Vừa dứt lời, mọi người đồng loạt quay đầu lại.
Là Phương Trường Kim.
MC nhanh chóng đi đến bên cạnh Phương Trường Kim.
Dáng vẻ khúm núm, cười nói với ông ấy.
“Chủ tịch, có một con chuột trong bữa tiệc của chúng ta, mọi người đang đuổi nó ra ngoài thôi ạ”.
“Bốp!”
Lại là một cái tát.
Nhưng người ra tay lần này là Phương Trường Kim.
Phương Trường Kim tát thẳng vào mặt MC.
Một nửa khuôn mặt của tên MC đó bị đánh sưng tấy.
Tất cả mọi người xung quanh đều ngơ ngác.
“Cậu là chuột thì có”.
“Đua đòi, nịnh hót!”
“Người khác cho cậu tí tiền, đến bản thân cậu họ gì cậu cũng quên mất luôn rồi!”
Phương Trường Kim tức giận.
Khi ông ấy bừng lên cơn tức giận, tất cả mọi người ở xung quanh lập tức ngậm miệng, người nào người nấy cũng rụt cổ lại.
Trước mặt mọi người, Phương Trường Kim bước đến bên cạnh Lý Phong.
Giọng nói của ông ấy tràn đầy cảm kích, đồng thời thể hiện sự tôn trọng với Lý Phong.
“Cậu Lý, thật xin lỗi, là do tôi quản lí người của mình không tốt, khiến cậu chê cười rồi”.
Choáng váng!
Tất cả mọi người ở gần đó đều trố mắt ra nhìn cảnh tượng không thể tin được ở trước mặt.
Bọn họ không thể ngờ rằng, là ông chủ lớn nhất, đồng thời cũng là nhân vật quan trọng nhất của bữa tiệc từ thiện tối nay.
Phương Trường Kim lại tỏ ra kính trọng một người mà bọn họ vẫn luôn khinh thường như vậy.
Rất nhiều người bên cạnh bắt đầu bàn tán về thân phận của Lý Phong.
Một nhân viên phục vụ lặng lẽ đi đến chỗ Tống Giang Thu, thì thầm vài câu với hắn ta.
Sau khi Tống Giang Thu nghe xong, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ khinh thường sâu sắc.
Hắn ta bị dáng vẻ vừa nãy của Phương Trường Kim dọa sợ chết khiếp.
Nhưng sau khi nghe nhân viên phục vụ nói như vậy, Tống Giang Thu mới biết, thì ra Lý Phong là một bác sĩ.
Phương Trường Kim bày ra bộ dạng này vì ông ta đang mắc một căn bệnh, muốn nhờ Lý Phong cứu chữa.
Tống Giang Thu nhìn Lý Phong cười lạnh.
Hắn ta đã nghĩ ra một kế hoạch rất hay.
Hắn ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi.
Buổi tối hôm nay dù thế nào, hắn ta cũng phải ép Hứa Mộc Tình bò lên giường của mình.
Về phần Lý Phong, thì sẽ đánh gãy tay gãy chân anh, sau đó thả xuống cống.
Tống Giang Thu sẽ làm Lý Phong bị bẽ mặt một cách nặng nề trước mặt Hứa Mộc Tình và những người khác.
Tống Giang Thu bước tới gần Lý Phong, nói.
“Dù thế nào đi chăng nữa, quy tắc của buổi từ thiện này cũng không thể bị phá vỡ”.
“Nếu như anh đã muốn ở lại, vậy thì cho tôi hỏi, tối nay anh định quyên góp bao nhiêu?”
“À, đúng rồi! Bữa tiệc này vẫn còn một quy tắc nữa”.
“Khi quyên tiền không được lấy danh nghĩa của công ty”.
“Phải bỏ tiền túi của mình, quyên góp dưới tên cá nhân”.
“Hơn nữa tối nay nhất định phải quyên góp, không được để phiếu trắng”.
Lý Phong nhìn Tống Giang Thu: “Anh nghĩ xem tôi nên quyên góp bao nhiêu đây?”
Khóe miệng Tống Giang Thu nhếch lên một tia giễu cợt.
Tống Giang Thu nhìn những người xung quanh, nói: “Vì để thể hiện thành ý của tôi với bữa tiệc từ thiện tối nay”.
“Tôi, Tống Giang Thu, lấy danh nghĩa cá nhân, thông báo với mọi người một chuyện”.
“Chỉ cần tối nay anh chàng này có thể quyên góp hơn năm trăm nghìn từ tài khoản cá nhân của mình”.
“Tôi sẽ quyên góp số tiền nhiều gấp đôi anh ta!”
Hoan hô!
Tống Giang Thu vừa nói xong câu này, mọi người ở bên cạnh lập tức vỗ tay.
Tất cả mọi người đều dành những lời có cánh cho Tống Giang Thu, tâng bốc hắn ta lên tận trời xanh.
“Đây mới là cậu chủ của gia tộc lớn chứ! Khí phách quá!”
“Cậu Tống ngầu quá!”
“Cậu Tống, mặc dù tôi không có nhiều, nhưng tôi cũng cam đoan rằng sẽ quyên góp nhiều hơn hắn năm trăm nghìn tệ”.
