Có thể nói tất cả những thay đổi trên người Viên Đa Đa là thành tựu lớn nhất của Hứa Hạo Nhiên tính đến nay.
Viên Đa Đa giống như tác phẩm của Hứa Hạo Nhiên vậy.
Về mặt tình cảm cả hai cũng có rất nhiều điểm chung.
Có thể nói hai người là một cặp trời sinh.
Nhưng cho dù tình cảm có tốt đẹp đến đâu, bọn họ vẫn phải đối mặt với những chuyện mà gia đình đã quyết.
Nhất là tối nay, Viên Điền Hồng nói ra những lời đó trước mặt Viên Đa Đa.
Hứa Hạo Nhiên nhìn thẳng vào Viên Đa Đa hỏi: "Em yêu, nếu thật sự có ngày đó thì em tính thế nào?"
"Nếu lúc đó giữa anh và bố em, em chỉ có thể chọn một người thì sao".
Viên Đa Đa đột nhiên ngẩng đầu.
Đôi mắt của cô ấy rơm rơm nước, đỏ hoe nhìn Hứa Hạo Nhiên.
"Chẳng lẽ chuyện này không còn cách giải quyết nào khác à?"
"Vì sao mọi người không thể chung sống hòa thuận chứ?"
Hứa Hạo Nhiên cười.
Cậu ta cười gượng: "Em thấy nhà anh và bố em còn có thế chung sống hòa thuận với nhau à?"
"Từ trước đến nay lúc nào ông ấy cũng gây chuyện với bọn anh".
"Ông ấy tìm đủ mọi cách để đối phó, muốn ép chết bọn anh".
"Những chuyện xấu gần đây bố em làm, chẳng nhẽ em không biết chút gì sao?"
Viên Đa Đa đau khổ ôm lấy trán mình.
Những chuyện này đương nhiên cô ấy biết.
Nhưng là con gái, cô ấy không thể làm gì được.
Hơn nữa lớn lên trong một gia tộc lớn, cô ấy hiểu rất rõ một gia tộc lớn như Viên Thị.
Sự cố chấp trong lòng của tộc trưởng, dù là con gái nhưng cô ấy cũng không thể thay đổi được.
Nhưng nếu phải chọn một trong hai người.
Viên Đa Đa do dự.
Cô ấy nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Hứa Hạo Nhiên nói.
"Hay là chúng mình bỏ trốn đi".
"Chúng ta đến nước Mễ, đến chỗ chị Vũ ý".
"Chỉ cần chúng mình cùng từ mặt gia đình, bố em sẽ không phản đối chúng mình lấy nhau nữa đâu".
"Mà trong nhà anh, sự tồn tại của anh cũng đâu có quan trọng".
"Bố mẹ anh quan tâm chị anh hơn mà, đúng không?"
Hứa Hạo Nhiên im lặng.
Hai người nắm chặt tay nhau đi về phía chiếc xe địa hình.
Bọn họ ngồi trên xe câu được câu chăng trò chuyện.
Không lâu sau, Viên Đa Đa cười, Hứa Hạo Nhiên cũng cười.
Bởi vì hai người bọn họ đã thống nhất.
Vì tương lai hạnh phúc, cả hai sẽ trốn đến nước Mễ.
Nhưng ngay lúc này bỗng có hai người đứng ở đầu xe của Hứa Hạo Nhiên.
Một người trong đó tay cầm búa, đập mạnh lên kính xe của Hứa Hạo Nhiên.
"Rầm!"
Nếu là bình thường, cửa kính chắc chắn sẽ bị đập vỡ.
Nhưng đối phương không ngờ là toàn bộ kính của xe đã được xử lí.
Cho dù là kính thì cũng là kính chống đạn.
Một búa này chỉ khiến Hứa Hạo Nhiên và Viên Đa Đa giật mình mà thôi.
Viên Đa Đa liếc mắt đã nhận ra gã đang cầm búa.
Gã là người trong gia tộc của cô ấy.
Viên Đa Đa vội mở cửa xe bước xuống quát to: "Các anh định làm gì?"
Hai gã đàn ông định ra tay với Hứa Hạo Nhiên lập tức cúi đầu chào Viên Đa Đa.
"Cô chủ ạ, ông chủ dặn tối nay Hứa Hạo Nhiên nhất định phải chết".
Nói xong, gã lại dùng búa đập mạnh lên cửa kính.
Cửa kính nhanh chóng rạn nứt.
Chỉ cần đập một phát nữa, cửa kính nhất định sẽ vỡ.
"Không, không được".
Viên Đa Đa vội vàng hét to.
