“Giáo sư đã gọi người đến chuyển dụng cụ khảo cổ này đi, ông ta sẽ không thể quay về trong vòng một tiếng”.
“Một tiếng tới chắc sẽ rất vô vị, chi bằng cô chơi cùng anh em chúng tôi?”
Viên Lịch Thừa đẩy đàn em qua một bên.
Hai mắt hắn sáng rực nhìn Hứa Mộc Tình
“Nói mấy lời thừa thãi ý làm gì? Chúng mày lên giữ thằng kia lại cho tao”.
“Chúng mày đi qua kia giữ chân tay con đàn bà lại, tao không nhịn được nữa rồi”.
“Tao làm trước”.
Viên Lịch Thừa vừa nói vừa cởi thắt lưng.
Nhìn Viên Lịch Thừa ngày càng đến gần, trong mắt Lý Phong lóe lên sự lạnh lùng.
Ngay lập tức, Lý Phong giẫm lên viên gạch bên trái.
Khi Lý Phong giẫm trúng viên gạch, chỉ nghe thấy một tiếng “khục”.
“Vù!”
Lập tức từ trên bức tường phóng ra một mũi tên.
Mũi tên đó đâm xuyên qua vai của Viên Lịch Thừa, cố định hắn lên bức tường!
“Á!”
Tiếng kêu thảm thiết!
Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp lăng mộ!
Tiếp theo Lý Phong liền nắm tay Hứa Mộc Tình, dẫm vài bước tại chỗ.
Trong chớp mắt, chỉ nghe trên tường không ngừng vọng lại tiếng “Khục! Khục!” Khục”.
“Vù!”
“Vù!”
“Vù!”
Hết mũi tên đen này đến mũi tên đen khác bay ra từ trong bức tường.
Những mũi tên này như thế chúng có mắt, bay qua người Hứa Mộc Tình và Lý Phong.
Nhắm rất chuẩn vào Viên Lịch Thừa và đám tay chân của hắn.
Trong chớp mắt, đám người Viên Lịch Thừa đều bị đóng chắc lên tường.
Mặc dù đám người này không bị uy hiếp về tính mạng, nhung bây giờ bọn chúng không thể động đậy, những mũi tên này đều được làm bằng sắt thép!
Lúc này Lý Phong nói với Hứa Mộc Tình.
“Vợ ơi, em dẫm lên viên gạch bên trái đi, sau đó nhắm mắt lại”.
Hứa Mộc Tình tin tưởng Lý Phong vô điều kiện.
Cô ấy với đôi chân dài thon thả, giẫm lên viên gạch mà Lý Phong bảo.
“Vèo!”
Trong phút chốc, lại có một mũi tên đen bay vèo qua trước mặt Hứa Mộc Tình.
“Á!”
Lúc đó, tiếng hét thảm thiết của Viên Lịch Thừa vang vọng khắp lăng mộ tướng quân!
Sở dĩ Lý Phong bảo Hứa Mộc Tình nhắm mắt lại, vì mũi tên bắ n ra lần này cắm thẳng vào hạ bộ của Viên Lịch Thừa.
Từ đó về sau, Viên Lịch Thừa không thể làm chuyện đó được nữa!
Lý Phong nắm tay Hứa Mộc Tình như vậy, mặt bình thản rời khỏi lăng mộ.
“Mày giết người của gia tộc họ Viên, mà lại muốn đi dễ dàng như vậy à?”
Lúc này, Viên Lịch Hành đã đem người của đội Hắc Phong đứng chặn ở địa đạo trong lăng mộ.
Thực ra Lý Phong sớm biết Viên Lịch Hành đi theo họ, chỉ là không thèm để ý đến mà thôi.
Sự xuật hiện của Viên Lịch Hành không khiến Lý Phong kinh ngạc.
Anh tiện tay chỉ lên Viên Lịch Thừa đang bị mũi tên ghim chặt trên tường.
“Tên kia vẫn chưa chết”.
“Nếu mày muốn vu oan cho tao, có thể vào trong đó đâm cho nó một nhát”.
Hai con mắt Viên Lịch Hành trừng lên lạnh lùng, vung tay lên.
Lúc đó, xuất hiện một cơn gió lạnh thổi qua, tiếp theo có mười mấy người đàn ông mặc quần áo đen xuất hiện.
Bao vây xung quanh Lý Phong và Hứa Mộc Tình.
Đám người này tỏa ra sát khí đằng đằng.
Từng người từng người bọn họ giống như một con dao sắc bén.
Vô cùng nguy hiểm!
Viên Lịch Hành cười lạnh lùng.
Đó là nụ cười của cậu chủ con nhà gia tộc lớn thường có.
Trong nụ cười ấy hiện hữu sự khinh thường miệt thị, còn có phần ngạo mạn.
“Lý Phong, bây giờ mày không còn đường lui nữa rồi”.
“Tao biết bên cạnh mày có một cao thủ luôn ngầm bảo vệ mày, bây giờ mày gọi ông ta ra đây đi”.
Viên Lịch Hành tràn đầy tự tin.
Đội Hắc Phong là vũ khí mạnh nhất của gia tộc họ Viên.
Đừng nói là cao thủ cấp vương.
