Tôn Uyển Đình lại bị ông bà Âu bắt ép dùng bữa với họ một lần nữa, bọn trẻ ai cũng đều sẽ có công việc riêng, muốn gặp cũng khó..
Vì lí do chính đáng này, cô cuối cùng cũng ở đó mà dùng chung một bữa với họ cùng với Vũ Thần, làm sao mà thiếu anh ta được hả?
- Tiểu Đình, con ăn nhiều một chút đi.. Nhìn con gầy gò quá, làm sao đủ sức chăm lo con cái được. _ Trình Hạ Linh hỏi chuyện này cốt yếu là chỉ muốn thăm dò cô. Cô cũng không nói gì, mỉm cười nhàn nhạt rồi tiếp tục ăn..
- Phục vụ, đem lên cho vài ly nước đi. _ Lãnh Hiên dùng bữa xong, ông liền gọi phục vụ ở ngoài đem nước vào, cổ họng có chút khát.
Người phục vụ nghe như vậy, liền làm theo, cô ta cầm lấy cái khay đặt những ly nước lên đó, cẩn thận đem vào. Nhưng rốt cuộc lại bị quẹo chân, đôi giày cao gót lệch sang khiến cô ta cũng không thể đứng vững được. Liền một phát té ngã xuống, cả một cái khay đặt nước thế mà lao về phía Uyển Đình ngồi đó.
Chuyện gì đến cũng sẽ xảy đến, từ trên đến dưới toàn thân đều ướt sũng, Vũ Thần là bị dọa cho một phen, nhanh chóng lấy giấy để ở trên bàn lau cho cô. Trong phút chốc Uyển Đình quên mất trên cổ cô đang đánh phấn, khi mà Vũ Thần cầm giấy lau đi thì liền lộ ra.
Những nụ hôn đỏ chói mắt ngay tức khắc là hiện hữu lên ở trước mắt, khiến cho anh lập tức cứng đờ, không biết nói gì. Bằng chứng rõ ràng như vậy, cô chính là người tối qua?
Uyển Đình cảm thấy lạ, liền nhớ đến chuyện đó, nét mặt này của anh đúng là đã thấy tất cả rồi. Cô bối rối giật lấy tờ khăn giấy mà Vũ Thần đàn cầm trên tay, xin lỗi ông bà Âu vài lời rồi vội vàng rời đi. Đúng là xui tận mạng, mới để cho Âu Dương Vũ Thần biết được cái mà cô đang giấu. Uyển Đình rời đi như vậy, có phải đã ngầm thừa nhận rồi hay không?
Trong đầu của anh hiện tại chẳng nghĩ ra gì cả, chỉ biết nhanh chóng đuổi theo cô thôi!!
- Uyển Đình, những vết hôn này.. có phải là do tối qua hay không? _ Mãi ra đến phía sau của tàu, Vũ Thần mới đuổi kịp được cô, nắm tay kéo lại và hỏi. Chuyện đến nước này làm sao có thể trốn tránh được, chỉ cần đối diện.
- Tối qua? Âu Tổng, anh thật sự đang nói gì?
Tay của anh nắm rất chặt tay cô, nhất quyết không buông ra. Âu Dương Vũ Thần nhìn cô như vậy, thật sự rất chán ghét thái độ này..
" Anh nói cái gì, em chính là người rõ nhất. "
- Như vậy, thì đã sao? _ Uyển Đình cố tình tỏ vẻ lơ đãng, muốn tránh né anh. Lực đạo tay của anh nắm lại càng chặt hơn nữa, những gân xanh cũng đã nổi lên. Mặc dù cô đau là thật, nhưng vẫn quật cường không nói điều gì. Mắt và mắt chạm nhau, sao lại khó chịu?
- Thì đã sao? Cố Uyển Đình, em như vậy thật sự có ý gì. Tại sao đã nói là sắp kết hôn cùng Tôn Thiên Hàn vậy cớ gì đêm qua lại lại giúp anh. Rõ ràng em biết anh bị hạ xuân dược!