"Chuyện ông chủ dặn dò chúng tôi nhất định phải làm, xin cô chủ thông cảm.", ngay khi gã giơ búa lên định đập xuống, bỗng có một bóng người lao đến.
"Rầm!"
Gã cầm búa giống như bị một chiếc ô tô đang lao nhanh tông trúng, cả người văng ra xa.
Gã còn lại xoay người nhìn.
Gã thấy trước mắt mình có một người đàn ông cao gầy đang đứng.
Người này là Dương Thiện Tề.
Lý Phong có linh cảm trong hai ngày này Viên Điền Hồng sẽ ra tay với người nhà của anh.
Nên đã tính toán kĩ càng từ lâu, để đàn em của mình lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ người thân.
Dương Thiện Tề nhanh chóng lao lên, đánh cho hai gã mà Viên Điền Hồng cử đến lăn lê bò càng.
Dương Thiện Tề từng bước đến gần.
Ngay khi cậu ta định đánh đòn cuối, Viên Đa Đa đột nhiên hét lên.
Cô ấy vội vàng chạy đến trước mặt Dương Thiện Tề nói.
"Đừng giết họ, họ chỉ làm theo lệnh của bố em thôi".
Thực ra ngay từ đầu Dương Thiện Tề đã đứng một bên quan sát rồi.
Cậu ta thở dài, không nói gì nữa, xoay người từ từ rời đi.
Thực ra ai cũng hiểu, kết quả tốt nhất của Viên Đa Đa và Hứa Hạo Nhiên là bỏ trốn.
Nếu cả hai người đã quyết tâm làm thế, thì chẳng có chuyện gì để nói nữa.
Dương Thiện Tề vừa mới rời đi, Hứa Hạo Nhiên đã chở Viên Đa Đa phóng đi như bay.
Viên Điền Hồng ở nhà chờ tin bỗng nhận được điện thoại của hai tên đàn em.
Mới nghe được mấy câu, ông ta đã ném mạnh điện thoại xuống đất.
"Bịch!"
Điện thoại vỡ nát tươm.
Trong mắt ông ta phóng ra sát khí nồng đậm.
"Được! Được lắm!"
"Đám kiến con chúng mày định dẫn con gái tao đi à".
"Chúng mày tự làm thì tự chịu".
"Nếu đã thế cả nhà Hứa Hiếu Dương tao sẽ không tha cho một ai".
Viên Điền Hồng lập tức gọi quản gia đến, ra lệnh.
"Ngày mai lúc tôi và gia tộc Muto bao vậy nhà họ Lý, ông dẫn người đến tập đoàn Lăng Tiêu giết sạch cả nhà Hứa Hiếu Dương cho tôi".
Sáng sớm hôm sau.
Viên Điền Hồng ngồi ở sô pha phòng khách như bình thường.
Quản gia bỗng bước nhanh đến nói với Viên Điền Hồng một câu.
"Ông chủ, Muto Kenjiro - cao thủ hàng đầu của gia tộc Muto đã dẫn theo người đến sân bay rồi ạ".
"Người của chúng ta đã bàn bạc với bọn họ, nửa tiếng sau bọn họ sẽ đến nơi".
Quản gia nói tiếp: "Muto Kenjiro đưa ra một điều kiện".
Viên Điền Hồng nhếch mày nói: "Điều kiện gì?"
"Muto Kenjiro nói bọn họ sẽ lập tức dẫn người đến nhà họ Lý git chết Lý Tấn, bảo chúng ta phối hợp với bọn họ".
Viên Điền Hồng đứng bật dậy.
Ánh mắt ông ta sáng rực nhìn chằm chằm quản gia: "Sao Muto Kenjiro lại nói thế?"
"Ông ta không nói rõ, chỉ nói lần này đến thủ đô chỉ có một mục đích".
"Đó là mang đầu Lý Tấn về".
"Hơn nữa tối nay ông ta phải đi, thời gian ở thủ đô nhiều nhất là một ngày".
"Được!"
Viên Điền Hồng bây giờ có vẻ kích động.
Ông ta không thèm biết tại sao Muto Kenjiro chỉ có thể ở thủ đô một ngày.
Đối với ông ta đây là chuyện tốt.
Đám người Muto Kenjiro như những tay đấm ông ta thuê tạm thời vậy.
Sau khi giết được Lý Tấn bọn họ sẽ rời đi.
Đây đúng là miếng bánh từ trên trời rơi xuống mà.
Viên Điền Hồng lập tức hét to: "Ông lập tức tập trung toàn bộ người trong gia tộc, chuẩn bị cùng tôi xuất phát".