn Đức đưa hai món quà đắt tiền trong tay cho bà ta.
Bà ta bước nhanh về phía trước và nói bằng một giọng điệu sắc sảo: “Em à, lần này chị đến nhà em, đã đặc biệt bỏ ra mấy nghìn nhân dân tệ để mua hai món quà này”.
Liễu Ngọc Phân mỉm cười khách sáo đáp lại, sau đó không nói gì thêm.
“Wa, em à, nhà em còn nuôi cá vàng nữa à!”
“Mấy con cá vàng này đẹp quá đi”.
Liễu Noãn Noãn ở bên cạnh nói: “Cô à, đây là cá chép koi, không phải cá vàng”.
“Cá vàng và cá chép koi không phải giống nhau sao, chúng đều được nuôi bởi những người giàu có”.
“Con cá chép koi này có giá hàng chục nghìn đúng không? Nhìn có vẻ rất đắt”.
“Lần trước chị đến nhà lãnh đạo cũng nhìn thấy vài con”.
“Cô họ, những con cá chép koi này có vài con là bố cháu tặng cho dì, một con mấy tấm chục tệ, không đắt đâu”.
Khi Liễu Hồng Hoa muốn dùng tay xé rách cái miệng của Liễu Noãn Noãn, Liễu Noãn Noãn cười he he rồi bỏ chạy.
“Chị họ!”
Liễu Noãn Noãn ngay lập tức sà vào lòng của Hứa Mộc Tình.
Cả hai đều nở nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Có thể thấy được quan hệ của họ rất tốt.
“Em chào anh rể, em là Liễu Noãn Noãn”.
Lý Phong khẽ gật đầu.
Ngoài Hứa Mộc Tình, Lý Phong trước nay thường không nhìn những người phụ nữ khác.
Còn Liễu Noãn Noãn đánh giá Lý Phong từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng nói: “Anh rể, chị họ em sau này giao cho anh đấy”.
“Nhưng mà nếu như anh dám bắt nạt chị em, nắm đấm của em sẽ không tha cho anh đâu”.
Nói xong, Liễu Noãn Noãn còn nhăm nhe nắm đấm về phía Lý Phong. Truyện thuộc sở hữu của Perfect Planet, được đăng tải trên tamlinh/FindNovel, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
“Ai ya!”
Liễu Ngọc Phân lúc này dùng tay gõ nhẹ vào đầu Liễu Noãn Noãn.
“Con nhỏ này, tự lo cho mình trước đi”.
“Bà ngoại, để cháu đỡ bà vào nhà”, Lý Phong chủ động đỡ bà ngoại, dẫn bà vào nhà.
Người duy nhất trên đời này được Lý Phong đích thân đỡ chắc chỉ có mỗi bà ngoại.
Bà ngoại mặc dù bị mắc chứng mất trí nhớ của người già, thường xuyên không nhận ra người khác.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy Lý Phong, bà đều có thể gọi chính xác Lý Phong là “cháu rể”.
Cả gia đình vui vẻ bước vào phòng khách.
Từ lúc bước từ ngoài cửa vào, cả gia đình Liễu Hồng Hoa cảm thấy bị sốc toàn tập.
Trang trí sang trọng trong biệt thự của Hứa Hiếu Dương vượt xa sức tưởng tưởng của bọn họ.
Sau khi bà ngoại vào nhà, bà kéo tay Liễu Ngọc Phân nói: “Con gái à, nhà của con thật lớn”.
Liễu Ngọc Phân nắm lấy tay bà ngoại, đôi mắt bà ấy sáng long như nước.
Đã có một thời, gia đình họ phải sống trong những căn nhà nhỏ cũ kỹ.
Trước đây có nằm mơ cũng không nghĩ rằng sẽ có một ngày mình được sống trong một ngôi nhà nguy nga rộng lớn như vậy.
“Mẹ, đây cũng là nhà của mẹ. Sau này, mẹ, anh trai và chị dâu sau này nhớ thường xuyên đến chơi nhé”.
“Được, đến, đến!”
Nụ cười trên khuôn mặt bà ngoại giống như ánh nắng phản chiếu vào hồ cá koi bên ngoài, rực rỡ và chói lóa.
Mọi người nhanh chóng ngồi xuống phòng khách.
Cũng là con gái, quan hệ của Hứa Mộc Tình và Liễu Noãn Noãn rất tốt.
Vừa vào nhà, Hứa Mộc Tình đã dẫn Liễu Noãn Noãn vào phòng mình chơi.
Trương Diệu Diệu cũng muốn gia nhập.
Nhưng từ bé đến lớn, cô ta luôn coi thường Hứa Mộc Tình.
Chị em họ ngày thường dù cho có gặp mặt cũng chẳng nói với nhau nhiều hơn một hai câu.
Đừng nói đến việc vào phòng nhau chơi.
Liễu Hồng Hoa đưa tay ra và vỗ nhẹ vào mu bàn tay Trương Diệu Diệu: “Yên tâm đi, có mẹ ở đây!”
Sau khi cả nhà chào hỏi ngắn gọn, Liễu Hồng Hoa kéo cổ áo của ông cậu.
Ông cậu khẽ ho một tiếng, sau đó nhìn Hứa Hiếu Dương khàn giọng nói: “Hiếu Dương à, nghe nói công ty cháu hiện giờ làm ăn khá tốt”.
“Cũng bình thường thôi ạ, được như vậy đều là do đồng nghiệp giúp đỡ”.