Cho dù có bốn thậm chỉ năm cao thủ cấp vương đi chăng nữa, cũng dễ dàng bị họ xử lý.
Bởi vì trong đội Hắc Phong, ngoài mười cao thủ tông sư siêu đẳng ra còn có ba cao thủ cấp vương!
Đây là đòn sát thủ của gia tộc họ Viên.
Bởi vậy có thể thấy, vì muốn git chết Lý Phong mà Viên Điền Hồng đã dùng hết vốn liếng của mình rồi.
Nhưng đồng thời cũng cho thấy Viên Điền Hồng rất coi trọng Viên Lịch Hành.
Bất luận thế nào, Viên Điền Hồng cũng sẽ không để Viên Lịch Hành phải chịu bất kì tổn thương nào, xét cho cùng anh ta là bộ mặt của gia tộc họ Viên trong tương lai.
Đối mặt với Viên Lịch Hành ngạo mạn khinh người, sắc mặt Lý Phong vẫn bình thản như ban đầu.
Anh thản nhiên nói một câu.
“Cao thủ mà mày nhắc tới không tồn tại”.
Lý Phong vừa nói dứt lời, Viên Lịch Hành trợn mắt.
Ánh mắt sáng quắc nhìn Lý Phong, đồng thời cũng đảo mắt nhìn xung quanh.
Tiếp đó, người đàn ông mặc áo đen đứng đi đến bên cạnh Viên Lịch Hành.
Nói nhỏ với anh ta: “Cậu chủ, xung quanh chúng ta đúng là không có ẩn nấp cao thủ”.
“Nếu như có thì ngay từ đầu tôi đã nhận ra rồi”.
Viên Lực Hành cười, anh ta cười thật to.
Cười không kiêng nể gì ai cả.
“Ha ha ha ha! Lý Phong ơi Lý Phong”.
“Tao đã nghĩ rằng hôm nay có thể chứng kiến một trận chiến rất thú vị”.
“Nhưng tiếc rằng, mày còn vô dụng hơn tao nghĩ”.
“Nếu đã như vậy thì tao cũng không cần khách sáo với mày nữa”.
Nói xong, Viên Lịch Hành đưa hai ngón tay lên.
Lập tức có hai cao thủ cấp vương lao về phía Lý Phong.
Một trái một phải vây quanh Lý Phong.
Đồng thời từ người họ tỏa ra luồng khí mạnh mẽ.
Cho dù hai cao thủ cấp vương này không nhắm vào Viên Lịch Hành.
Nhưng vì luồng khí của họ khiến tim Viên Lịch Hành càng đập nhanh hơn.
Đấy chính là cao thủ cấp vương!
Trước mặt họ, đại tông sư siêu cấp chỉ là một con kiến nhỏ nhoi mà thôi!
“Lý Phong, tao biết mày là cao thủ đại tông sư siêu cấp”.
“Nhưng thế thì đã sao cơ chứ?”
“Tao cũng giống như mày, chúng ta gần giống nhau!”
“Thế nhưng, trước mặt cao thủ thật sự, mày chỉ là một con kiến thôi!”
“Mà tao, tao có cả một gia tộc”.
“Bây giờ tao muốn mày sống thì mày được sống, muốn mày chết thì mày phải chết”.
Tiếng của Viên Lịch Hành rất to.
Khiến cho đám người Lý Đông Đông ở khu mộ chính cũng phải chạy đến.
Nhưng những người này chỉ đứng xa quan sát, bọn họ không dám lại gần.
Bởi vì đám người mặc áo đen mà Viên Lịch Hành đem theo rất đáng sợ!
Không ai dám lại gần họ.
Đứng ở rất xa, đám học sinh liền cảm thấy dường như bản thân không phải đang đối mặt với một đám người.
Mà một bầy thú dữ!
Dường như chỉ cần tiến lại gần là sẽ bị chúng xé xác thành trăm mảnh.
Có thể nghĩ, dưới sức ép mạnh mẽ như thế này, Lý Phong phải gồng mình chống đỡ vất vả như nào?
Viên Lịch Hành tiến lên một bước, anh ta ngẩng đầu.
“Thế nào, có phải bây giờ mày đang run sợ rồi đúng không?”
“Tao biết bị hai cao thủ cấp vương áp chế. Thật đau đớn khi phải gồng mình chống đỡ để không bị gục ngã”.
“Bây giờ mày có một cách để chịu đựng nỗi đau này!”
“Quỳ xuống”.
“Xin tha mạng”.
“Sau đó dâng con đàn bà bên cạnh mày cho tao”.
“Ha ha ha ha!”
Viên Lịch Hành cười ngạo nghễ.
Trong ngôi mộ tướng quân tối tăm trầm mặc này.
Viên Lịch Hành đã lộ ra bản chất gian ác của đích thực của mình.
Anh ta dường như biến thành chủ nhân của ngôi mộ.
Ở nơi này, anh ta muốn làm gì cũng được.
“Nhanh lên! Mau dẫn con đàn bà bên cạnh mày lại đây cho tao!”
“Muốn được sống, thì...”
“Vèo!”
Viên Lịch Hành còn chưa nói xong, đột nhiên Lý Phong vụt qua trước mặt anh ta.