Sau đó anh ta bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Lý Phong.
"Anh Lý, cầu xin anh hãy giúp gia tộc của tôi đi".
"Cho dù anh có điều kiện gì chúng tôi cũng sẽ đồng ý".
Sắc mặt Lý Phong bình tĩnh.
Anh thấy Doanh Tử Hanh này cũng khá được.
Từ Viện Viện - vợ của Doanh Tử Hanh là bạn học cùng đại học của Hứa Mộc Tình.
Nể mặt Hứa Mộc Tình, Lý Phong sẽ giúp bọn họ.
Mà lần này đến Trường An ngoài việc Lý Phong xử lí việc riêng của mình.
Anh còn muốn giúp công ty của Hứa Mộc Tình mở rộng một số phương diện.
Lý Phong cầm đũa, gắp một miếng thịt kho tàu ăn.
Anh thờ ơ nói: "Về điều kiện thì tôi không cần nói nữa".
"Chỉ cần tập đoàn của cậu hợp tác tốt đẹp với tập đoàn Lăng Tiêu là được".
Doanh Tử Hanh nghe thế thi gật đầu lia lịa: "Anh cứ yên tâm".
"Tập đoàn của chúng tôi thật lòng muốn hợp tác với tập đoàn Lăng Tiêu".
Lý Phong khẽ gật đầu, lúc này anh từ từ đứng lên.
Nhìn thấy Lý Phong đứng dậy, Doanh Tử Hanh cũng đứng lên theo sau anh.
Hai người lần lượt ra khỏi phòng, bước ra ngoài hành lang.
Lý Phong bước tới gần Lý Thủ Hạo.
Lúc này mắt ông ta trợn to, nhìn chòng chọc vào Lý Phong.
"Mày là ai?"
Lý Phong cười nói: "Tôi là ai ông không cần biết".
"Tôi giữ lại cái mạng này cho ông là để ông chuyển lời giúp tôi".
"Phiền ông nói với cậu năm nhà các ông một câu".
"Tôi không phải là người rộng lượng mà là người có thù tất báo".
"Cậu năm nhà ông đối xử với người nhà tôi thế nào thì tôi sẽ trả cho hắn gấp mười lần".
"Hắn cứ chờ mà xem".
"Trò chơi bắt đầu rồi".
...
Khu biệt thự cao cấp nhà họ Lý.
"Khốn nạn!"
"Khốn nạn!"
"Khốn nạn!"
Lý Hán Thần chưa bao giờ tức giận như vậy.
Từ trước đến nay lúc nào anh ta cũng giữ hình tượng mình là một cậu ấm phong độ, lịch thiệp, nhã nhặn.
Nhưng giờ đây anh ta thở hổn hển như một tên côn đồ.
Anh ta đá liên tiếp vào người Lý Thủ Hạo.
Lý Thủ Hạo vốn đã bị thương nặng.
Dù mỗi cú đạp của Lý Hán Thần đá vào người ông ta cực kì đau.
Nhưng ông ta vẫn cắn chặt răng nhẫn nhịn.
Chờ đến lúc Lý Hán Thần nguôi xuống.
Ông ta mới mở miệng nói nhỏ: "Cậu chủ, cái tên ở thủ đô tới mạnh lắm".
"Có lẽ hắn cũng xuất thân từ một thế gia có lịch sử lâu đời".
"Tôi nghĩ giờ chúng ta tạm thời không nên làm căng với hắn làm gì".
"Mà phải cho thêm người đi điều tra thân thế thật sự của bọn chúng".
"Dù sao thì giờ chúng cũng đang ở địa bàn của chúng ta rồi".
"Cho dù bọn chúng có mọc cánh thì cũng không thoát được".
Lý Hán Thần tát Lý Thủ Hạo một cái thật mạnh: "Lắm lời! Ông nghĩ tôi không biết à?"
"Cậu đây còn cần ông dạy phải làm thế nào chắc".
Lý Hán Thần từ nhỏ đã được ăn sung mặc sướng.
Anh ta muốn có thứ gì người trong nhà lập tức đưa thứ đó đến trước mặt anh ta.
Chưa bao giờ anh ta cảm thấy tức giận như lúc này.
Lý Phong đã vả vào mặt anh ta hai lần rồi, chuyện này khiến anh ta thấy rất mất mặt.
Nếu Lý Phong không phải gia tộc hạng nhất như gia tộc Lý Thị của anh ta.
Thì Lý Hán Thần đã gọi người đến giết sạch cả đám người đó từ lâu rồi.
Lý Hán Thần ở trong nhà sốt ruột đợi hơn mười phút.
Bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa bước đến.
"Sao rồi? Đã điều tra rõ chưa?"
