Nếu bọn họ không đỡ được một đao này của Vương Tiểu Thất thì bọn họ thua chắc rồi.
Mà hậu quả của thua là chết!
Ngay khi Vương Tiểu Thất định ra tay.
Điện thoại của cậu ta chợt đổ chuông.
"Reng...reng...reng...."
Tiếng chuông kêu rất đặc biệt.
Cậu ta đã cố tình cài đặt như thế.
Chỉ lúc nào Lý Phong gọi đến thì nhạc chuông mới kêu như vậy.
Vì thế mà khi nó vừa đổ chuông, sức mạnh mà Vương Tiểu Thất vừa với gồng đã xìu xuống trong nháy mắt.
Cậu ta lập tức rút điện thoại ra cung kính nghe.
"Đại ca ạ!"
Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng Lý Phong: "Để bọn họ đi".
Lý Phong vừa nói thế, Vương Tiểu Thất nghe theo ngay, cậu ta lập tức thu đao lại.
Không riêng gì hai gã chấp pháp mà đám người Lý Thủ Hạo cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ càng thêm sợ hãi người mà Vương Tiểu Thất gọi là đại ca này.
Một tên đệ mà đã ghê gớm thế rồi thì thực lực của đại ca kinh người đến mức nào chứ?
...
Nửa tiếng sau, hai gã chấp pháp đã về đến nhà cũ của gia tộc Lý Thị.
Lúc này, có một ông già tóc hoa râm ngồi trên ghế chính giữa trong phòng khách.
"Bái kiến ông chủ!"
Hai gã chấp pháp cung kính cúi người với ông ta.
Nếu gặp trên đường chỉ sợ không ai nghĩ tộc trưởng nhà họ Lý lại ăn mặc xuề xòa đến vậy.
Nếu không có người nhận ra ông ta, có lẽ tất cả mọi người sẽ coi ông ta như một ông già bình thường mà thôi.
Chỉ có một điểm khác là mắt ông ta rất sâu.
Vẻ mặt bình tĩnh như sự tĩnh lặng trước cơn bão vậy.
Giọng Lý Thiên Sách mang theo khí tức đặc thù.
Ông ta nói với hai gã chấp pháp: "Có gặp Lý Phong không?"
Hai người đồng thời lắc đầu, trong đó có một người lễ phép nói.
"Chúng tôi không gặp Lý Phong nhưng suýt thì đánh nhau với tên đệ của hắn".
Lý Thiên Sách hơi cau mày, lập tức hỏi: "Thực lực tên đệ này thế nào?"
Hai gã chấp pháp nhìn nhau, một gã nói.
"Tên này rất đặc biệt, lúc chưa ra tay thì có vẻ cùng lắm là đại tông sư thôi".
"Nhưng hắn vừa ra tay thì thực lực bỗng vọt lên đ ỉnh cấp tông sư luôn".
"Mà lúc hắn cầm đao trong tay thì thực lực ít nhất cũng là Chiến Vương".
Dù là tộc trưởng gia tộc Lý Thị nhưng lúc Lý Thiên Sách nghe thuộc hạ nói thế, vẻ mặt ông ta cũng rất kinh ngạc.
"Không ngờ bên cạnh Lý Phong lại có người đặc biệt như vậy".
Lý Thiên Sách từ trước đến nay rất thích người tài, ông ta nói với gã đứng bên trái.
"Lý Tam, cậu thấy có thể lôi kéo người này không?"
Lý Tam lắc đầu ngay.
"Ông chủ, lúc hắn đang định đánh nhau với chúng tôi thì điện thoại của Lý Phong gọi đến, hắn rất cung kính với Lý Phong".
"Mà bên cạnh hắn cũng có một ả, hình như cũng có năng lực đặc biệt giống hắn".
"Theo như tin mà chúng tôi điều tra được, bên cạnh Lý Phong cũng có mấy tên đệ là cao thủ giống như Vương Tiểu Thất".
"Ban đầu bọn chúng cũng chỉ là người bình thường, sau khi gặp được Lý Phong mới được như thế này".
Lý Thiên Sách im lặng.
Đôi mắt sâu thẳm của ông ta lóe lên sự sắc bén.
"Sông có khúc, người có lúc".
"Không ngờ nhà họ Lý chúng ta lại có một thiên tài".
"Tiếc là Lý Phong không phải cháu trai tôi".
Lúc nói, trên người Lý Thiên Sách bỗng toát ra khí tức mãnh liệt.
