Tang Vô Yên nhướng mày: "Anh dám bảo em im miệng? Dám bảo người phụ nữ của anh im miệng? Tô Niệm Khâm, anh chán sống rồi sao?Xem em dung tuyệt kĩ độc môn, khiến anh muốn sông cũng không được muốn chết cũng không xong." Vừa nói, cô vừa duỗi ngón tay chọc vào nách Tô Niệm Khâm.
Lúc đầu, anh còn có thể tỏ ra nghiêm túc và nói: "Đừng gây chuyện!" Cuối cũng vẫn là không chịu nổi hành hạ bị Tang Vô Yên kéo xuống nước, bắt đầu phản kháng, trên mặt cũng không còn vẻ cứng ngắc. Dư Tiểu Lộ đang lái xe phía trước, cũng hiểu ý mỉm cười. Cuối cùng cô ấy cũng hiểu tại sao cô gái này lại khác biệt như vậy trong thế giới của anh.
Cô chính là quả vui vẻ trong cuộc đời ảm đạm không ánh sáng của Tô Niệm Khâm.
Đang ầm ĩ, Tang Vô Yên đột nhiên dừng lại, như thể đang trầm tư suy nghĩ về điều gì đó rất quan trọng.
"Làm sao vậy?" Tô Niệm Khâm sờ trán Tang Vô Yên đổ mồ hôi vì cười. Sao mở điều hòa như vậy còn đổ nhiều mồ hôi thế này? Đến mùa hè nóng bức phải làm thế nào, anh nghĩ.
“Hình ảnh trên biển quảng cáo.”
“Ừ?”
“Món thịt bò đó trông rất ngon.”
Khi họ về đến nhà, Tô Niệm Khâm đưa điện thoại lại cho Tang Vô Yên.
“Mẹ em gọi điện thoại qua.”
Tang Vô Yên căng thẳng: “Bà ấy nói gì?”
“Chỉ để hỏi về tình hình thi vấn đáp của em thôi.”
“Chỉ thế thôi à?”
“Còn gì nữa?” Tô Niệm Khâm cố ý hỏi.
“Không có việc gì.” Tang Vô Yên yên tâm.
Giọng điệu và tâm trạng của cô căng thẳng lại hoàn toàn không thoát khỏi tai Tô Niệm Khâm.
Sau vài ngày.
"Vô Yên," Tô Niệm Khâm không thể không hỏi, "EM không có chuyện gì muốn nói với anh à?"
"Không có gì."
Tang Vô Yên cảm thấy kỳ lạ, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó thú nhận: "Em đã chơi cây đàn piano quý giá của anh, hôm qua đàn không nhịn được, hung hang đạp nó một phát. Cái này anh cũng có thể đoán được?"
Tô Niệm Khâm sau khi nghe điều này không nói gì mà chỉ cười cười, nhưng đôi mắt lạichán nản không ánh sáng.
“Còn có!” Tang Vô Yên đột nhiên nhớ tới một chuyện.
"Còn có?"
“Tặng cho anh.” Tang Vô Yên lấy một cái máy MP3 ra.
"Cái MP3 chính là do anh mua." Tô Niệm Khâm nói.
Đây là vở mượn hoa hiến Phật đến nhà mình...
"Không phải," Tang Vô Yên xoa xoa chóp mũi, "Có một thứ dành cho anh được thu trong đó." Sau đó cười khúc khích.
Chớp mắt đã là cuối tháng sáu, ngày Tang Vô Yên tốt nghiệp.
Vào ngày trao bằng, cả hai đang đi dạo trong trường, Tô Niệm Khâm đã thu hút ánh nhìn của những cô gái đi ngang qua.
Cô biết được từ Dư Tiểu Lộ rằng Tô Niệm Khâm thực sự khẩn trương khi đến những nơi đông người, bởi vì có quá nhiều người, ánh sáng quá tràn ngập, mùi quá nồng nên anh sẽ hỗn loạn, không biết làm sao. Vì vậy, cô luôn nắm lấy tay anh không rời trên mỗi bước đường. Ngay cả khi không có gậy, anh vẫn có thể làm rất tốt.
