"Nhưng mẹ à, người muốn ở bên anh ấy là con chứ không phải mẹ!"
"Vô Yên—" Mẹ Tang khó chịu, "Sao con có thể nói chuyện với người lớn như vậy!"
Sau khi căng thẳng, hai người dường như đột nhiên mệt mỏi, nhất thời trầm mặc.
Đúng lúc này, điện thoại của Tang Vô Yên lại vang lên, mặc dù đã để ở chế độ rung nhưng trong ba lô của cô vẫn phát ra âm thanh ù ù dữ dội.
Cô bất lực khi đối mặt với Tô Niệm Khâm, bất lực khi đối mặt với tình yêu của họ.
Đêm đó, mẹ Tang không nói thêm lời nào.
Trình Nhân dường như có linh cảm nên không quay lại.
Vì vậy, Tang Vô Yên để lại giường cho mẹ mình còn mình ngủ một mình trong phòng của Trình Nhân.
Đêm khuya, khi cô đi vệ sinh, cô nghe thấy tiếng mẹ trở mình trên chiếc giường nhỏ trong phòng bên.
“Mẹ, mẹ còn thức sao?” Cô mở cửa, nhỏ giọng hỏi.
Mẹ nằm nghiêng quay mặt vào tường mặc kệ cô.
Tang Vô Yên lên giường hướng về phía mẹ bối rối nói: “Mẹ, con trưởng thành rồi, có thể để cho con một mình tự đi tìm hạnh phúc sao? Nếu như có thất bại con cũng sẽ rất kiên cường. Coi như có vấp ngã, con còn có mẹ rất yêu rất yêu con nha.” Đang lúc nói chuyện nhẹ nhàng ôm mẹ từ phía sau.
Mẹ Tang nhắm mắt, nước mắt rơi lã chã.
Ngày hôm sau, vào sáng sớm trước khi rời đi, mẹ Tang nói: “Vô Yên, mẹ không quản con nữa, con muốn làm gì thì làm, dù sao mẹ nói gì con cũng không nghe. Nhưng con phải nhớ kỹ, đường là chính mình lựa chọn, đời này tìm không ra thuốc hối hận, sau này nếu có chuyện gì, cũng không thể trách người khác."
Chắc là tổn thương lòng mẹ cực kì, mới để lại một lời như vậy. Nhớ lại từng chữ từng chữ lọt vào tai Tang Vô Yên, quả thực còn khiến tâm trạng cô rối loạn hơn cả trận đối đầu ăn miếng trả miếng ngày hôm qua.
Cô đột nhiên có chút nghĩ mà sợ.
"Mình có làm tổn thương trái tim của họ không?" Tang Vô Yên hỏi Trình Nhân.
"Nếu cậu và Tô Niệm Khâm vì điều này mà không vui, họ sẽ càng buồn hơn." Trình Nhân trả lời.
Ngày hôm đó, cô lần đầu tiên xin phép đài phát thanh nghỉ vì lý do cá nhân, vội vàng bắt xe đến nhà Tô Niệm Khâm.
Dư Tiểu Lộ và anh đều không có ở đó.
Tang Vô Yên cởi giày và đi chân trần trên sàn nhà.
Dưới cửa sổ sát đất, cây dương cầm thường được sử dụng của Tô Niệm Khâm không có đậy nắp, cô dùng ngón tay mân mê vài nốt nhạc đơn lẻ nhàm chán, cô, người được biết đến là người mù âm nhạc từ khi còn nhỏ, trong vòng chưa đầy ba phút lại cảm thấy buồn chán, rồi chui vào phòng của Tô Niệm Khâm, để nguyên quần áo chui vào chăn.
Nó có mùi của Tô Niệm Khâm bên trong. Mùi làm cô yên tâm.
Tô Niệm Khâm, tại sao anh vẫn chưa quay lại, em rất đói... Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu Tang Vô Yên trước khi mơ màng nhắm mắt lại.
Điều làm cô tỉnh giấc là tiếng mở khóa cửa.
Dư Tiểu Lộ và Tô Niệm Khâm đã trở lại cùng nhau.
Sau đó là tiếng Dư Tiểu Lộ đổi dép lê đi lên cầu thang, đến nửa đường thì dừng lại.
"Niệm Khâm, cậu không lẽ đối bố mình cố chấp như vậy?" Dư Tiểu Lộ nói.
“Bố?” Tô Niệm Khâm cười lạnh một tiếng, “Tôi không cho rằng ông ấy làm tròn trách nhiệm của người bố.” Tô Niệm Khâm nói xong liền trở về phòng.
Đèn trong phòng ngủ tắt, Tang Vô Yên trốn sau cánh cửa, định nhảy ra hù dọa anh.
Vừa định lao ra ngoài, liền nghe thấy Tô Niệm Khâm hỏi: "Vô Yên? Em ở đây sao?"