Lý Ba và gã đứng bên không chịu được sức ép nặng nề này.
Hai người lập tức khuỵu gối xuống.
Trán cả hai đầm đìa mồ hôi.
"Năm đó ông có đứa con thiên tài là Lý Mộc, tôi phải hao công tốn sức mới giết được nó".
"Không ngờ giờ lại lòi ra thằng Lý Phong".
"Chả nhẽ dòng máu chi của ông còn giỏi hơn chi chính của tôi à?"
Khí tức mà Lý Thiên Sách phóng ra ngày càng mạnh.
Luồng sát khí sắc bén cuồn cuộn trong phòng khách.
Lý Tam và gã kia hai tay chống trên đất, cố gắng chịu đựng.
Lý Thiên Sách cực kỳ mạnh.
Dù là thực lực Chiến Vương như Lý Ba cũng chỉ có thể đau đớn chịu đựng nói gì đến người bình thường.
Thực lực của Lý Thiên Sách đã vượt qua sự tưởng tưởng của mọi người.
Không ai biết rốt cuộc ông ta đã đến cảnh giới nào rồi?
Tuy là hai bố con Lý Tấn, Lý Phong mới nổi lên nhưng trong gia tộc Lý Thị chả ai để ý đến bọn họ.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết đối đầu với Lý Thiên Sách chỉ có đường chết mà thôi.
"Lý Tứ!"
Lý Thiên Sách đột nhiên gọi tên một người.
Bên cạnh Lý Thiên Sách đột nhiên lóe lên một cái.
Một bóng người bỗng xuất hiện.
Kinh công người này đã đạt đến trình độ không tưởng, mắt thường không thể thấy được.
Hắn vừa xuất hiện, Lý Tam vẫn luôn quỳ rạp trên đất thấy dễ chịu hơn nhiều.
Lý Tam liếc mắt cảm ơn Lý Tứ.
Mặc dù hai người không phải anh em ruột.
Nhưng quan hệ rất tốt.
Tiếc là thực lực của Lý Tam có hạn.
Hắn ta chỉ có thể vào đội chấp pháp, còn Lý Tứ thì trở thành lực lượng nòng cốt của gia tộc.
Hắc vệ!
Trước kia hắc vệ là thị vệ chuyên bảo vệ hoàng thất của triều đình.
Tuy là gia tộc Lý Thị từ hoàng thất trở thành thế gia hàng đầu.
Nhưng thực lực của hắc vệ vẫn không hề suy giảm.
Cho đến nay, bọn họ là nền móng để gia tộc Lý Thị có được chỗ đứng vững chắc.
Đối với người làm việc cho Lý Thị, có thể trở thành hắc vệ là một việc vô cùng vinh quang.
"Lý Tứ, cậu tự mình đi điều tra Lý Phong".
"Điều tra hắn thật kĩ cho tôi".
"Tôi phải biết chuyện hắn làm mọi lúc mọi nơi, không được để sót".
"Vâng ạ!"
Trong phòng chỉ còn lại một mình Lý Thiên Sách.
Ông ta hơi đau đầu ngồi trên ghế.
Ông ta không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Thực ra từ trước tới nay ông ta vẫn luôn rất kiêng dè Lý Tấn.
Bởi vì nói đến dòng máu, chi của Lý Tấn mới là trực hệ của gia tộc Lý Thị.
Đó cũng là lý do tại sao mấy năm nay ông ta vẫn luôn âm thầm chèn ép Lý Tấn.
Cái chết năm xưa của Lý Mộc, Lý Thiên Sách đã đứng sau lưng thêm dầu vào lửa.
Lý Mộc là thiên tài, ở bất cứ mặt nào cũng rất giỏi.
Nhưng về mặt tính kế thì vẫn còn non và xanh lắm.
Bởi vì là một quân tử thắng thắn vô tư nên đến cuối cùng Lý Mộc mới rơi vào kết cục đấy.
Nhưng cảm giác mà Lý Phong mang đến cho Lý Thiên Sách thì khác hoàn toàn.
Lý Phong giống Lý Tấn hơn.
Làm việc gì cũng suy trước tình sau.
Là một người cực kỳ nguy hiểm.
Lý Thiên Sách biết rõ tố chất của Lý Phi.
Từ trước đến nay Lý Thiên Sách vẫn luôn quan sát Lý Phi.
Vì ông ta sợ Lý Phi sẽ trở thành Lý Mộc thứ hai.