“Chú Lâm, đã lâu không gặp, chú vẫn khỏe chứ”.
Khóe mắt Lý Lâm rưng rưng.
Lần trước Lý Phong xuất hiện, vội vàng tới rồi lại vội vàng đi.
Ở trước mặt Lý Tấn và Lý Lâm, anh luôn thể hiện dáng vẻ cứng rắn nhất của mình.
Là quản gia của nhà họ Lý, Lý Lâm đương nhiên cảm thấy rất tự hào về Lý Phong.
Ông ta ở bên cạnh Lý Phong từ nhỏ đến lớn, trong ấn tượng của ông ta, Lý Phong từng là một đứa trẻ rất hiền lành và nhút nhát.
Những năm qua rời khỏi gia đình, Lý Phong đã trở thành một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ.
Trước đây, Lý Lâm cũng từng cố gắng tiếp xúc với Lý Phong, nhưng ông ta không thể nào tiếp cận gần anh được.
Lần nào cũng bị đàn em của Lý Phong chặn đường.
Sau sự việc lần trước, Lý Lâm cảm nhận được thái độ thù địch của Lý Phong với Lý Tấn.
Ông ta cho rằng trong thời gian ngắn, Lý Phong sẽ không quay về nhà.
Nhưng bây giờ lại nhìn thấy Lý Phong ở đây khiến cho ông ta cảm thấy rất kinh ngạc.
“Cậu chủ, sao cậu lại ở đây?”
Lý Phong dửng dưng đáp: “Về xem chút, nhân tiện cũng có chuyện bàn bạc với ông già ấy”.
Nghe thấy từ đặc biệt ‘ông già’ phát ra từ miệng Lý Phong, Lý Lâm ngây người ra.
Lúc này ông ta không kịp phản ứng lại.
Nhưng ngay sau đó, ông ta đã nhận ra ‘ông già’ mà Lý Phong nhắc đến chính là Lý Tấn.
Lúc này Lý Lâm vui mừng khôn xiết, lập tức đưa Lý Phong quay về nhà.
Ông Lương bán sữa đậu nành nhìn bóng lưng Lý Phong đã đi xa, không khỏi thở dài một hơi.
“Bảo sao vừa nãy nhìn chàng trai này cứ thấy quen quen, thì ra là cậu hai nhà họ Lý!”
“Lão gia! Lão gia!”
Ngay lúc Lý Lâm vừa đẩy cửa tứ hợp viện, ông ta vội vàng hô lên.
Lý Tấn đang cắt gỗ ở trong sân không buồn quay đầu lại, hất tay nói: “Tôi ở ngay đây, ông hét to thế làm gì?”
“Cho dù có chuyện lớn bằng trời, cũng không thể ngăn cản tôi làm đồ chơi cho cháu nội tương lai của mình được”.
Thời gian gần đây Lý Tấn luôn ở trong sân xẻ gỗ để làm đồ chơi cho cháu nội tương lai.
Tuy nhiên, ông ấy chỉ nói những lời này trước mặt Lý Lâm, chưa bao giờ đề cập với người khác.
Lý Lâm quay đầu nhìn Lý Phong, phát hiện Lý Phong không tức giận, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta vội vàng bước lên trước, nói với Lý Tấn: “Lão gia, cậu hai quay về rồi”.
Lý Tấn đang mải miết cưa gỗ đột nhiên dừng lại, sau đó ông ta chậm rãi quay đầu.
Lúc này, Lý Tấn nhìn thấy Lý Phong đang đứng ở cổng.
Đồ chơi trong tay Lý Tấn bất giác rơi xuống.
Ông ta lấy tay dụi mắt, như thể không tin những gì xảy ra ở trước mặt mình.
Cho đến khi hai mắt đỏ ngầu lên rồi, Lý Tấn mới nhận ra đây là sự thật.
Ông ta bước nhanh về phía Lý Phong, vừa đi vừa lấy tay phủi mùn gỗ còn dính trên người.
Lý Tấn bước đến trước mặt Lý Phong.
Sau hơn mười năm xa cách, hai bố con mới đứng đối diện với nhau như thế này.
Đột nhiên Lý Tấn không biết phải nói gì.
Ngược lại Lý Phong từ đầu đến cuối trông có vẻ rất bình tĩnh.
Anh bình thản nói với Lý Tấn: “Vào nhà trước đã, có chuyện tôi muốn nói với ông”.
Ngay sau đó, Lý Phong đi vào phòng đọc sách.
Cách bài trí trong phòng vẫn y nguyên như trong ký ức của Lý Phong, không có quá nhiều thay đổi.
Mọi thứ ở đây đều rất quen thuộc với Lý Phong.
Lý Phong phát hiện trên bàn gỗ gụ có rất nhiều chữ viết.
Theo thói quen trước đây của Lý Tấn, nếu như chữ viết đẹp, ông ta nhất định sẽ đem đi đóng khung.
Nhưng ít khi để rất nhiều chữ trên đường như vậy.
Vì vậy, Lý Phong bước tới.