Cô nhất thời thất vọng, "Ồ", ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
“Làm sao anh biết em ở đây?”
“Ai bảo em mỗi lần đến đều bừa bãi đá giày ở cửa, khiến anh suýt ngã.” Tô Niệm Khâm vừa nói chuyện với cô, sắc mặt liền nhu hòa xuống.
Tang Vô Yên mỉm cười xin lỗi.
"Em hôm qua nói muốn anh gặp ai?"
Tang Vô Yên dừng một chút, ánh mắt lấp lóe nói: "Là Trình Nhân, em muốn anh gặp cậu ấy." Nhìn thấy Tô Niệm Khâm sắc mặt, nàng đột nhiên quyết định không nói gì với anh, chuyện trong nhà cô sẽ tự giải quyết, không để anh lo lắng.
"Tại sao làm ra vẻ thần bí vậy?" Tô Niệm Khâm có chút nghi ngờ.
“Bởi vì, em muốn chuyển đến ở cùng anh.”
“Sao em lại nghĩ thông suốt rồi?” Tô Niệm Khâm không giấu được niềm vui, còn xoa xoa mái tóc ngắn rối bù của Tang Vô Yên sau khi ngủ.
“Nếu em đã tìm được phiếu ăn dài hạn, tại sao em không đến đây sớm ăn chùa ở chùa để tiết kiệm tiền chứ.” Tang Vô Yên ôm Tô Niệm Khâm thật chặt.
Mẹ ơi, nhất định con sẽ cố gắng tìm được hạnh phúc. Tang Vô Yên nhắm mắt lại nghĩ.
"Nơi này của anh cũng không phải mở khách sạn miễn phí." Tô Niệm Khâm mỉm cười.
"Sai rồi. Không chỉ có bao ăn, bao ở, còn có nam sắc đầu bảng đi kèm."
“Tại sao lại xếp anh ở thứ ba? Hẳn là nam sắc đầu bảng còn tặng thêm ăn uống.”
“Tô mỹ nhân, ai bảo ngươi không thủ thân như ngọc, thứ nhất là để cho Tang đại gia ta muốn làm gì thì làm." Tang Vô Yên cười ngặt nghẽo đến mức ngã xuống.
Điều làm gián đoạn tiếng cười của họ là dạ dày của Tang Vô Yên đánh trống.
"Thật không tiện làm phiền Tiểu Lộ vào lúc muộn thế này."
"Anh không biết nấu ăn sao?"
"Em thấy anh giống đàn ông biết nấu ăn sao?" Tô Niệm Khâm nhướng mày, "Hơn nữa, em là phụ nữ, câu hỏi này anh nên hỏi, em không biết nấu ăn?"
Tang Vô Yên cúi đầu, bĩu môi và thì thầm với vẻ hoài nghi, “Em cũng không phải là đầu bếp.”
“Tuy nhiên, em đã nghe một thành ngữ.” Tang Vô Yên cắn môi cười trộm.
"Cái gì?" Tô Niệm Khâm hỏi.
“Tú sắc khả xan (Nhan sắc thanh tú có thể ăn) nha.” Vừa nói vừa kiễng chân hôn lên khóe môi Tô Niệm Khâm, cô rất dễ bị dời lực chú ý.
Vốn tưởng rằng Tô Niệm Khâm sẽ đáp lại, nhưng anh lại thay đổi trạng thái bình thường, nghiêm mặt phản kháng: “Nếu đói bụng sẽ đau dạ dày.” Nói xong liền kéo Tang Vô Yên ra ngoài.
Anh cũng bắt đầu thói quen chăm sóc người khác.
Bốn phía xung quanh đều là khu dân cư còn có hồ. Rẽ vào con đường này, đầy những quán rượi lại không có cửa hàng nhỏ nào bán thức ăn. Hai người đi bộ với nhau rất lâu. Lúc này, Tang Vô Yên nhận ra rằng cô và Tô Niệm Khâm vẫn cần thời gian để thích nghi.
Ví dụ, cô thích nói chuyện khi đi dạo, trong khi Tô Niệm Khâm luôn im lặng. Bởi vì anh rất khó theo kịp tốc độ của người bình thường, nên cho dù có gậy mù và Tang Vô Yên dẫn đường, anh vẫn cần tiêu hao tất cả tinh lực, tuyệt đối không được phân tâm.
Cô thích hai người họ tay trong tay đi dạo, trong khi Tô Niệm Khâm lại quen với việc trước sau cách ra nửa bước.
Xung quanh có những cô gái trẻ sẽ kinh ngạc quay lại nhìn Tô Niệm Khâm, sau khi phát hiện ra khuyết điểm của anh thì sẽ bày ra vẻ mặt thương hại, sau đó xì xào bàn tán và chỉ trỏ với các bạn cùng lứa.
