Ông chủ cười nói: "Không tốt, làm ăn ngày một chán".
"Tôi tính một thời gian nữa, đến tiền thuê mặt bằng cũng không trả nổi mất".
"Cái nghề này của chúng ta là thế đấy, ông bám nghề nhiều năm như thế là giỏi lắm rồi".
Gã trung niên cố tình đi một vòng quanh sạp hàng.
"Cái bình sứ này ở đâu ra thế?"
Tất cả hành động của gã trung niên không qua khỏi mắt Lý Phong.
Nhưng cái mánh khóe của ông ta, anh không thèm vạch trần.
Anh đặt cái bình sứ trong tay mình vào tay gã trung niên, nhìn nó nói: "Ông chủ xem giúp tôi xem cái bình sứ này có gì đặc biệt không?"
Gã trung niên này họ Ngô, tên là Ngô Lương.
Ngô Lương mở cửa hàng ở Phan Gia Viên mấy chục năm rồi.
Tất cả những người quen khi nói về ông ta đều thống nhất chỉ có một chữ.
Gian!
Nếu nhất định phải thêm một chữ đằng sau thì sẽ là.
Gian trá!
Ngô Lương còn được gọi là Vô Lương.
Lúc Ngô Lương đỡ lấy cái bình sứ từ tay Lý Phong, khóe mắt ông ta hơi run rấy.
Động tác rất nhỏ này bị Lý Phong nhìn thấy.
Ngô Lương cố ý dùng ánh mắt thờ ơ liếc qua liếc lại.
Mặc dù chỉ vài cái liếc mắt nhỏ nhưng Lý Phong đã nhận ra một điều từ ánh mắt ông ta.
Ngô Lương biết cái bình sứ này.
Sau đó ông ta ném lại cái bình cho Lý Phong.
"Cái bình sứ này chả có gì đặc biệt, đúng là hơi lâu đời nhưng cũng không đáng mấy tiền, nếu cậu muốn bán thì tôi mua nó với giá hai nghìn tệ".
Lý Phong hôm nay mặc một bộ quần áo bình thường giống mọi hôm.
Hứa Mộc Tình thì khỏi phải nói.
Từ trước đến nay cô đều mặc hàng đặt may riêng.
Nếu không có mắt nhìn thì không thể biết giá của bộ quần áo cô mặc trên người những mấy chục nghìn tệ.
Vì thế Ngô Lương thấy, Lý Phong và Hứa Mộc Tình cũng chỉ là hai người bình thường thôi.
Đám người trẻ như bọn họ là dễ lừa gạt nhất.
"Ông đùa à, cái bình sứ này nửa năm trước tôi mua của ông chủ này với giá năm nghìn tệ đấy, tôi chả thèm bán với giá hai nghìn tệ đâu".
Ông chủ sạp hàng vò đầu bứt tai, không nhớ rõ mình từng bán cái bình này cho Lý Phong.
Ngô Lương cười ha hả: "Nhóc con, mua năm nghìn chứng tỏ cậu bị lừa rồi".
"Tôi nói thật với cậu, cái bình trong tay cậu nhiều nhất là được một trăm năm".
"Bởi vì tay nghề làm ra nó rất bình thường, chỉ khi gặp được người thật sự thích nó".
"Nếu không cậu không bán được nó với giá hai nghìn như tôi mua đâu".
"Nếu không tin cậu cầm cái bình này đi một vòng quanh chợ đồ cổ hỏi mà xem".
Ngô Lương quay người đi về cửa hàng của mình.
"Dù sao thì cửa hàng của tôi cũng ở đây, nếu cậu muốn bán thì cứ đến".
Nói xong ông ta từ từ bước vào cửa hàng.
Ngô Lương ngồi sau quầy, rút điện thoại ra gọi cho Viên Điền Hồng.
"Ông chủ, tìm được rồi! Cuối cùng cũng tìm được rồi".
"Cái bình sứ đấy cuối cùng cũng xuất hiện rồi".
Viên Điền Hồng đang tức điên người, vừa nghe thấy thế, ông ta từ sô pha đứng bật dậy.
Hai mắt ông ta sáng rực lên.
"Tìm kiếm mười mấy năm cuối cùng cũng tìm thấy rồi".
Viên Lịch Hành ngồi cạnh, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bác của mình.
Anh ta thấy từ trước đến nay Viên Điền Hồng là một người chín chắn cẩn thận, lắm mưu nhiều kế.
Ông ta rất ít khi kích động như vậy.
Ở đầu dây bên kia, Ngô Lương tiếp tục nói.
"Cái bình sứ đang ở trong tay một đôi nam nữ, nhìn bọn chúng ăn mặc không giống người có tiền".
"Đợi lát nữa tôi sẽ tìm cách mua lại nó".
Viên Điền Hồng bật cười.
"Nếu đã là người thường mà còn phải mua à?"