Cô đưa anh đi xem ngôi trường mà cô đã học trong bốn năm.
Trước hồ sen, Tang Vô Yên nói: "Đây là nơi yêu thích nhất của em và Trình Nhân."
"Trình Nhân đâu? ANh thực sự muốn biết cô ấy."
"Em không biết, trước khi anh đến đều ở đây."
Sau đó, tôi gặp một nhóm bạn học. Mọi người hàn huyên vài câu vui vẻ và hỏi họ sẽ đi đâu.
Lý Lộ Lộ than thở với Tang Vô Yên: "Mẹ cậu tìm cho cậu cái công việc đó thật sự không tồi, còn là trọng điểm đó. Bây giờ giáo dục đặc biệt coi trọng trung học. Làm sao lại tự dung từ bỏ chứ?"
Tang Vô Yên không muốn nói về chủ đề này, cô mỉm cười: "Mình định rèn luyện nữa, hơn nữa mình cũng hoi tiếc công việc ở đài phát thanh bây giờ."
Nhìn thấy Tô Niệm Khâm, Lý Lộ Lộ nói, "Là vì không bỏ được người bên cạnh đi."
Tang Vô Yên ngay lập tức giới thiệu Tô Niệm Khâm với họ. Tô Niệm Khâm mỉm cười và chào đón họ một cách tử tế, điều này khiến Tang Vô Yên vô cùng nhẹ nhõm. Không ai tỏ vẻ kỳ lạ khi họ nhận thấy sự khiếm thị của Tô Niệm Khâm. Thậm chí, có người còn đùa giỡn hỏi: "Làm sao Tang Vô Yên lại lấy được anh chồng tốt như vậy?"
Tang Vô Yên nhìn Tô Niệm Khâm và mỉm cười: "Đầu tiên phải dày mặt ba thước, sau đó không đạt được mục đích thì không bỏ qua."
Mọi người đều buồn cười.
Ngược lại, Tô Niệm Khâm bị cô làm cho cảm thấy xấu hổ.
Lúc này, mẹ Tang gọi điện tán, các bạn học đó giải tán vì có việc riêng.
"Ừm, mẹ. Có chụp ảnh."
"Bố đâu, con nói chuyện với ông ấy."
"Lại đi công tác?"
"Không phải, còn có..." Tang Vô Yên dừng lại một chút,"Còn có Tô Niệm Khâm."
Buổi tối, Dư Tiểu Lộ đi ra ngoài hẹn hò, Tô Niệm Khâm đọc sách, trong khi Tang Vô Yên nằm trong lòng Tô Niệm Khâm đọc truyện tranh, mở nhạc.
"Đọc như thế này không tốt cho mắt của em," Tô Niệm Khâm nói.
"Em không đọc sách, em đọc truyện tranh." Tang Vô Yên phản bác.
"Truyện tranh gì?"
"Hồi hộp" Tang Vô Yên đột nhiên có hứng thú, "Em kể cho anh nghe."
Truyện tranh kể về câu chuyện của Kim Điền Nhất ở làng Lục Giác. Trong một ngôi làng được xây dựng giống như một quẻ bói, mỗi gia đình đều giấu một xác ướp liên quan đến một bí mật chấn động nhiều năm trước.
Khi nói đến việc mỗi xác ướp đều thiếu một bộ phận một cách kỳ lạ, Tang Vô Yên cuộn người lại và hỏi: “Trong ngôi nhà này có tầng hầm không?”
“Không biết.”
“Còn tầng áp mái thì sao?
“Anh rất ít đi lên, cho nên anh không biết."
“Vậy anh còn biết cái gì?" Tang Vô Yên có chút khó chịu.
"Anh biết rằng bây giờ chỉ có hai chúng ta trong ngôi nhà này, nhưng có tiếng ồn từ nhà bên cạnh." Tô Niệm Khâm nói theo tình tiết của câu chuyện. Anh đột nhiên phát hiện mình hình như trở nên không tốt, bị người nào đó ảnh hưởng.