Cô không thích ánh mắt của họ, cho dù là kinh ngạc hay thương hại, cô đều không thích.
"Vô Yên?" Tô Niệm Khâm nhận thấy điều gì đó kỳ lạ, dừng lại và hỏi. Cơ thể vừa vặn che đi ngọn đèn đường chiếu vào, chặn Tang Vô Yên trong ánh đèn.
Tang Vô Yên lợi dụng đêm tối để hôn lên khóe môi anh: "Sau này em muốn một cái dán nhãn: Tô Niệm Khâm là tài sản riêng của Tang Vô Yên."
Khi tìm thấy một quán ven đường bán hoành thánh, ông chủ đã mở đài phát thanh đang phát một bài hát do Tô Niệm Khâm viết.
“Dạy em chơi dương cầm được không?” Tang Vô Yên nói.
“Âm nhạc lạc tông, người không biết nhạc lý cũng muốn học đàn dương cầm sao?”
“Chỉ cần anh kiên trì, em có thể học.”
“Em học đàn, tại sao anh lại phải kiên trì?”
“Em nhất định không kiên trì nên đành dựa vào anh, một bạo quân này.” Cô tương đối hiểu rõ bản thân.
"Em muốn nhờ vả anh, còn mắng anh là bạo quân?" Tô Niệm Khâm nhướng mày.
Hoành thánh được dọn lên, Tang Vô Yên húp một ngụm nước mì nóng hổi.
"Em dường như rất hạnh phúc," cô nói.
Khi ăn đến bát thứ hai, cô chợt nhớ ra một chuyện.
“Lần đó ở trên sô pha, làm sao anh phát hiện em?”
“Lúc nào?” Tô Niệm Khâm cố ý hỏi.
"Chính là... chính là... Em len lén..." Tang Vô Yên có chút ngượng ngùng.
"Người em có mùi của anh, dùng giường của anh, mặc đồ ngủ của anh, tắm sữa tắm của anh, chỉ có thể dính vào mùi của anh, người mù mũi rất thính.”
“Nếu như sau này em đi tìm người đàn ông khác, cũng phải tắm gội thay quần áo trước rồi mới trở về.” Tang Vô Yên cố ý trêu chọc anh ta.
"Em dám!" Tô Niệm Khâm lập tức phản bác.
“Em nói chơi mà.” Thấy phản ứng của anh kịch liệt như vậy, cô liền cảm thấy có chút bi ai.
"Vô Yên, nếu em dám rời bỏ anh trước, anh sẽ hận em." Tô Niệm Khâm đột nhiên nói trong bóng đêm u ám trên đường trở về.
“Nếu như anh dám không cần em, em mới hận chết anh.” Tang Vô Yên sau khi nâng cao thanh thế còn không quên bổ sung một câu, “Em nhất định sẽ hận anh cả đời.”
Tô Niệm Khâm cười cười, không giận cũng không có tiếp tục nói bất cứ điều gì.
Anh luôn không ngừng bất an, luôn cảm thấy cuối cùng cô sẽ vì đôi mắt mù của anh mà rời đi.
Kể từ sau chuyện Thanh Phong, Tang Vô Yên đã cố gắng tránh Niếp Hi nhiều nhất có thể. Một ngày nọ, khi đang ăn trưa ở căng tin, Niếp Hi đột nhiên ngồi xuống bên cạnh Tang Vô Yên.
“Buổi trưa có rất nhiều người ăn cơm cùng cô.” Nhϊếp Hi nói.
Tang Vô Yên nhìn cô ngồi xuống, nhìn cô gắp rau bỏ vào miệng, nhìn cô ấy đột nhiên bắt chuyện, sững sờ chào hỏi: "Hi tỷ."
“lại ăn hai phần thịt?” Niếp Hi nhìn các món ăn trong khay của Tang Vô Yên, "Tôi thực sự ghen tị với các cô gái nhỏ, cho dù có ăn bao nhiêu cũng không béo." Cách nói chuyện thần sắc lại khôi phục thành Niếp Hi hòa ái trong ấn tượng trước kia của Tang Vô Yên.
Tang Vô Yên có chút ngạc nhiên trước hai lần thay đổi lớn của Niếp Hi.
Cô ấy chưa bao giờ nói về chuyện của Niếp Hi, nhưng lần này cô ấy thực sự không thể nhịn được nói với Tô Niệm Khâm.
Tô Niệm Khâm nói: "Niếp Hi? Anh biết."
"Tất nhiên là anh biết. Lần trước người ta đã phỏng vấn anh."
"Không phải, cô ấy là... tiền bối của Tiểu Lộ, cô ấy và Tiểu Lộ có mối quan hệ tốt." Tô Niệm Khâm trả lời.