:, là thời gian mọi người đổ xô từ các lớp học và thư viện đến căng tin và phong nước sôi, Tang Vô Yên đã ăn sớm và đang trên đường đi tự học.
Mười phút sau, đúng lúc nghe đài phát thanh của trường bắt đầu phát.Sau khi giai điệu quen thuộc kết thúc, giọng nói của Hứa Xuyến vang lên: "Chào buổi trưa, tôi là Tiểu Xuyến, và bây giờ là giờ âm nhạc nổi tiếng vào thứ Tư hàng tuần.
Đầu tiên là các đề xuất bài hát mới, sau đó là bảng xếp hạng tuần trước của chúng ta .."Phòng phát thanh của trường đã làm rất tốt, phong phú hơn nhiều so với các chương trình khi Tang Vô Yên vào trường.
Thật tiếc vì đã lâu cô không đến đó.Cô đợi Trình Nhân trong khu vườn nhỏ phía dưới Tứ giáo vài phút, thì thấy cô ấy cười tủm tỉm đi tới."Sao vậy? Trông mặt cậu ngây ngốc vậy." Trình Nhân hỏi."Mình bị say bởi giọng nói của Hứa Xuyến.""Mình còn nghĩ rằng đang say trong lọ giấm của chính mình.""Không có!" Tang Vô Yên nhất mực phủ nhận."Còn nói không có, Cậu..." Trình Nhân đột nhiên bị Tang Vô Yên cắt ngang lời nói của cô."Suỵt—" Cô làm một cử chỉ im lặng, nghiêng đầu và quay tai sang một bên, đứng yên trong một lúc.Trình Nhân thực sự bình tĩnh lại, một lúc sau, cô ấy nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"Tang Vô Yên nói: "Hãy nghe bài hát này."Trong radio đang phát một ca khúc, nam ca sĩ như vậy nhẹ giọng chậm rãi hát, dường như chạm đến lòng người.Tôi lạc lối trên đồng cỏ,Gió thổi cỏ thấp,Ai đó đã từng hát vang trời như vòm trời ...Buổi tối, Tang Vô Yên nói chuyện phiếm với Trình Nhân."Rốt cuộc là bài gì vậy? Nghe hay quá.""Có chút giống người mới.""Thật muốn biết." Tang Vô Yên thở dài."Cậu chỉ cần gọi điện hỏi Hứa Xuyến không phải được rồi sao." Trình Nhân nảy ra ý tưởng đầu tiên."Đánh chết mình cũng không đi.""Lên mạng tìm kiếm, mình đoán cậu có thể tìm thấy nó." Trình Nhân nảy ra ý tưởng thứ hai."Mình không biết tên bài hát làm sao tìm được?" Tang Vô Yên là một "Điện bạch" (tên ngốc máy tính) nổi tiếng."Ừm—" Hai người nhìn nhau, "Mình cũng không biết." Trình Nhân cũng là "Điện bạch"."..."Xem ra không thể dựa vào phụ nữ.Tang Vô Yên và người bạn thân nhất của mình là Trình Nhân đã chuyển ra khỏi trường ngay khi họ nhập học năm nay.
Cô sắp tốt nghiệp, trường học cũng không khắt khe lắm, hơn nữa hiện tại cô đang làm bán thời gian ở đài phát thanh thành phố A nên sợ thỉnh thoảng về muộn sẽ không tiện quay về ký túc xá.Sáng hôm sau, Tang Vô Yên vừa đánh răng vừa ngâm nga hát bài hát của ngày hôm qua, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, phun ra một ngụm kem đánh răng, ngẩng đầu hỏi: "Trình Nhân, hay là mình ngâm nga giai điệu này đến trường hỏi bọn họ một chút ?""Làm sao cậu vẫn đang băn khoăn về điều này?""Đương nhiên.
Mình đến từ đài phát thanh, có nhạy cảm nghề nghiệp.""Còn nhạy cảm nghề nghiệp?"Trình Nhân bật cười, "Cậu không phải là một con ranh không rành ngũ âm à? Cái gì từ miệng cậu hát sẽ bị hủy hoại.""Trình Nhân!" Tang Vô Yên tức giận.Chiều thứ sáu, Tang Vô Yên không có tiết học, liền lên đài phát thanh.
Buổi tối là giờ phát sóng của trụ cột đài phát thanh Niếp Hi.
Sau khi Tang Vô Yên vào đài, cô chỉ đơn giản là làm những công việc lặt vặt.
Cách đây không lâu, trợ lý của Niếp Hi vừa nghỉ việc, cũng không có ứng viên thích hợp, cũng may giám đốc cho rằng Tang Vô Yên đầu óc không tồi, nên tạm thời thay thế.Mặc dù Niếp Hi khá nổi tiếng trong thành phố nhưng cô ấy là một người rất dễ hòa đồng, đối đãi mọi người cũng tốt.
Vô Yên học theo các tiểu bối trong đài và gọi cô là "Hi tỷ".Tang Vô Yên lên lầu với một đống thư từ người chú gác cửa ở lầu một, tất cả đều là thư gửi cho Niếp Hi từ khán giả.