"Chờ bọn chúng ra khỏi Phan Gia Viên, ông lập tức dẫn người cướp lấy".
"Vâng ạ!"
Viên Điền Hồng cúp máy.
Thấy ông ta có vẻ cực kì kích động, Viên Lịch Hành vội hỏi.
"Bác à, cái bình sứ này có gì đặc biệt mà là bác kích động thế?"
Giờ Viên Điền Hồng đang cực kì vui sướng.
Ông ta ngồi xuống, thích chí nói với Viên Lịch Hành.
"Lúc trước không phải cháu hỏi sao Lý Mộc bị ép chết mà Lý Thị là một trong bốn gia tộc lớn lại thờ ơ sao?"
"Nguyên nhân bắt nguồn từ cái bình sứ này đấy".
Viên Điền Hồng nói thế làm khơi lên sự tò mò của Viên Lịch Hành.
Viên Lịch Hành nói: "Người ta vẫn đồn là do Lý Mộc chọc phải cậu ấm của một gia tộc lớn".
"Cậu ấm này ghen tị với Lý Mộc là thiên tài nên mới dùng cách này để thiên tài mãi mãi ngã xuống".
"Ha ha ha!"
Viên Lịch Hành cười to: "Ghen tị?"
"Cho dù Lý Mộc là thiên tài ngàn năm có một thì cậu ba của nhà họ Long sao có thể ghen tị với hắn chứ?"
"Cho dù là thiên tài như Lý Mộc nhưng ngay cả tư cách lau giày cho cậu ấm nhà họ Long cũng không có".
Lần đầu tiên Viên Lịch Hành nghe thấy Viên Điền Hồng nhắc đến nhà họ Long này.
Vội vàng hỏi: "Bác à, nhà họ Long này..."
"Chuyện này cháu đừng hỏi đến, vẫn chưa đến lúc cháu nên biết".
Nói đến chuyện này, Viên Điền Hồng rất nghiêm túc.
Viên Lịch Hành vội ngậm miệng.
Nhưng giờ tâm trạng Viên Điền Hồng đang rất tốt.
Ông ta nói cho Viên Lịch Hành nghe chuyện đã qua.
Năm đó nhà họ Lý ở thủ đô có một thiên tài.
Lý Mộc.
Khác hẳn với thiên tài tự tâng bốc mình của nhà họ Hậu.
Lý Mộc là thiên tài hàng thật giá thật.
Điều này, Viên Điền Hồng cũng phải thừa nhận.
Lúc Lý Mộc mười năm tuổi đã là cao thủ đại tông sư đỉnh cấp.
Lúc ấy mọi người đoán đến năm hai mươi tuổi anh ấy có thể thành Vương.
Nhưng điều bất ngờ là năm mười sáu tuổi Lý Mộc đã trở thành Vương rồi.
Thiên tài là gì?
Là Lý Mộc.
Lý Mộc không chỉ có năng khiếu bẩm sinh, anh ấy cũng là người cực kì hiền lành khiêm tốn.
Rất ít khi anh ấy tranh chấp với người khác.
Lại càng không cậy thân thế của mình lên mặt bắt nạt người.
Ở trong mắt nhiều người, Lý Mộc đúng là hoàn mĩ.
Nếu anh ấy cứ thế lớn lên, có thể dẫn dắt cả gia tộc Lý Thị đi lên đỉnh cao mới.
Nhưng Lý Mộc chọc phải cậu ba nhà họ Long.
Không ai biết rõ anh ấy sao lại chọc phải hắn.
Ngay cả Viên Điền Hồng cũng chỉ nghe nghóng được chút.
Hình như là vì một việc hoặc một người.
Nói chung là khiến cậu ba nhà họ Long không vui.
Nhà họ Long lập tức chèn ép nhà họ Lý.
Phải git chết hai anh em Lý Mộc, Lý Phong.
Nghe thấy thế, Viên Lịch Hành vội hỏi: "Chuyện này liên quan gì đến Lý Phong?"
"Chả lẽ cả hai người bọn chúng đều chọc phải cậu chủ Long à?"
Viên Điền Hồng lắc đầu.
"Chuyện có đơn giản như thế đâu".
Bởi vì vui nên Viên Điền Hồng nói ra một tin chính xác.
"Thực ra mấy lời đồn không đúng".
"Lý Mộc nhất định phải chết".
Viên Lịch Hành hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì cậu ta quá giỏi, đã uy hiếp đến cậu chủ Long".
Viên Lịch Hành: "Lúc trước bác cũng nói, nhà họ Lý bé cỏn con như thế sao có thể uy hiếp đến nhà họ Long khổng lồ thế chứ?"
"Nhà họ Lý đương nhiên không thể uy hiếp đến nhà họ Long".
"Nhưng mẹ của Lý Phong thực ra không phải họ Lục".
Nói xong, ánh mắt Viên Điền Hồng lóe lên tia sắc bén.
"Bà ấy họ Long".