"Nhưng anh không thể nhìn thấy một bóng người vụt qua cửa sổ." Tang Vô Yên thấy bầu không khí rất thú vị, thêm vào.
"Đó là bởi vì nó cố ý để cho em thấy."
"Hẳn là nên tắt nhạc kể chuyện ma mới có bầu không khí."
"Còn có đèn?"
"Tất nhiên." Tang Vô Yên đã có chút không vững tâm, nhưng vẫn cậy mạnh trả lời.
“Tốt lắm Vô Yên, không nói cái này.” Tô Niệm cười cười, thật sự hù dọa được cô cũng không có gì vui vẻ.
Đột nhiên—âm nhạc và đèn đột ngột ngừng hoạt động.
Hai người im lặng một lúc.
"Tô Niệm Khâm, anh làm?" Tang Vô Yên run giọng hỏi.
“Anh căn bản không nhúc nhích, đèn cũng không có điều khiển từ xa.”
“Thật sao?” Tang Vô Yên siết chặt quần áo, ngồi dậy thu vào trong lòng anh vừa nói.
“Thật.”
“Em muốn hét lên.”
“Tai của anh rất nhạy cảm, tốt nhất là chờ anh đi ra ngoài mới có thể kêu.” Tô Niệm Khâm cố ý nói.
"Không cho em ở đây!" Tang Vô Yên tay như bạch tuộc gắt gao ôm lấy anh.
“Là mất điện.” Tô Niệm Khâm hôn lên tóc mái trên trán cô.
“Làm sao anh biết?”
“Tủ lạnh không kêu, máy điều hòa cũng dừng, người bình thường đều có thể suy ra.”
“Anh dám nói em không bình thường?”
“Trên đời vốn không có ma quỷ."
"Nhưng có quá nhiều người tin vào điều đó trở thành ma". Cô ấy đã làm sai lệch những câu nói nổi tiếng.
“Xem ít mấy phim với truyện kiểu đấy đi.”
“Tại sao em không thể xem?” Cô so đo với anh.
"Em rất nhát gan. Chúng ta nên nói điều gì đó khác để chuyển hướng sự chú ý của em. Trong tâm lý học bọn em gọi điều này là gì, dời sự chú ý?
"Sao em lại từ bỏ chuyên ngành của mình?" "
“Mới tốt nghiệp cử nhân, kiến thức hời hợt học được không đủ để làm nghiên cứu tâm lý." Tang Vô Yên không muốn tiếp tục chủ đề này, tình cờ đυ.ng phải cuốn sách mà Tô Niệm Khâm đặt bên cạnh vì ôm cô "Anh vẫn đang đọc Danh nhân truyền ký? Bây giờ là mấy giờ rồi?" Lần trước chính vì cái này mà suýt chút khiến mũi cô bị lệch.
Tô Niệm Khâm mở nắp đồng hồ và chạm vào mặt số: "Chín giờ mười một."
"Anh thực sự rất quý chiếc đồng hồ của mình," Tang Vô Yên luôn cảm thấy như vậy, cô nói, "Còn món quà lần trước em tặng anh như thế nào?"
“Cũng không tệ. Thật khó có khi em có được kiên nhẫn như vậy."
“Anh cuối cùng cũng phát phiện ra ưu điểm của em.” Tang Vô Yên dương dương đắc ý, hoàn toàn không sợ nữa.
"Em còn có rất nhiều ưu điểm." Tô Niệm Khâm cảm thấy phương pháp dời sự chú ý của mình hoàn toàn có hiệu quả.
“Ví dụ như?” Tang Vô Yên trở nên hứng thú.
“Ví dụ như hôn ở đây cảm giác rất tốt.” Anh hôn lên môi cô nói.
"Anh muốn làm cái gì?"
"Làm chuyện mà loài người chúng ta có thể làm khi tắt đèn."
"Nhưng bây giờ là mất điện, không phải tắt đèn đi ngủ."
Tô Niệm Khâm trầm giọng nói, "Xin chúc mừng, em đã lấy lại được suy luận logic của một người bình thường.”