“Các người ấy à, nghèo cả đời cũng đáng lắm!”
Sau khi nói dứt lời, Liễu Hồng Hoa dẫn cậu chủ ‘bụng bự’ của nhà họ Tô rời khỏi nơi này.
Hơn hai giờ chiều, mọi người sửa soạn rồi chuẩn bị đến nhà ông cậu.
Lý Hùng thấy bà ngoại lấy chiếc ghế nhỏ ra ngồi ở trước cửa nhà, anh không khỏi cất tiếng hỏi: “Bà ngoại không đi sao?”
Hứa Hiếu Dương khẽ lắc đầu: “Ông cậu của con không cho bà đi, ông ta cảm thấy bà ngoại sẽ làm ông ta mất mặt”.
Tiệc mừng thọ của ông cậu được tổ chức tại nhà.
Hai mươi mấy chiếc bàn được bày sẵn, người đến mừng thọ rất đông.
Bởi vì không ở xa lắm, gia đình Lý Hùng đi bộ bằng con đường nhỏ.
Bọn họ vừa mới ngồi xuống một chiếc bàn trống, Liễu Hồng Hoa ở gần đó đột nhiên la lên.
“Ai cho mấy người ngồi ở đó!?”
“Không phải nơi này để cho chúng tôi ngồi sao!?”
Tiếng hét của Liễu Hồng Hoa khiến cho rất nhiều người bên cạnh ngoái đầu nhìn bà ta.
“Bàn đó là của lãnh đạo, các người chỉ xứng ngồi bàn này thôi!”
Bọn họ nhìn theo phương hướng mà Liễu Hồng Hoa chỉ, chiếc bàn ấy ở trong góc khuất nhất, kế bên là nhà vệ sinh.
Vào lúc này, còn có vài người đàn ông trung niên hói nửa đầu ngông nghênh đi đến.
Trong số bọn họ có chồng của Liễu Hồng Hoa.
Chồng của Liễu Hồng Hoa là lãnh đạo nhỏ trong một phòng ban.
Bình thường luôn tỏ ra xem thường gia đình Liễu Đông Thanh.
Chồng của Liễu Hồng Hoa hỏi với vẻ mặt khó chịu: “Sao thế, làm sao lại có thể để cho bọn họ ngồi ở vị trí của lãnh đạo?”
Liễu Hồng Hoa vội vàng nói: “Em sẽ kêu bọn họ đi ngay”.
Liễu Hồng Hoa quay người, bà ta quắc mắt quát lên với giọng lạnh lùng.
“Còn ngẩn người ra đó làm gì? Còn không mau đứng dậy cho tôi!”
Nghe thấy tiếng quát của Liễu Hồng Hoa, Hứa Hiếu Dương và Liễu Đông Thanh vội vàng đứng dậy.
Vào lúc ấy, Lý Hùng nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai của bọn họ.
Ấn hai người lớn ngồi xuống vị trí ban đầu.
Lý Hùng lạnh lùng nhìn Liễu Hồng Hoa: “Nếu như chúng tôi không đứng dậy thì sao?”
“Cái thằng ở rể này, cậu là cái thá gì mà dám ra vẻ ta đây với tôi hả!?”
“Tôi nói cho cậu biết, vốn dĩ không có vị trí của hai gia đình các cậu trong bữa tiệc ngày hôm nay đâu!”
“Nếu không phải thấy mấy người đáng thương thì đến nhà vệ sinh mấy người cũng không có tư cách ngồi nữa kìa!”
Liễu Hồng Hoa cầm rổ tre lên, bên trong có đựng bao lì xì của những người đến dự tiệc.
Bà ta lấy bao lì xì mỏng nhất.
Sau khi mở ra mới thấy bên trong chỉ có một tờ giấy đỏ.
“Mọi người nhìn đi, đây chính là bao lì xì mà nhà bọn họ đi đấy!”
“Bên trong không có tiền, chỉ có đúng một tờ giấy đỏ thôi!”
“Đám người này đến ăn chùa!”
Vào lúc này, bốn phía đều cười ồ lên.
“Có nhầm lẫn gì không đó? Tiệc mừng thọ của người già mà lại tặng giấy đỏ hả!”
“Gia đình ai mà không có họ hàng nghèo kia chứ, thế nhưng tôi còn chưa nhìn thấy ai nghèo đến mức này! Keo kiệt đến mức này đâu!”
“Ha ha, nếu như là tôi thì tôi đã ôm mặt bỏ chạy rồi! Không còn bọn họ vẫn còn tiếp tục ngồi ở đây!”
Vốn dĩ ông cậu đang ngồi ở trên ghế cao, gương mặt ánh lên nụ cười, bây giờ lại chống gậy tức giận đi về phía bọn họ.
“Các người đi ngay cho tôi!”
“Tôi không có họ hàng như các người!”
Lý Hùng không hề biến sắc, anh nói hờ hững: “Đây là danh sách món quà tôi mang đến chúc thọ cho ông”.
“Danh sách món quà?”
Liễu Hồng Hoa cười lạnh.
Bà ta mở tờ giấy đỏ ra rồi nói lớn: “Không ngờ thằng ở rể này lại nói là danh sách món quà, để tôi đọc cho mọi người nghe!”
“Một trái đào mừng thọ vàng, một cặp vòng phỉ thủy, một chiếc Mercedes-Benz, tiền mặt ngàn…”
“Ôi trời, tôi không đọc nổi nữa rồi, tôi thật sự không đọc nổi nữa rồi!”
“Trời ạ, từ trước đến nay tôi chưa từng nhìn thấy ai mặt dày như thế!”
Có rất nhiều người bên cạnh bắt đầu la lên.
“Cút đi!”
“Mất mặt quá, má, mất mặt thế chứ!”
“Nếu như tôi có loại họ hàng như thế này thì cả đời cũng sẽ không qua lại với họ nữa!”
Liễu Hồng Hoa trừng to mắt, vẻ bất mãn hằn lên trên gương mặt.