"Lát nữa tốt nhất là cậu nắm tay cô ấy, tôi sợ trên núi sẽ có gió độc".
"Nếu trúng gió độc, nhẹ nhất là cảm mạo phát sốt, còn không sẽ rất nguy hiểm".
Vương Đại Khánh vừa nói thế, Lý Phong bế bổng Hứa Mộc Tình lên theo kiểu công chúa, ôm chặt cô trong ngực.
Da mặt Lý Phong dày như tường thành.
Nhưng mặt Hứa Mộc Tình đỏ đến tận mang tai rồi.
Cả người cô rúc trong ngực Lý Phong, hai bên má dán sát vào ngực anh.
Nhìn từ xa, núi Tướng Quân như một thỏi vàng.
Hai phía đông tây của núi nhô cao, ở giữa lại hơi trũng xuống.
Vương Đại Khánh dẫn theo hai người, bước nhanh dọc theo đường núi ngoằn ngoèo.
Vương Đại Khánh đi rất nhanh, ông ấy có vẻ rất sốt ruột, luôn miệng nói phải về làng trước khi trời tối.
Thực ra Vương Đại Khánh không mấy ấn tượng với cái bình trong tay Lý Phong.
Dù sao cũng là chuyện của mười mấy năm trước rồi.
Ông ấy chỉ biết những thứ mình bán đều là từ núi Tướng Quân mà ra.
Mỗi lần chỉ cần mưa lớn, sẽ có một số đồ vật theo dòng suối trôi từ trong núi ra.
Bình thường Vương Đại Khánh chỉ cần cẩn thận tìm ở suối, kiểu gì cũng thấy mấy cái bình, lọ.
Nhưng mấy cái bình đó cũng không đáng mấy tiền.
Cho nên mấy năm nay ông ấy không phất lên như người trong ngành.
Vương Đại Khánh vừa đi vừa nói với Lý Phong.
"Cậu nhóc này, lẽ ra cậu không nên dẫn vợ theo, cậu không biết chứ ngọn núi này ở chỗ chúng tôi rất kỳ lạ".
"Cho dù giữa trưa thì phụ nữ trong làng chúng tôi cũng không lên núi".
"Gió thổi trên núi rất có hại đối với phụ nữ".
"Tôi nhớ lúc trước cũng có một đám người lên núi đào bảo vật".
"Trong nhóm bọn họ có hai người phụ nữ".
"Hai người đó còn to khỏe hơn vợ cậu nhiều".
"Nhưng bọn họ vừa vào trong núi thì gặp gió độc".
"Hai người bọn họ lúc đến thì hăng hái lắm".
"Nhưng lúc về, một người thì nằm trên cáng, một người được cõng trên lưng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy".
Đáng sợ lắm.
Lý Phong nghĩ rồi nói: "Các ông ở đây thường có rất nhiều người đến đào bảo vật à?"
Vương Đại Khánh lắc đầu.
Thở dài một hơi.
Ông ấy chỉ vào căn nhà gỗ bên đường cách đó không xa nói: "Cậu có thấy căn nhà kia không?"
"Đấy là chỗ ngày xưa chúng tôi dựng nên để người ta dừng chân uống trà đấy".
"Mới đầu có rất nhiều người vào núi Tướng Quân đào bảo vật".
"Lúc đó luôn có một hai người tìm được bảo vật ở bờ suối".
"Tôi nghe nói, bảo vật tốt nhất còn được bán với giá cả nghìn tệ".
"Nhưng sau đó, bảo vật bị người ta đào hết, cũng ít người tới đây".
"Mà...."
Nói tới đây, Vương Đại Khánh hơi ngập ngừng.
Ánh mắt ông ta nhìn lướt qua sườn núi Tướng Quân.
Trong mắt có sự sợ hãi.
Giống như có thứ gì đó rất đáng sợ.
"Từ sau khi núi Tướng Quân có người chết, càng ít người đến đây".
Vương Đại Khánh dường như đang kiêng kỵ chuyện núi Tướng Quân có người chết, Lý Phong hỏi hai lần nhưng ông ấy không trả lời.
Cùng lúc đó, Viên Lịch Hành đi theo sau Lý Phong cũng đang nghe Ngô Lương nói về núi Tướng Quân.
"Cậu chủ đừng xem thường núi Tướng Quân này".
"Truyền thuyết về núi Tướng Quân có từ lâu, mọi người đều biết bên trong có rất nhiều bảo vật".
"Hàng năm chỉ cần có lũ về, sẽ có rất nhiều bảo vật trôi theo dòng nước từ trong núi xuống chân núi".