Vũ Thần lớn giọng nói, vì sao lại ở đây nóng giận với cô chứ. Cô nhìn anh, ánh mắt chứa đựng sự hận thù đến sâu đậm: " Tôi cũng vì bị trúng xuân dược mà thôi, nếu cần thiết.. Tôi sẽ nói cho Thiên Hàn nghe, câu trả lời tôi vừa nói ra, có đủ vừa lòng anh không vậy? "
Bàn tay của Vũ Thần buông ra.. không nắm lấy tay của cô nữa, ánh mắt vô định nhìn xa ra phía biển, lòng đau đớn đến nỗi buốt lại!
- Ý của em.. Tất cả mọi chuyện đề là ngoài ý muốn, nói như vậy, giống như tối qua là tôi cưỡng bức em, đúng không? _ Vũ Thần nói.
Trái với sự mong chờ của anh, cô rất nhanh chóng gật đầu thừa nhận: " Chuyện tối qua, anh cứ xem như chưa xảy ra. Trước giờ đều như vậy. " _ Nghe lời mà cô nói, anh lại cười lớn lên một trận, viền mắt đỏ hoe sắp khóc.
- Phát bệnh gì vậy? _ Uyển Đình bất mãn nói ra. Vũ Thần nắm chặt lấy bả vai của cô.. nói:
" Tại sao tôi không sớm phát hiện ra, em lại là một loại người như vậy? Làm tình với tôi, sau đó lại có thể nói như chưa có chuyện gì. Cố Uyển Đình, em không cảm thấy mình.. "
Vũ Thần chưa kịp dứt câu, đã nhận lấy một bạt tay trời giáng của Uyển Đình. Má bên lại vừa đỏ vừa rát, cổ họng khô khốc chẳng nói nên lời: " Nếu trong mắt của Âu Tổng, tôi là loại người như vậy, thì được thôi! Cảm thấy tôi dơ bẩn, ghê tởm, thì đừng lại gần tôi, và cũng đừng mở miệng ra nói xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Tư cách để nói ra lời này... anh hoàn toàn không có!! "
Rõ ràng đã dứt khoát như vậy, tại sao lại có thể khó chịu, tại sao lại đau đến mức này?
- Chúng ta từ lâu đã không thể quay lại nữa rồi, có đúng không?
Hóa ra một lần tức giận vô cớ... có thể đánh mất người mình yêu.
- -----------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]
Xin chào mọi người, mình sẽ giải đáp thắc mắc của mọi người, là vì sao chuyện lại lan man đến như vậy mà không kết thúc? Câu trả lời đơn giản nhất, là vì mình cảm thấy nó vẫn còn rất nhiều ẩn ý mà mình chưa giải thích, viết ra cho mọi người hiểu, và hơn hết mình cũng không thích truyện cho tình tiết đi quá nhanh, nên mình mới đi chậm như vậy. Dẫn tới mọi người sẽ cảm thấy truyện bị dài, bị lan man, nếu không đúng ý mọi người thì mình thành thật xin lỗi, dạo này cũng có rất nhiều áp lực xảy ra với mình, nên cảm xúc không tốt để có thể hoàn thành một chương truyện cảm động như ý muốn của tất cả các bạn. Cũng không biết nói gì nữa, chỉ biết cảm ơn mọi người vì đã góp ý cho mình ngày càng tiến bộ hơn, đã ủng hộ truyện của mình viết.. Và hơn hết là một lời xin lỗi đến các bạn đã luôn đón đọc nhưng truyện lại không còn hay nữa! Nếu bạn vẫn mong chờ cái kết, thì vẫn có thể đọc, nếu không bạn có thể bỏ dở.
Truyện convert hay : Cuộc Đời Này Không Phụ Ngươi Tình Thâm