Khi Lý Phong lật một tờ giấy lên xem, anh không khỏi sững sờ.
Trên mảnh giấy ố vàng, viết một chữ ‘Hỉ’ rất lớn.
Lý Phong lật từng tờ giấy lên xem, kết quả phát hiện tờ nào cũng giống nhau.
Lúc này, Lý Tấn giống như một đứa trẻ mắc lỗi, mỉm cười ngại ngùng bước vào.
Ông ta đứng phía sau Lý Phong, trầm giọng nói: “Mặc dù hai đứa đã đăng ký kết hôn rồi”.
“Nhưng vẫn chưa tổ chức đám cưởi? Bố nghĩ nên chuẩn bị đầy đủ trước, đợi đến khi nào hai đứa có thời gian thì sẽ tổ chức một lễ cưới thật hoành tráng”.
Lý Phong không trách Lý Tấn.
Bởi vì bản thân anh cũng đã từng nghĩ đến việc tổ chức một lễ cưới cho Hứa Mộc Tình.
Chỉ là thời điểm hiện tại chưa thích hợp nên tạm thời gác việc đó sang một bên.
Lý Phong quay sang nói với Lý Tấn: “Tôi vừa nhận được một tin”.
“Muốn hỏi xem có phải ông cũng biết chuyện này không”.
Lý Tấn ngây người ra, sau đó hỏi: “Chuyện gì thế?”
Vừa dứt lời, trong lòng Lý Tấn thật ra cũng có chút lo lắng.
Bởi vì Lý Phong là Chiến thần Hồng Hải, mạng lưới thông tin mà anh có được còn rộng hơn nhiều so với mạng lưới của nhà họ Lý.
Tin tức mà Lý Phong biết nhất định không phải tin tức bình thường.
Lý Tấn lo rằng chuyện này có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ cha con vốn không được tốt lắm của bọn họ.
Lý Tấn biết rằng, bây giờ nhìn bên ngoài trông Lý Phong có vẻ bình thản.
Hơn nữa, anh lại còn chủ động xuất hiện ở đây, đấy là do nể mặt mẹ anh lắm rồi.
Bởi vì tối qua, Lý Tấn mới gọi điện cho vợ.
Trong điện thoại, mẹ của Lý Phong, Lục An Lam nói rằng bà ấy đã thông qua Hứa Mộc Tình làm rất nhiều công tác tư tưởng với Lý Phong, hy vọng Lý Phong sẽ không oán hận Lý Tấn nữa.
Lục An Lam và Hứa Mộc Tình là hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời của Lý Phong.
Có bọn họ bên cạnh nói giúp, có lẽ Lý Phong cũng sẽ nể mặt một chút.
Lý Phong dừng lại, sau đó hỏi: “Ông có biết anh có người yêu không?”
Lý Tấn sững sờ trong giây lát.
Một tia sáng lóe lên trong mắt ông ta.
Lúc này, Lý Tấn biết rằng, việc che giấu quá nhiều sẽ chỉ khiến mối quan hệ của hai cha con bọn họ càng trở nên xa cách.
Cuối cùng ông ta thở dài một hơi rồi sau đó gật đầu.
“Con bé tên là Lý Na, xuất thân rất bình thường, là một cô gái nông thôn”.
“Trước đây từng đến nhà chúng ta vài lần, lúc bắt đầu bố phản đối”.
“Sau này anh con quỳ trước mặt bố, nói rất nhiều điều, vì vậy bố mới đồng ý”.
Nói đến đây, Lý Tấn lại thở dài một hơi.
“Nhưng mà tạo hóa trêu người! Không bao lâu sau khi bố đồng ý chuyện hôn sự của hai đứa nó”.
“Anh con xảy ra chuyện, sau đó thì Lý Na cũng mất tích”.
“Bố đã tốn rất nhiều công sức đi tìm kiếm tung tích của Lý Na, nhưng không tìm thấy gì cả”.
Lúc Lý Tấn đang nói chuyện, ông ta vẫn luôn quan sát biểu cảm của Lý Phong.
Ông ta phát hiện Lý Phong không hề tức giận.
Mà lúc này, Lý Phong lại nói một câu khiến ông ta hoàn toàn sững sờ.
Lý Phong bình thản nói: “Năm đó ông ngừng tìm kiếm chị dâu, nhất định cho rằng chị ấy đã trốn ở một chỗ nào đó”.
“Nhưng thật ra không phải, chị ấy bị người ta bắt đi”.
“Hơn nữa đám người đó bắt chị ấy đi là vì chị ấy đang mang thai đứa con của anh trai”.
“Cái gì cơ!”
Lý Tấn hét ầm lên.
Nếu như câu này không phải là do Lý Phong nói ra, sợ rằng ông ta đã lao tới, túm lấy cổ áo người này, nhấc người đó lên khỏi mặt đất.
Nhưng dù cho như vậy, Lý Tấn vẫn tràn đầy nghi hoặc nhìn Lý Phong: “Lời vừa nãy con nói, có thể nhắc lại một lần nữa được không?”