Cô mở từng cái một cho Niếp Hi đọc, trả lời câu nên trả lời, truyền tải câu cần được truyền tải.
Tuy nhiên, hầu như lần nào Tang Vô Yên cũng nhìn thấy thứ gì đó khiến cô bật cười.Mỗi khi đọc nó cho người khác nghe, bảo đảm có thể khiến cả đám bật cười.Niếp Hi luôn lắc đầu: "Vô Yên, em đúng là một quả vui vẻ."Tang Vô Yên thu dọn xong rất nhiều thứ rồi đến căn tin ăn tối, Niếp Hi đã đến phòng làm việc trước thời gian để chuẩn bị."Hi tỷ, đến sớm vậy?"Niếp Hi hướng cô nháy mắt, vặn nhỏ nhạc nói: "Chị muốn dùng một vài bài hát mới, chị kết hợp thử.""Ồ." Tang Vô Yên làm ánh mắt "Chị làm việc tiếp đi" , chuẩn bị đi đến phòng bên cạnh.Vừa quay đầu lại, Tang Vô Yên đã nghe Niếp Hi thay đổi giai điệu, và giai điệu của khúc dạo đầu có phần quen thuộc.
Trong đầu cô chợt lóe lên, đó là bài hát ngày hôm qua, bài hát mà cô đang tìm kiếm.Cô vội vàng quay lại hỏi lớn: "Hi tỷ, đây là bài hát gì vậy?"Hi tỷ đang chăm chú viết gì đó, nhạc đang phát nên cô hỏi một hồi cũng không nghe thấy."Hi tỷ, bài hát này tên là gì vậy?" Tang Vô Yên hỏi lại."Ý của em là bài hát đang phát này?" Niếp Hi nói, "Nó có tên là "Lybia Shell".""Rất dễ nghe." Tang Vô Yên cảm thán."Đúng vậy.
Mặc dù đây là một bài hát mới và người mới nhưng tôi nghĩ nó sẽ là một hit lớn.""Thật là khá, vừa nghe liền mê mẩn rồi."Niếp Hi nhìn cái bộ dáng kia của cô, không khỏi cười nói: "Vô Yên, chị có một cái khác ở đây.
Đ ĩa dự phòng, nếu em muốn, chị sẽ cho em mượn nghe."Tang Vô Yên gật đầu như giã tỏi.Ngay khi đi làm về, cô lấy đ ĩa CD ra khỏi túi xách và cho vào đầu đ ĩa CD.
Bài hát đó là ca khúc chủ đề của toàn bộ album cùng tên, và được xếp ở vị trí số một.Cô đã nghe đi nghe lại nhiều lần trước khi nhớ tìm lời bài hát trong CD.Bìa album là một tiểu sinh đẹp trai, chàng trai được yêu thích trong nắng, bóng dáng đẹp trai phản chiếu trong ánh đèn mờ ảo.Tang Vô Yên mở trang đầu tiên, và thứ cô nhìn thấy là một bức tranh phong cảnh thay vì chân dung của chàng trai trẻ.
Bức tranh thực sự rất đẹp.
Sa mạc vô tận được chiếu sáng vàng bởi ánh hoàng hôn đã gần buông xuống phía chân trời.
Có một vài ngôi sao chiếu gần mặt trời đã mất đi những tia sáng chói lọi, gần đó có một lớp vỏ sò như nhuộm một lớp sáng.Trên mặt này của hình minh họa là lời bài hát "Lybia Shell".Tôi lạc lối trên đồng cỏGió thổi cỏ thấp,Ai đó đã từng hát vang trời như vòm trời.Bầu trời a, bầu trời,Bắc Đẩu làm ơn chỉ đường cho tôi.Lạc lối giữa sa mạcCát vàng trải dài,Người xưa quen gọi là biển cả mênh mông.Hãn hải, a Hãn hải,Người đang hong khô tôi à?Và tôi bị lạc trong biển trái tim của người,Tình yêu của tôi,Người sẽ thổi vỏ Libya của ngườiLàm kèn hiệu cho tôi chứ?Tôi lạc lối trong thành phốHàng ngàn lầu thápNgười ơi xin cho biết nhà người ở đâu.Nhà của tôi, nhà của tôi,Ngăn cách Biển Đỏ vòng qua Libya.Hút một bao thuốc,Đội khăn xếpĐôi con ngươi đen,Nói về tình yêu và sức nóng,Vỏ sò Libya của tôi,những vì sao đang rơi.Lời bài hát không hề tối nghĩa, mang chút hương vị cổ điển nhưng hơi khác so với những giai điệu phổ biến kiểu Trung Quốc, và không mang đặc trưng của âm nhạc Ả Rập.
Những giai điệu như vậy và những ca từ như vậy được khớp với nhau, dường như thực sự có một hoàng tử Ả Rập trên sa mạc đang đánh đàn và hát cho người phụ nữ anh yêu.Tang Vô Yên vô tình nhìn thấy phần sản xuất ở phía sau, và phần đầu tiên ngắn gọn có chữ:Nhạc và lời: Nhất Kim..