Hứa Hiếu Dương nói năng điềm đạm, không dương dương tự đắc, ngạo mạn như những người khác.
Liễu Hồng Hoa vội vàng nịnh nọt: “Ôi! Em rể bây giờ làm chủ tịch hội đồng quản trị rồi, đến cách nói chuyện cũng ra dáng quá”.
Ông cậu cười, lộ ra hàm răng đã ố vàng: “Dưới trướng cháu bây giờ có đến mấy trăm nhân viên”.
“Vậy một năm chắc kiếm được không ít tiền nhỉ, xem nhà cháu lớn như thế này cơ mà”.
Hứa Hiếu Dương chưa kịp nói, ông cậu lại tiếp tục nói: “Nếu công ty cháu đã có nhiều người như vậy, thì sắp xếp cho cháu gái cậu một chức vụ đi”.
Hứa Hiếu Dương khẽ nhíu mày.
Thực ra, vừa nãy khi nhìn thấy gia đình Liễu Hồng Hoa đến đây, tâm trạng tốt ban đầu của Hứa Hiếu Dương đã bị phá vỡ rồi.
Từ sau khi Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân quen biết nhau, gia đình Liễu Hồng Hoa luôn ra vẻ ta đây, coi thường gia đình bọn họ.
Bọn chúng từ trước đến nay chưa từng coi gia đình Hứa Hiếu Dương là họ hàng thật sự.
Bình thường khi gặp mặt, bọn chúng không thể hiện quyền lực của gia đình thì là chế nhạo bọn họ.
Bây giờ thì tốt rồi, đưa cả người lớn đến đây, vừa mở miệng ra đã đòi một chức vụ trong tập đoàn Lăng Tiêu.
Hứa Hiếu Dương không trực tiếp từ chối, nhưng trong lòng ông ấy đang cười nhạo, sắc mặt không đổi, lạnh nhạt hỏi: “Không biết Diệu Diệu muốn chức vụ như thế nào?”
Hứa Hiếu Dương vừa nói xong, Liễu Hồng Hoa nhanh chóng ho khan hai tiếng: “Em rể à, cậu cũng biết Diệu Diệu nhà chị tốt nghiệp đại học danh tiếng”.
“Năm đó nếu không phải do gia đình nghèo khó, con bé đã được đi ra nước ngoài du học từ lâu rồi”.
“Con bé cũng từng giữ chức vụ quan trọng trong tập đoàn lớn”.
“Bây giờ ấy mà, về nơi nhỏ bé này, chúng tôi cũng không yêu cầu cao sang gì, chỉ cần chức phó giám đốc là được rồi”.
Vừa nói xong, không khí đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.
Ngay cả Hứa Mộc Tình và Liễu Noãn Noãn vừa đi đến giữa cầu thang cũng dừng chân lại.
Hai nhà Hứa Hiếu Dương và Hứa Đông Thanh đều nhìn Liễu Hồng Hoa bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Có thể nói ra được những lời vô liêm sỉ như vậy không biết da mặt phải dày đến cỡ nào!
Hứa Hiếu Dương cũng cảm thấy nực cười trước lời nói của Liễu Hồng Hoa.
Hiện giờ công việc kinh doanh của tập đoàn Lăng Tiêu đang phát triển vượt bậc, hàng tháng đều tổ chức một buổi phỏng vấn.
Những người tới ứng tuyển có cả những tiến sĩ đi du học nước ngoài về.
Cũng có một số sinh viên tốt nghiệp từ các trường đại học danh tiếng trong nước.
Cũng có một số người ưu tú với kinh nghiệm làm việc phong phú.
Nhưng tất cả những người này khi đến tập đoàn Lăng Tiêu đều phải bắt đầu lại từ đầu.
Rào cản đầu tiên họ phải vượt qua là nhân cách con người.
Thật đáng tiếc.
Cái mà gia đình Liễu Hồng Hoa thiếu nhất đó chính là nhân cách!
Tất nhiên, Hứa Hiếu Dương cũng vô cùng khâm phục gia đình họ.
Có thể mặt dày đến mức nói ra những lời vô liêm sỉ đó, cả Đông Hải chắc cũng không thể tìm ra nhà thứ hai.
Thấy Hứa Hiếu Dương không lên tiếng, Liễu Hồng Hoa vội vàng nói: “Em rể à, cậu sẽ không đến chức vụ nhỏ như vậy cũng không giao cho con gái chị đấy chứ?”
“Con gái chị tốt nghiệp trường đại học danh tiếng đấy!”
Hứa Hiếu Dương trực tiếp nói ra hơn chục cái tên.
Trong số những người này thậm chí còn có vài người nước ngoài.
Sau khi Hứa Hiếu Dương kể xong, ông ấy nói với Liễu Hồng Hoa: “Khoảng hơn chục người mà tôi vừa nhắc đến đều là những người ưu tú mà chúng tôi đã tuyển dụng vào tháng trước”.
“Tất cả bọn họ đều là tiến sĩ tốt nghiệp từ những trường đại học danh giá ở nước ngoài”.
“Trong đó có hai người còn có hai bằng tiến sĩ”.
“Chị có biết tôi giao cho bọn họ chức vụ gì không?”
“Cái này làm sao chị biết được, cậu là ông chủ, mọi việc đều là do cậu quyết”, Liễu Hồng Hoa không nghiêm túc trả lời.