"Có rất nhiều người giống Vương Đại Khánh, nhặt đồ bên bờ suối mà phất lên".
"Cậu chủ nghĩ mà xem, mấy món đồ trôi ra ngoài đã rất đáng tiền rồi".
"Vậy bên dưới hầm mộ sẽ có bảo vật thế nào đây?"
Lúc Ngô Lương nói chuyện, Viên Lịch Hành nhìn chằm chằm vào ông ta.
Mỗi ánh mắt của Ngô Lương đều bị Viên Lịch Hành nhìn thấu.
Viên Lịch Hành lạnh lùng cười: "Ngô Lương, ông có biết tại sao mấy năm nay ông chỉ có thể trông coi cái cửa hàng rách nát ở trong góc xó xỉnh không?"
Ngô Lương cười thật thà: "Tôi từ nhỏ đọc ít sách, đầu óc không thông minh, mong cậu chủ nói rõ".
Ánh mắt Viên Lịch Hành nhìn Ngô Lương ngày càng lạnh lùng.
"Bởi vì ông không biết thân biết phận".
Bỗng có một trận gió lạnh thổi qua.
Ngô Lương cảm thấy người mình hơi run.
Ánh mắt đáng sợ quá.
Lúc bắt gặp ánh mắt của Viên Lịch Hành, Ngô Lương cảm thấy bản thân như rơi vào hầm băng, cả người lạnh lẽo.
Ông ta thấy ánh mắt Viên Lịch Hành tràn đầy khinh thường.
"Từ lúc ra khỏi nội thành tôi đã biết rõ".
"Ông tưởng tôi không biết lòng dạ xấu xa của ông chắc?"
"Ông chỉ định nhân cơ hội lần này để cậu đây dẫn đội Hắc Phong vào cái núi Tướng Quân khỉ gió mà ông nói thôi".
Ngô Lương sợ run lên.
Ông ta không ngờ bản thân giấu kĩ như vậy mà vẫn bị Viên Lịch Hành nhìn ra.
"Cậu chủ, tôi không dám, tôi không dám".
"Không cần giải thích với tôi".
Viên Lịch Hành trợn to hai mắt.
"Ông không biết câu càng tô càng đen à".
Trong mắt Viên Lịch Hành toát ra sự sắc bén mà Ngô Lương không dám nhìn thẳng.
"Tôi nói cho ông biết, trên đời này chả có chuyện gì lọt khỏi mắt tôi đâu".
"Mộ tướng quân cũng được, mộ hoàng đế cũng được".
"Cậu đây muốn vào thì vào, muốn ra thì ra".
"Trong mắt tôi, ông chỉ là con chó biết vẫy đuôi mừng chủ thôi".
"Nếu ông muốn sống tốt thì tốt nhất là vẫy đuôi mạnh lên".
"Bày ra cái dáng vẻ làm chó của mình".
Ngô Lương vội cúi đầu khom lưng: "Vâng ạ, vâng ạ, cậu chủ nói đúng ạ".
"Tôi là chó, một con chó cậu chủ nuôi, gâu gâu".
Ngô Lương học theo dáng vẻ chó săn.
Cúi đầu khom lưng theo sát Viên Lịch Hành.
Nhưng con ngươi ông ta đảo liên tục như tên trộm.
"Cậu chủ, năm xưa từ khi ông chủ bảo tôi truy tìm tung tích của cái bình sứ".
"Tôi đã nghiên cứu tất cả các bảo vật mà Vương Đại Khánh có trong tay".
"Nhờ những món bảo vật đã bị tôi mua, tôi phát hiện..."
Lúc Ngô Lương còn đang lải nhải, Viên Lịch Hành đột nhiên quay đầu lại nhìn.
Cái nhìn trịch thượng.
Vênh váo.
Ánh mắt Viên Lịch Hành lạnh như băng, khó chịu nhìn chằm chằm Ngô Lương nói.
"Có chuyện gì thì nói thẳng ra, cậu đây không rảnh nghe chó sủa".
Ngô Lương thấy ánh mắt của Viên Lịch Hành thì sợ giật nảy mình.
"Cậu chủ, sau bao nhiêu năm tôi nghiên cứu và điều tra".
"Tôi phát hiện tất cả bảo vật trôi từ mộ tướng quân ra đều từ cùng một thời đại".
"Nếu tôi đoán không nhầm, cái bình sứ mà ông chủ vẫn bảo tôi tìm chắc cũng là ở thời đại đó".
"Cái bình đó chắc chắn trôi từ mộ tướng quân ra".