Một tên đàn em lễ phép đứng trước mặt Lý Hán Thần, cúi đầu nói: "Đã điều tra rõ rồi ạ".
"Tổng bộ của tập đoàn Lăng Tiêu cũng không ở thủ đô ạ".
"Mà là ở một thành phố nhỏ phía đông ạ, thành phố đó tên là Ninh Châu".
Ninh Châu?
Chưa từng nghe đến.
Lý Hán Thần vừa nghe thấy tập đoàn Lăng Tiêu là một cái công ty bé cỏn con ở một nơi khỉ ho cò gáy, sắc mặt anh ta trở nên xấu xí.
Anh ta lập tức lấy điện thoại ra gọi.
Điện thoại vừa được bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng thô t ục của một người đàn ông.
"Cậu năm đột nhiên gọi cho tôi có phải có việc gì không?"
"Anh Trương, tôi có việc muốn nhờ anh ra mặt xử lí".
"Được thôi, chuyện của cậu năm cũng là chuyện của Trương Dũng Phong tôi".
"Chỉ cần cậu nói một câu, trên trời dưới đất không có chuyện gì tôi không làm được".
Trương Dũng Phong ở đầu dây bên kia chém gió thành thần.
Bình thường với thân phận của Lý Hán Phong, cho dù có gặp mặt hắn thì cùng lắm là gật đầu, anh ta chả buồn bắt chuyện với hắn.
Nhưng giờ Lý Hán Thần đang cần loại dân anh chị như Trương Dũng Phong giúp anh ta làm một việc.
Lý Hán Thần dặn Trương Dũng Phong vài câu.
Trương Dũng Phong nghe xong đột nhiên vỗ tay cười to: "Cậu năm đúng là cậu năm".
"Kế hoạch tuyệt vời như thế cũng chỉ cậu năm mới nghĩ ra được".
Trương Dũng Phong nịnh nọt Lý Hán Thần xong, tràn đầy tự tin nói.
"Cậu năm chứ yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ ghi rõ lại từng hành động cử chỉ của đám người này cho cậu".
Trương Dũng Phong vừa cúp máy, nói với một người đàn ông bên cạnh.
"Hai ngày sắp tới tôi không đi đâu hết, chỉ ở trong nhà".
"Chờ tin tức thu được kha khá rồi, cậu đây sẽ tự tay nhổ tận gốc Doanh Tử Hanh và cái tập đoàn rách nát của hắn".
...
Ngày hôm sau, biệt thự cao cấp nhà họ Lý.
"Gì cơ? Cái thằng Lý Phong đấy là đứa con trai phế vật của nhà họ Lý ở thủ đô á?"
Lúc Lý Hán Thần nghe thấy tin này, vẻ mặt kinh ngạc.
Anh ta cau mày nói: "Lúc trước tôi từng nghe một chuyện về Lý Phong".
"Không phải bọn chúng nói Lý Phong là phế vật à?"
"Từ nhỏ đã nhát gan, nhìn thấy con sâu cũng sợ phát khóc".
Tên đàn em cung kính đứng trước mặt Lý Hán Thần.
"Tin này chắc chắn đúng đấy ạ, chúng tôi vừa mới gọi cho bên phía thủ đô".
"Đã xác định rõ thân thế của Lý Phong".
Sau sự ngạc nhiên ngắn ngủi, Lý Hán Thần lại tỏ vẻ mọi chuyện đã được tính sẵn, dáng vẻ cực kì tự tin.
Anh ta ngồi vắt chéo chân trên sô pha, lạnh lùng nói.
"Hay đấy!"
"Tôi còn tưởng Lý Phong là con rệp chui từ góc xó xỉnh nào ra?"
"Hóa ra còn có quan hệ xa với gia tộc Lý Thị chúng ta".
Lý Thủ Hạo băng bó khắp người đứng bên vội vàng nói nhỏ.
"Cậu chủ ơi, Lý Phong này đang giấu tài đấy".
"Tuy là hắn ở chi nhánh thủ đô nhưng dù sao trong người cũng chảy dòng máu của gia tộc Lý Thị chúng ta".
"Theo truyền thống gia tộc, nếu trước ba mươi tuổi Lý Phong là Chiến Hoàng thì hắn có thể vào Sở Môn".
"Hắn sẽ uy hiếp đến cậu chủ".
"Bốp!"
Lý Thủ Hạo vừa nói xong Lý Hán Thần đã tát ông ta một cái thật mạnh.
Anh ta ra tay rất mạnh.
Một bên mặt của Lý Thủ Hạo sưng vù lên, khóe miệng ông ta còn rướm máu.
Ánh mắt Lý Hán Thần nhìn Lý Thủ Hạo sắc bén như dao.
Chỉ cần một ánh mắt cũng khiến Lý Thủ Hạo run lên.