Lúc này, mọi người gần đó lần lượt tuyên bố về số tiền mình sẽ quyên góp.
Không có ai quyên góp ít hơn Lý Phong!
Lý Phong nhìn Phương Trường Kim nói: “Ông Phương, ông ghi lại hết tất cả những gì mà bọn họ vừa nói”.
“Nếu như hôm nay bọn họ không lấy được số tiền đó ra thì đừng cho bọn họ đi đâu cả”.
“Bán nhà, bán xe cũng phải tích cho đủ số tiền đó”.
Câu nói của Lý Phong khiến mọi người xung quanh phá lên cười.
“Ối trời ơi, cười chết tôi rồi”.
“Sao lại có kẻ ngu xuẩn như vậy được nhỉ?”
Tống Giang Thu nhìn chằm chằm Lý Phong.
“Anh này, có thể anh không biết, những người đến tham gia bữa tiệc từ thiện ngày hôm nay, làm gì có ai không phải là tỷ phú đâu cơ chứ?”
“Ai mà chẳng quyên góp được mấy trăm nghìn?”
Lý Phong cười nói: “Ai bảo tôi chỉ quyên góp mấy trăm nghìn?”
Hai mắt Tống Giang Thu sáng lên.
Vốn dĩ hắn ta rất coi thường Lý Phong, cho rằng Lý Phong là thằng bất tài chuyên bám váy vợ.
Nhưng khi nghe thấy câu này của Lý Phong, hắn ta đã trực tiếp xếp Lý Phong vào hàng ngũ những kẻ đào mỏ mặt dày nhất.
Lúc này, Hứa Mộc Tình đi đến bên cạnh Lý Phong, vươn tay kéo nhẹ gấu áo của anh.
“Đừng quyên góp nhiều quá, nhỡ mẹ biết thì sao”.
Giọng nói của Hứa Mộc Tình không lớn lắm, người bên cạnh không thể nào nghe rõ.
Nhưng Tống Giang Thu cũng biết chút võ công, hắn ta nghe rất rõ những lời Hứa Mộc Tình vừa nói.
Tống Giang Thu cố ý nhìn Hứa Mộc Tình nói.
“Cô Hứa, cô nói đúng lắm”.
“Dù sao anh ta cũng đang ở rể ở nhà cô”.
“Bình thường toàn tiêu tiền của gia đình cô”.
“Lần này nếu như quyên góp quá nhiều, về đến nhà không dễ nói chuyện với bố mẹ vợ đâu”.
“Cô vẫn nên khuyên anh Lý đi, bảo anh ấy quyên góp ít thôi”.
Khi nghe tin Lý Phong đang ở rể ở nhà Hứa Mộc Tình, mọi người đều náo loạn.
Bọn họ càng thêm khinh thường Lý Phong hơn.
Âm thanh cười nhạo Lý Phong càng lúc càng lớn hơn.
Lý Phong ngoắc tay với Tiết Đại Bàn đứng ở bên cạnh.
Tiết Đại Bàn lập tức đi tới.
Lúc này, Lý Phong lấy một tấm thẻ từ trong túi ra.
Một tấm thẻ đen.
Lý Phong đặt tấm thẻ đen này vào tay Tiết Đại Bàn.
Lúc này, ánh mắt mọi người xung quanh đều đổ dồn vào tấm thẻ đen này.
Tiếng cười chế giễu lập tức biến mất.
Cả sảnh tiệc trở nên vô cùng yên tĩnh.
Sau đó, Lý Phong bình thản nói một câu.
“Mẹ tôi là một người cần cù tiết kiệm, tôi nhất định phải nghe lời mẹ”.
“Vì vậy hôm nay sẽ không quyên góp nhiều, chỉ năm trăm triệu thôi là đủ rồi”.
Yên tĩnh!
Yên tĩnh một cách lạ thường!
Rất nhiều người thậm chí còn không ngừng dụi tai, cho rằng mình nghe nhầm rồi!
“Năm trăm triệu?”
“Trời ơi, làm gì có ai có thể tùy tiện quyên góp năm trăm triệu được chứ!”
“Đây chỉ là một bữa tiệc từ thiện quy mô nhỏ thôi mà!”
“Số tiền quyên góp thậm chí không được lấy danh nghĩa công ty để quảng bá trên các phương tiện truyền thông”.
“Người này điên rồi sao?”
Lúc này, Tống Giang Thu đột nhiên cười lạnh một tiếng.”
“Anh này, tôi phải nhắc nhở anh một chút”.
“Thẻ đen mặc dù là một thứ rất hiếm trong mắt những người bình thường”.
“Nhưng chúng tôi ai ở đây mà chẳng có”.
“Hơn nữa, thẻ đen là thẻ tín dụng, không rút được tiền mặt”.
Tống Giang Thu vừa dứt lời, những người bên cạnh lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Đúng vậy!
Bọn họ đều có thẻ đen.
Mặc dù ngân hàng không giống nhau.
Nhưng mọi người đều biết, thẻ đen này là thẻ tín dụng, làm sao có thể rút tiền mặt ra được?
“Ngu xuẩn!”
Một âm thanh đột nhiên truyền đến tai mọi người.